Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 169: Chương 56.4




Chỉ thấy thi thể của một tên áo xám có ý đồ tiến lên sát hại Vân Ly, đè trên người nàng, đại khái là lần đầu tiên tự tay giết người, toàn thân Vân Ly cũng đang run rẩy, máu tươi dính đầy mặt.

Thân thể của nàng, một nửa ở trong đại môn, một nử kia đang ở bên ngoài ngưỡng cửa, ở dưới ánh lửa, rốt cuộc nàng cũng thấy được vị huynh trưởng mà cuộc đời này nàng lệ thuộc vào nhất, lập tức khóc kêu: "Chủ tử..."

"Đáng chết, đóng cửa lại!" Hắc y nhân gầm lên giận dữ, mắt thấy bên ngoài Lăng Vương Phủ càng ngày càng nhiều người phát hiện chuyện nơi này, hắn cũng không quan tâm đến việc lưỡng bại câu thương, phi thân bay ra ngoài.

Trong nháy mắt Tô Lăng Trạch liền lao về phía đại môn, trong tròng mắt là ngạo khí băng sơn, lạnh lẽo thấu xương.

Dưới ánh lửa, bốn phía đều là đầu người chuyển động, dưới ánh kiếm bóng đao, tốc độ của người áo đen cực nhanh, nghiêng thân vừa vặn ngăn trở trước người Tô Lăng Trạch, cản đường của hắn: "Nếu như ngươi muốn cùng chúng ta lưỡng bại câu thương, cứ tiếp tục động thủ đi."

Tô Lăng Trạch nghiêng thân nhàn nhạt nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng: "Tránh ra, nếu không cho dù phải lưỡng bại câu thương, Bổn vương cũng sẽ không để cho Khúc Vô Nham còn sống rời khỏi đế kinh một bước."

Tròng mắt hắc y nhân nheo lại, lộ vẻ do dự, bởi vì hắn biết bản lĩnh của Tô Lăng Trạch, nếu thật sự động thủ, chủ thượng sợ rằng cũng không chiếm được chỗ tốt.

Đang lúc do dự, sau lưng Tô Lăng Trạch đột nhiên sáng lên, một tia lửa lớn phun thẳng lên trời cao, thẳng tắp như một ngôi sao, trong nháy mắt nổ tung, phân tán thành những nhánh nhỏ, chiếu sáng đế kinh.

Chính điện Vương phủ hỏa hoạn hừng hực thiêu đốt, thế lửa bây giờ vẫn chưa lớn, nếu như lúc này đi cứu hỏa, nhất định còn có thể kịp thời vãn hồi, nghĩ tới đây, một hắc y nhân hạ quyết tâm, hô lớn: "Đóng cửa, không cho phép bất luận kẻ nào rời đi, nếu không giết chết."

Vân Ly chỉ cảm thấy bóng người xẹt qua trên đầu, xẹt qua như ánh trăng, nàng tìm về một chút khí lực, vội đẩy người ra, hốt hoảng, muốn đứng lên.

"Ly nhi, nằm xuống!" Đang lúc mơ hồ, nàng nghe Tô Lăng Trạch phân tâm kêu một tiếng, theo bản năng ngồi xổm xuống, một thanh kiếm rít gào vượt qua đỉnh đầu, chém đứt trâm cài tóc trên đỉnh đầu nàng, tóc lập tức xõa ra tán loạn.

Tô Lăng Trạch vừa chú ý bên kia, mấy thanh kiếm lập tức đêm về phía hắn, thân thể hắn lùi ra sau, trường kiếm từ phía sau lại đâm đến, 'Phập' một tiếng, là tiếng máu tươi phun khỏi thân thể.

Hắn buồn bực hừ một tiếng, lùi lại mấy bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng của Vân Ly, cắn chặc răng.

Thân thể Vân Ly nằm bên trong ngưỡng cửa, chỉ có đầu tựa vào bên trong, nàng nhìn thân thể Tô Lăng Trạch nhuộm đầy máu tươi cách đó không xa, tựa như một đóa hoa ăn thịt người diêm dúa lẳng lơ, khiến người ta nhìn mà giật mình.

"Biểu ca!" Nàng lại kêu một tiếng, một tiếng này, thanh âm tràn đầy hoảng sợ cùng bất lực.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, như lúc nàng vẫn đang trên đường đến Lăng Vương phủ, muốn chuẩn bị cho kịp để cùng chủ tử đi Khai Nguyên tự, nhất định phải khuyên nhủ chủ tử, chuyện quá khứ đã lâu như vậy, những tội lỗi ấy, nàng tin Tuyết Nhi tỷ tỷ cũng sẽ không trách hắn.

Chẳng qua là, trong nháy mắt ở nơi này, ánh lửa lóng lánh, sát phạt hàng loạt, nàng vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, liền gặp phải đại cảnh chém giết.

"Phanh----"

Một vật nặng rơi vào cạnh nàng, Vân Ly chỉ kịp thấy một cái đầu, liền nhìn thấy trên đỉnh đầu nàng, một nam tử âm trầm mặt đầy máu cười về phía nàng.

Nàng chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy nhiều máu như vậy, trước mắt như có hàng vạn đom đóm, đột nhiên nàng cảm thấy lạnh lẽo như băng truyền từ đầu ngón tay đến tim, theo bản năng nàng cử động thân thể, muốn bò lên từ dưới đất, vậy mà một bàn chân to lớn lại đạp xuống.

Vân Ly phản xạ định lật người nằm xuống, lưng bị người đó đạp lên, cái ót bị ngưỡng cửa kẹp đến phát đau, vừa quay đầu lại vừa đúng lúc đem đầu đặt ở ngưỡng cửa.

"Đóng cửa!" Một tiếng quát lớn khác vang lên, đại môn nặng nề hai bên được đóng lại, chậm rãi thu vào trong, Vân Ly nhận ra được ngưỡng cửa dưới cổ đang chấn động, tựa hồ ý thức được cái gì, nàng nức nở giãy giụa, sau một khắc, đại môn áp sát, tựa như đá kim cương cứng rắn, nặng nề đóng lại.

"Cộp."

Phần cổ trở lên của Vân Ly bị cánh cửa nặng nề nghiến, ở lại ngoài cửa, bên trong ngưỡng cửa, là thân thể từ cổ trở xuống.

Cổ gãy lìa phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng dưới nơi đầy ánh đao ảnh kiếm này, ở trong hoàn cảnh hỗn loạn này, ngay cả lời người áo đen vừa nãy nói cái gì, nàng đều không nghe được.

Vậy mà lại nghe được tiếng cổ họng mình bị kẹp dưới đại môn, đè ép, nghiền nát.

Tựa như một nhánh cây khô trong mùa thu bị đạp phải 'Rắc' một tiếng, rất nhẹ, rất giống.

Đáy mắt đầy hoảng sợ cùng bất lực bị giá lạnh ăn mòn dần trở nên mờ mịt, đôi mắt to xinh đẹp trong trẻo, từ từ trở thành một mảnh tro tàn đen nhánh.

Vô thanh vô tức.

"Uông-----" Trong đầu tựa hồ vang lên một tiếng dây đàn đứt dây, thân thể Tô Lăng Trạch lảo đảo một cái, thiện địa vỡ toang.