Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 162: Chương 55.2




Vân Ly trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng tên của Qúy Hương lão bản Qúy Ly nàng nghe nhiều nên đã biết, cũng không lập tức cự tuyệt, đi thẳng tới nhã phòng.

Vũ Thú Kình biết Quân Lam Tuyết muốn nói chuyện riêng với Vân Ly, không lưu lại lâu liền rời đi, để lại nhã gian yên tĩnh cho bọn họ.

"Ngươi tìm ta?" Vừa thấy được Quân Lam Tuyết, Vân Ly trực tiếp hành văn dứt khoát hỏi: "Có chuyện gì không?"

Quân Lam Tuyết cười cười, tự tay vì nàng rót một ly rượu, cười yếu ớt nói: "Tại hạ chẳng qua là cảm thấy cùng Vân Ly tiểu thư hữu duyên, cho nên mới đặc biệt cho mời Vân Ly tiểu thư lên đây, Vân Ly tiểu thư sẽ nể mặt tại hạ chứ?"

Tâm tình Vân Ly không hề tốt, vẫn mang một bộ dạng xem thường, nhưng vẫn ngồi xuống: "Chúng ta trừ tên chỉ giống nhau một chữ 'Ly' ra, không có gì trùng hợp nữa, vậy thì có cái duyên gì đây."

Nàng cũng không kinh ngạc khi đối phương biết tên của nàng, nàng thường chạy tới tửu lâu này, sợ rằng đối phương đã sớm hiểu thấu nàng đi.

Quân Lam Tuyết khẽ mỉm cười: "Nghe nói Vân Ly tiểu thư là người Đông Cảnh Thiên Sơn? Thiên Sơn so với này quả là có chút xa, tại sao lại đến nơi này?"

"Đến cũng chủ tử." Vân Ly buồn buồn nói: "Trước đây cảm thấy kinh đô quả là một nơi thích hợp để vui chơi, hiện tại ta cảm thấy quả thật là có náo nhiệt, nhưng trong lòng lại luôn có một nơi trống trải, thật sự không thú vị."

Thấy nàng dễ dàng nói ra tâm sự như vậy , Quân Lam Tuyết thầm than, rốt cuộc vẫn là một cô nương chưa trưởng thành.

"Vậy ban đầu vì sao ngươi phải đến?" Nàng bất động thanh sắc nói: "Bất quá, nghĩ đến quan hệ của Vân Ly tiểu thư cùng Lăng Vương điện hạ, ở kinh đô phải là như cá gặp nước thôi, tại sao lại cảm thấy không thú vị."

Vân Ly ừng ực uống một ngụm rượu lớn: "Khi đó chủ tử vì phải giúp bạn hắn tìm cái gì Thiên Sơn Tuyết Thiềm kia không cẩn thận bị thương, ta không yên lòng để chủ tử một người trở về nên mới đi theo... Được rồi, thật ra thì ta cũng không bỏ được hắn nữa, nên nghĩ muốn đến xem một chút mà thôi."

Nghe vậy, hô hấp của Quân Lam Tuyết như dừng lại.

Bị thương sao...

Ngày đó nàng tâm tâm niệm niệm quan tâm đến thương thế của Thủy Nhược, đã sớm quên mất bọn họ, mãi về sau mới nhớ tới, vậy mà bọn họ cũng đã rời đi.

Nhưng nàng không biết, hắn cũng bị thương.

"Cái kia... thương thế của hắn có nghiêm trọng hay không?" Nàng hỏi, giọng nói càng trở nên khàn hơn, hỏi xong lại cảm giác mình quá mức đường đột, nàng vội vàng bưng ly trà lên uống để che dấu sự hỗn loạn trong thâm tâm.

Vân Ly đắm chìm trong u sầu nồng nặc, cũng không phát hiện sự khác thường của nàng, cũng không cảm thấy hỏi vấn đề này có gì đường đột, đáp có lệ: "Không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị chút thương ngoài da, phải chặt mất một ngón tay, có chút khó coi, bất quá chủ tử không ngại, ta cũng không ghét bỏ."

Mười sáu tuổi vừa có một mối tình đầu tiên, bắt đầu có những phiền não cùng sầu lo của mình.

Nàng vừa hi vọng Vô Nham ca ca cùng chủ tử sẽ không đối địch, vừa càng hy vọng Vô Nham ca ca có thể chấp nhận nàng.

Hai người này trước mắt là nguyện vọng lớn nhất của nàng, nhưng, nàng vẫn hiểu, muốn thực hiện điều này, là vô cùng khó khăn.

"Chặt, chặt đứt một ngón tay?!"

Nghe một câu như vậy, ly trà trong tay Quân Lam Tuyết rơi 'choang' trở lại mặt bàn, hạt nước bắn lên tung tóe.

Vân Ly rốt cục cũng bị cảm xúc khác thường của nàng làm cho kinh ngạc, phục hồi tinh thần, có chút kỳ quái nhìn nàng: "Quý lão bản, ngươi làm sao vậy?"

"Không, khụ, không có sao, chẳng qua là cảm thấy có chút giật mình..." Nàng có chút lúng túng vội vàng che giấu nói: "Chỉ là không nghĩ đến, Lăng Vương điện hạ có thể vì người mà quên mình như vậy."

Nàng cố gắng làm ra bộ dáng ung dung thản nhiên, nhưng tâm dù làm cách nào cũng không bình tĩnh lại được.

Chặt một ngón tay.

Tay đứt ruột đau, là loại đau đớn khắc khổ đến như thế nào chứ?

Nhưng hết thảy, nàng đều không biết, đều không biết...

Quân Lam Tuyết hít một hơi thật sâu, nàng đột nhiên cảm thấy, nàng lại có chút không thể hạ thủ.