Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 4: Chương 4






Trời một tối, ban đêm trong rừng thật êm đẹp, tiếng của vài con thú hoạt động về đêm kêu vang thật náo nhiệt. Bầu trời đêm những ngôi sao lập lòe chiếu rọi, gió khẽ lay, lạnh thật gió trong rừng thật lạnh. Hoa Tuyết ngồi trên hòn đá đưa mắt nhìn về hướng bóng tối bao trùm.
_Cô nương_A Khiên ngồi bên bếp lửa, cho thêm củi vào lửa, khi hắc y nhân rút lui hắn mới biết nàng là nử tử, không ngờ nàng ta dám giữ tâm trạng bình tỉnh đến thế đấu khẩu với bọn cầm đầu đám người kia
Dời ánh mắt sang nhìn người phía sau. Rời người khỏi chỗ ngồi sang bên gần bếp lửa, chăm chăm nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa bên kia, chỉ có khi ngồi gần nơi này thôi con người mới cảm giác được cái lạnh và tỉnh lạnh trong rừng, lắng nghe tiếng nổ tí tách của những cây bị cháy sén, mùi thơm của thịt nương bay vào cánh mũi. Khóe miệng bất giác lại giương lên cười, lúc trước khi làm nhiệm vụ trong rừng thường phải cắm trại qua đêm để thuận lợi cho nhiệm vụ, Khải cũng đã nướng thịt đưa cho nàng, nhưng nó lại bị cháy khét đến nổi không còn chỗ ăn được, không ngờ sau đó hắn lại đi học nấu ăn chỉ vì một lí do muốn thi với nàng. Không ngờ những chuyện đó giờ nhớ lại sao thấy buồn buồn...
_Cô nương.._A Dao đưa miếng thịt cắt gọn cho nàng, nhẹ cười như có ý đa tạ, nếu hôm nay không có nàng giúp sức không chừng ba người họ đã bỏ mạng nơi này dù sao hắn cũng nợ nàng một ân tình, ngay cả chủ nhân cũng do nàng chửa thương và cầm máu giúp..

Nhìn miếng thịt đưa tay đón lấy, dù sao mục đích của nàng cũng đạt được ăn xong nên rời đi nhanh thôi
_Hôm nay thật đã nợ nàng một ân tình_Bạch Thiên Di(tên của ‘công tử’) cúi người hành lễ, sau đó hai người kia cũng quỳ xuống_ thật sự....
_Đứng lên đi, nêu các người không muốn ta tổn thọ_Tuyết liếc họ lạnh lùng cắt lời hắn_ trời đánh tránh bữa ăn.
_Ta..._nhìn lên ánh mắt kiên định kia muốn nói gì cũng phải nuốt vào thân thể tự giác đứng dậy_đa tạ
_...._A Khiên cùng A Dao liếc mắt về nhau, công tử của họ tuy sống có tình nghĩa nhưng tính tình cứng rắn khó ai có thể sai khiến không ngờ hôm nay chỉ với tiểu oa nhi bé hơn cả 4 tuổi vậy mà công tử....Không dám nghĩ thêm họ nhìn nàng rồi đứng lên tới gần tiếp tục cắt thịt bỏ vào miếng lá to được rửa sạch
_thật sự thì lúc ta cùng nô tài.......
_ta không muốn nguyên nhân các ngươi bị truy đuổi, ta chỉ vì miếng thịt trên ngọn lửa này thôi, nếu không phải lười tìm đồ ăn ta đã không tham gia vào mấy chuyện ‘chính sự’ của các người_nàng không muốn phiền phức nha, nếu như lúc đó suy nghĩ kĩ càng hơn chút, thì nàng đã tự đi tìm đồ ăn bỏ mặt ‘bộ phim’ kia tiếp tục diễn ra rồi, ai mà ngờ người cổ đại này rất trọng chữ tín a
_như thế sao được, nàng vừa cứu bọn ta một mạng lại vừa chữa độc cho ta, ta nào thuộc dạng người qua cầu rút ván, xin hãy nói yêu cầu nếu trong khả năng của ta không thuộc về bất nhân bất nghĩa ta sẽ thực hiên.
_...về sau sẽ tính ăn đi ta đói bụng lắm rồi, lời của ngươi ta no rồi không cần nói thêm

_....._không còn biết nói thêm, Bạch Thiên Di lại im lặng ăn
_Bạch Thiên Di.... ngươi thuộc dòng họ gia tộc họ Bạch?_vừa nhai miếng thịt lại nhìn về phía hắn
_Ân đúng thế_hắn cười cười nhìn nàng_có chuyện sao?
_nếu ngươi thuộc họ Bạch như thế ngươi là đại công tử của Bạch gia sao?
_Ân thật sự là chuyện gì?
_không... gì cả..._nếu như giờ nàng hỏi chưa chắc hắn đã nói chỉ cần một chút sơ hở thôi ba gia tộc cũng mất mạng, nếu hắn có nói thì cũng chẳng phải là sự thật thôi thì từ từ điều tra vậy.(chạng vạng: thật ra tỷ muốn hỏi gì vậy? )_chỉ là có ý định muốn bắt cóc người thôi mà.

_......._ba nam tử khó hiểu nhìn con người trước mặt, chắc là chỉ nói đùa thôi.
_nhìn kĩ các người không phải mĩ nam sao?
_đúng thế nha, cô nương không biết đấy thôi, công tử ta trong kinh thành là mĩ nam đấy..._A Dao định nói nữa nhưng bị tiếng gắt giọng của Bạch Thiên Di thì ngừng lại, đứng dậy lo tìm chỗ ngủ
_vậy còn cô nương, từ đâu tới_Bạch Di thấy A Dao ngậm miệng rồi mới cười tươi nhìn nàng
_.....ta à...ta mới đào mộ dậy...._nàng không tới nổi điên đi nói sự thật cho người không thành thật, nhưng bất quá nàng lại thích tính tình của A Dao kia hơn.