Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 51: Dạy Dỗ Liễu Di Nương






Thiên Lao.
Trên mặt đất ươn ướt bẩn thỉu, thỉnh thoảng có con gián bò ra, phòng giam nhỏ hẹp thậm chí còn có thể nghe được tiếng chuột : Xèo Xèo, không khí xung quanh lại ẩm thấp
Bên trong phòng giam chỉ có nơi khúc quanh mới có chén đèn đốt dầu, ngọn lửa tùy ý thổi. kéo dài bóng người càng trở nên âm trầm quái di. Góc tường được phủ lên một tầng rơm rạ khô héo, Phượng Khinh Vũ dựa lưng vào tường, nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt không màng danh lợi, khóe miệng chỉ khẽ cong lên, bộ dạng hoàn toàn không giống người đang gặp họa
Phượng gia trừ Phượng lão phu nhân là khuê trung mật hữu của đương kim hoàng hậu, lúc Doãn Hạc Linh tới tra bạc trắng thì cùng lúc nàng vào yết kiến hoàng hậu cho nên may mắn thoát ở ngoài, những nữ quyến khác đều giam cùng một phòng giam
Liễu di nương nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Phượng Khinh Vũ, tức điên lên, phải biết rằng thiên lao không phải nhà giam bình thường, những người vào nơi này đều là đứng đi vào, nằm đi ra. Vậy sao nàng có thể không sợ, có thể không oán đây?

“ Hừ, Phượng Khinh Vũ, giờ này ngươi còn ngủ được sao?”
Lông mi Phượng Khinh Vũ chậm rãi nhấc lên, nhìn từ trên xuống dưới Liễu di nương đang đứng trước mặt, âm thanh nhàn nhạt :
“ Tại sao ta không ngủ được?”
Dứt lời sau đó nhắm 2 mắt lại
Liễu di nương thấy nàng dửng dưng như không có chuyện gì, càng thêm bực mình, lạnh giọng trách cứ :
“ Nếu không phải ngươi cùng Doãn Ngọc Yên tỉ thí, thì làm sao thu được 10 vạn lượng bạc không sạch này chứ, cũng không hại mọi người ngồi tù, Ngươi lại xem như không có việc gì, ngươi đưa Phượng gia vào bước đường cùng, ngươi hại trên dưới Phượng gia vì lòng tham nhất thời của mình suýt mất mạng, ngươi còn tâm trí ngủ được sao?”
Liễu di nương nói chuyện hiên ngang lẫm liệt khiến không ít nha hoàn, bà vú xúc động. Con kiến hôi còn muốn sống huống chi con người. Mặc dù địa vị của họ hèn mọn, nhưng vẫn sợ chết. Lúc này bị lời nói của Liễu di nương kích động, cũng bắt đầu hận Phượng Khinh Vũ
Lan Tâm thấy vú già và nha hoàn bị Liễu di nương kích động, lại thấy tiểu thư không có cãi lại, cho nên thay nàng ra mặt, nhìn Liễu di nương, cười nói :
“ Cũng không biết người nào mấy hôm trước muốn giật dây lão gia đem bán số bạc trắng kia thu về công quỹ của mình, lúc này nói đến việc này không cảm thấy vô dụng sao?”
“Pằng!” Một bạt tai vỗ trên mặt Lan Tâm , lập tức in lại dấu 5 ngón tay đỏ hồng
Lan Tâm ko có phòng bị nên bị Liễu di nương tát té ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu. Nàng thân là nô tỳ, chỉ đành che khuôn mặt đau đớn, lạnh lùng nhìn Liễu di nương chằm chằm
Con ngươi Phượng Khinh Vũ đột nhiên mở ra, trong mắt xẹt qua tia sáng bén nhọn bắn thẳng lên người Liễu di nương. Liễu di nương bị hàn ý trong ánh mắt kia làm cả kinh run lên, sau một khắc một tiếng bạt tai vang dội lại vàng lên, làm cho nàng ta lảo đảo ngã, ngã nhào xuống đống rơm, miệng khạc ra ngụm máu lớn, còn gãy cả một cái răng ( =)) đáng đời)

“Lan Tâm là người của ta, người nào đả thương nàng, ta sẽ trả lại người đó gấp trăm lần!” Lạnh lùng dứt lời, liền đi kiểm travết thương trên mặt Lan Tâm
Liễu di nương lau máu trên khóe miệng, Tú Hà nâng đỡ người lên, hung hăng oán giận nhìn Phượng Khinh Vũ một cái, nói :
“ Đừng tưởng ngươi có quan hệ mờ ám với Chiến vương, hắn sẽ tới cứu ngươi, loại sửu nữ nhu ngươi, hắn chỉ vui đùa một chút thôi”
Phượng Khinh Vũ đang xoa thuốc cho Lan Tâm khẽ ngưng lại, mi tâm nhăn lại, sau đó nàng lại bôi vết thương cuối cùng trên mặt Lan Tâm, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Liễu di nương
“ Người ta nói ngã một lần khôn hơn một chút, xem ra di nương vẫn không học được gì cả”
Dứt lời, chỉ nghe Grắc… Một tiếng nứt vang, trong phòng giam người người đều chỉ thấy chân của Liễu di nương mềm nhũn té quỵ xuống đất, đau kêu thành tiếng. Cũng chỉ có Phượng Khinh Vũ nhìn thấy tử vị vệ, tốc độ đúng là làm cho người ta chắc lười hít hà
Không hổ danh là Tử y vệ của Ân Dạ Ly
“Phu nhân, ngươi làm sao vậy?” Tú Hà thấy Liễu di nương đột nhiên quỳ xuống, mặt lộ vẻ vẻ khổ sở, không khỏi cả kinh kêu lên.
Liễu di nương cảm thấy đầu gối đau xót, không tự chủ được quỳ xuống, lúc này đau đến cắn răng thật chặt, đâu còn rảnh rỗi để trả lời Tú Hà
“ Di nương, nếu biết sai rồi, cũng không cần quỳ, bản tiểu thư ta đại nhân đại lượng sẽ không chấp nhặt với ngươi” Phượng Khinh Vũ nhàn nhạt vun tay, lại ngồi dựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần
Trong miệng Liễu di nương chứa máu, vừa định mở miệng cãi lại, máu tươi đã xông lên cuống họng, khạc một tiếng phum ra một ngụm máu tươi
Những nha hoàn, bà vú thấy một màn này, đều nói Liễu di nương thật sự sợ uy thế của Phượng Khinh Vũ cho nên cam tâm tình nguyện quỳ xuống nhận sai lầm, cũng không dám đụng chạm đến nàng ta nữa, vội vàng nhắm mắt, giả bộ ngủ

Tú Hà cũng từng mấy lần nhìn thấy thủ đoạn sắc bén của Phượng Khinh Vũ, thấy chủ nhân của mình bị chỉnh như vậy, tâm không khỏi run sợ, vội vàng đỡ Liễu di nương thối lui đến một góc. Tương lai, chủ tử bọn họ muốn báo thù cũng không muộn. Chỉ là, bọn họ còn cơ hội sống sót để đi ra ngoài sao?. Nàng rất lo lắng.
Sau khi tất cả mọi người nhắm mắt giả bộ ngủ, Phượng Khinh Vũ nhìn người nãy giờ ngồi trong góc im lặng không lên tiếng – Phượng Khinh Ca, Sau chuyện lần đó, nàng ta liên tục cáo ốm. nhốt mình trong Lạc Mai Viện không ra ngoài, cũng coi như đã học được không ít kinh nghiệm. Mới vừa bị mang vào đại lao, thì cả người tựa như bệnh yếu ớt, dựa vào tường ngủ thiếp đi
Chỉ là, Phượng Khinh Vũ cũng không tin nàng thật sự ngủ thiếp, ngay cả mẫu thân của mình chịu nhục cũng có thể thờ ơ như như không thấy, Phượng Khinh Ca này, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường
Đúng lúc này, một làn khói màu trắng thổi vào, rất nhanh, những người kia lọt vào giấc ngủ, bao gồm những thị vệ, cai ngục.
Cho dù đây là việc nàng phân phó Mạc Ngôn làm, nhưng cũng không khỏi bị khói thuốc làm cho buồn ngủ, đang lúc nàng nửa mê, nửa tỉnh, nàng nhìn thấy một bóng dáng màu tím lướt đến bên cạnh nàng, mang nàng ra khỏi phòng giam
Trải qua một hồi, ở một cánh rừng cách thiên lao không xa, Mạc Ngôn đặt Phượng Khinh Vũ xuống, cung kính đứng một bên
“ Chuyện ta nhờ ngươi điều tra, thế nào rồi?”
“ Thẩm Kính Chi đến tổ phần của Phượng gia, hơn nữa đứng ở chỗ đó rất lâu, đến giờ vẫn còn”
Môi Phượng Khinh Vũ câu lên, gương mặt đen tựa hồ hòa chung một thể với bóng đêm, nhưng con ngươi sáng loáng lại thập phần chói mắt. Nàng nhìn phương hướng tổ phần của Phượng gia, chậm rãi nói : “ Chúng ta lập tức tới đó”
Hắn quả nhiên đến rồi!. Xem ra tất cả đều như nàng đoán, Thẩm Kính Chi không kịp đợi, muốn đi nói cho mẫu thân nàng biết, năm đó bà không cho hắn là một sai lầm. Hôm nay, hắn đã đưa nam nhân đã cướp nữ nhân của hắn và một nhà của hắn vào thiên lao