Sủng Phi - Triêm Y

Chương 122: Chương 122: Vợ Chồng (Thượng)




Edit : Linh Sờ Tinh​

“Điện hạ, người xem lệnh cấm hậu viện …” Điền Phúc Sơn thấy sau khi Lục
điện hạ trở về thì đi thẳng đến Đan Như uyển, tựa như đã quên chuyện hậu viện, không thể không mở miệng nhắc nhở.

Dao chủ tử bình an hồi phủ, lúc đi đón điện hạ tự mình đưa kiệu của phủ
hoàng tử đến Mộ phủ nghênh đón. Nghi thức này giống như nghi thức lại
mặt sau ba ngày thành hôn , chỉ thiếu mỗi chứ hỷ dán trên nữa mà thôi.

Tông Chính Lâm đi trước , đoàn người theo sau ,hắn đi thật chậm. Mộ Tịch Dao được Triệu ma ma vịn đi chầm chậm đằng sau.

“Bỏ lệnh cấm túc. Nhắc Chính phi chú ý hậu viện nhiều hơn một chút”.
Việc quản gia thì Hách Liên Mẫn Mẫn coi như là không vấn đề gì. Còn việc nàng ta âm thầm sắp xếp thân tín vào các nơi trong phủ thì đây chẳng
qua cũng chỉ là thủ đoạn mà chính thất thường dùng mà thôi, Tông Chính
Lâm không can thiệp, chỉ cho người âm thầm theo dõi, tìm hiểu rõ ràng
thân phận từng người một.

Nhớ tới ngày gặp chuyện hôm đó, hắn cực kỳ bất mãn với hành động của
nàng ta lúc ban ngày hôm đó, nên cũng ít đến Thiền Như Uyển. Giờ hắn sắp rời kinh, có một số việc cần phải cẩn thận dặn dò .

“Thuận tiện nói với nàng ta, dùng cơm tối xong bản điện hạ sẽ tới gặp ”.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người, tay phải của Tông Chính Lâm
ôm lấy bả vai Mộ Tịch Dao, để nàng thoải mái dựa vào lòng mình.

“Tối nay còn rất nhiều chuyện cần thương lượng với tiên sinh, nếu như ta làm việc quá muộn, Kiều Kiều không cần đợi, cứ ngủ trước đi”. Tông
Chính Lâm xoa đầu nàng, càng ngày càng quen đối xử với Mộ Tịch Dao như
con gái, cảm thấy lúc nào cũng không đủ, mọi thứ rất chu đáo.

“Điện hạ, từ nay đến khi ngài rời kinh, có thể tìm hiểu rõ ràng nội ứng là ai không?”

Tông Chính Lâm nghe nàng hỏi vậy, trong đôi mắt phượng hàn quang chợt lóe lên.

“Không chắc chắn . Kẻ đó cực kỳ thông minh, ám vệ trong phủ canh giữ
chằm chằm trong phủ cả mười hai canh giờ, cũng không phát hiện chút vọng động nào. Ả ta nhất định là che giấu rất sâu, lúc này chắc chắn sẽ
không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ”.

“Chiêu lấy tĩnh chế động, cũng không phải lần nào cũng có tác dụng”. Mộ
Tịch Dao cười một cách vô cùng yêu mị, trong đôi mắt đẹp bừng bừng ý chí chiến đấu.


Muốn yên tĩnh ngủ đông, cũng phải xem đối thủ có cho cơ hội hay không.
Nàng sẽ không ngốc mà để cho đối thủ thở phào nhẹ nhõm qua khỏi việc
này, sau đó để hắn tiếp tục làm tặc sau lưng mình hay sao ?

Tông Chính Lâm thích nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ linh động này của
nàng, mỗi lần bị người khác chọc giận, nàng đều giơ móng vuốt muốn cấu
xé đối phương, đôi mắt của nàng khiến hắn nhìn mà động tâm không thôi.

Hôn lên gò má non mềm của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm tốt bụng nhắc nàng.

“Nếu Kiều Kiều có hứng thú, cũng có thể chơi đùa một chút. Nhưng phải
chú ý , đừng quá mức hao tâm tốn sức vào nó ”. Thấy đôi lông mi tinh mịn của nàng rung động, hắn biết trong lòng của bắt đầu tác quái. Từ trước
tới giờ nàng là người có thù là phải báo, muốn nàng yên tĩnh, đẻ xong
rồi mới tính sổ thì cứ như là đòi mạng nàng vậy, nàng chắc chắn sẽ không chịu. Cái tính khí này của nàng đúng là đã thành thói quen, dù nàng yếu ớt nhưng người bình thường không thể đụng vào nàng được.

Tông Chính Lâm vốn định phái người đưa tất cả thị thiếp đến biệt viện ở
trước khi hắn rời kinh, tránh cho hậu viện ầm ỹ, quấy rầy nàng thanh
tĩnh. Nhưng bây giờ xem ra thì , sợ là Mộ Tịch Dao không quá vui nếu
việc này sảy ra. Dựa theo chút điểm nhẫn nại này của nàng thì việc động
thủ có lẽ sẽ trong hai ngày gần đây. Không bắt được người, nàng chắc
chắn sẽ không từ bỏ .

“Điện hạ còn không biết thiếp sao? Thiếp có từng vì chuyện gì mà khiến
bản thân chịu thiệt thòi?”. Muốn cho hồ ly lòi đuôi cáo, cũng chưa chắc
là nhất định phải lấy mình làm mồi nhử. Huống chi trong bụng nàng có thể là có nữ nhi mà mình luôn mong ngóng từ lâu. Đây mới là chuyện quan
trọng nhất, không thể để sảy ra bất cứ sơ sẩy nào .

Mộ Tịch Dao vươn tay nắm lấy bàn tay Tông Chính Lâm, dáng vẻ kiêu căng vừa rồi được thay bằng một nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Lục điện hạ sẽ đi Thục Trung, nơi đó chính là nơi nổi tiếng cả Đại Ngụy
với nghề thêu, còn có những món đồ ăn chỉ mới nghe đã chảy nước miếng.
Đồ ăn không thể mang về, thì chút điểm tâm, trà mứt, hoa quả, thịt khô
gì đó chắc sẽ không thành vấn đề. Nghe nói bình sứ Thanh Hoa , ống sáo
trúc tía của Thục Trung cũng nổi tiếng nhất về mặt công nghệ , giá trị
xa xỉ.

“Muốn có lợi lộc gì nào?” Tông Chính Lâm vuốt ve bàn tay mềm mại, mắt hắn tràn đầy ý cười.

Không cần phải hỏi, nhìn đôi mắt ngập nước lộ vẻ chờ mong của nàng, ánh sáng lóa mắt kai làm hắn không thể cự tuyệt.


“Lợi lộc gì chứ? Cái đó chỉ là chút bồi thường nhỏ nhoi không đáng kể.
Nếu không phải vì thiếp mang thai, lần này đến Thục Trung còn thiếu phần của thiếp ư? Đến lúc ấy có biết bao nhiêu đồ ăn ngon nằm trên bàn chờ
thiếp thưởng thức, đó mới là lợi lộc!”. Mộ Tịch Dao lộ vẻ tiếc nuối,
nhìn về phía Tông Chính Lâm , còn tỏ vẻ đáng thương. “Nếu không thì,
điện hạ, ngài mang một đầu bếp chính hiệu về cho thiếp? Để người ta ở
lại trong viện chuyên làm đồ ăn Thục Trung, như vậy lúc nào điện hạ cũng có thể nếm được”.

Mộ Tịch Dao ra vẻ ôn nhu quan tâm, Tông Chính Lâm cũng không lật tẩy
nàng. Câu cuối cùng kia rõ ràng là “Thuận tiện thêm vào mà thôi”. Đi
Thục Trung tiêu diệt phản đảng, lịch trình vốn gấp gáp, còn muốn tìm đầu bếp chính hiệu cho nàng, hắn cũng chẳng chiếm được thứ gì tốt, Lục điện hạ cảm thấy hình như mình có chút thiệt thòi. Dù việc tìm một người đối với hắn mà nói chẳng qua là thuận miệng sai người đi làm mà thôi.

“Kiều Kiều nói là bồi thường cho nàng, vậy cái thứ lợi lộc này không có
cũng không sao. Để bản điện hạ tự mình đền bù cho nàng được chứ?”. Lục
điện hạ vô cùng nghiêm túc đứng đắn, trong quá trình “ thu phục yêu tinh “ dài kỳ này khó tránh khỏi đôi khi có chút tà khí. Nhưng mà quan trọng là, hắn chẳng phút nào quên việc này cả.

Mộ Tịch Dao thấy ánh mắt hắn không hề có chút kiêng kị nào, vẻ tươi cười càng sâu. Điện hạ ngài tự mình đưa đến cửa, đợi lát nữa ngài đứng ngồi
không yên khi gặp Hách Liên chính phi, thì cũng đừng trách là ta câu mất trái tim ngài.

Ghé sát gần vào cổ hắn, kề bên tai hắn nói thầm. Đôi môi đỏ mọng phun ra từng chữ với hương vị ngọt ngào của thiếu nữ chui vào tai làm Tông
Chính Lâm cảm thấy nóng bỏng, bàn tay đặt trên vai nàng đột nhiên siết
chặt.

“Kiều Kiều, như vậy thật đáng giận!” hung hăng hôn lên má nàng, Tông
Chính Lâm như bị nàng dẫn vào mộng ảo, chỗ nào đó phía dưới áo bào hình
như muốn ngẩng đầu.

Toàn bộ quá trình dùng cơm, Mộ Tịch Dao thường xuyên đưa đôi mắt yêu mị
ướt át nhìn qua, khiến ánh mắt Tông Chính Lâm càng ngày càng đen. Nàng
còn không biết thu liễm, cố ý gắp một miếng xương sườn thơm giòn, để sát vào , chu môi liếm, lộ ra đầu lưỡi nho nhỏ, làm Tông Chính Lâm nhìn mà
cổ họng khô khốc, hận không thể ném nàng lên giường xoa nắn một phen.

Thủ đoạn của nàng thực càng ngày càng cao siêu, Lục điện hạ không thể
không bảo vệ trái tim mình để tránh rơi vào kế của nàng để rồi lại bị
chê cười.

Lúc gần đi, Tông Chính Lâm bỗng nhiên quay lại, nhìn Mộ Tịch Dao cười xấu xa.


“Kiều Kiều, việc nghị sự hôm nay, bản điện có thể sẽ cố nhanh một chút”. Nói xong mặc kệ mặt nàng cứng mặt trong nháy mắt , rồi hắn vén rèm mà
đi.

Mộ Tịch Dao nhới tới lời nói không biết xấu hổ trước khi đi của hắn, tức giận ồn ào, “Xuân Lan, khóa cửa! Khóa cửa!”. Đại boss hoàn toàn không
có tiết tháo, chẳng qua là đùa giỡn với hắn một chút, hắn liền cứng rắn. Đây là muốn ép nàng tự gieo gió gặt bão sao?

Điền Phúc Sơn ở ngoài đón Lục điện hạ đi đến Thiền Như Uyển, đi phía sau chỉ nửa bước, âm thầm liếc trộm vẻ cong môi của chủ tử nhà mình , ông
ta thực thấy bội phục thủ đoạn của Dao chủ tử.

Những thay đổi của Điện hạ trong hai năm này , tất cả mọi người đều thấy rõ. Thục phi nương nương còn vui sướng hơn nhiều. Mỗi lần nghe nói
tiểu nhi tử nghỉ đêm ở hậu viện là liên tục nói tốt, nhìn bộ dáng thì
thực như mong chờ Dao chủ tử tiếp tục sinh con.

“Điện hạ, đã đến Thiền Như Uyển rồi. Nô tài chờ bên ngoài”. Điền Phúc Sơn dừng chân, quy củ đứng ở ngoài cửa lớn.

“Ừm”. Tông Chính Lâm thu lại vẻ mặt, cất bước vào viện, gương mặt trở
lại với vẻ lãnh đạm cực kỳ quen thuộc, Điền Phúc Sơn thấy mà bóp cổ tay
thở dài.

Đến bao giờ thì Chính phi mới có thể làm điện hạ thoải mái như khi ở Đan Như Uyển , thực ra mỗi lần gặp điện hạ đều không cần giống như phải làm việc gì to tát, nghiêm cẩn như thế làm gì .

“Điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn nhận được tin, sớm đã hầu ở bên ngoài. Thấy Tông Chính Lâm vững vàng bước đến, tâm tình nàng ta vô cùng phức tạp.
Rụt rè thỉnh an, cố không thể lộ ra vẻ quá mức vội vàng, sợ làm mất vẻ
ổn trọng của chính thất.

Hôm nay điện hạ truyền tin đến, lúc mới đầu nàng ta còn cho rằng đây là
bổ xung cho đêm mồng một, trong lòng cảm thấy tốt hơn, dù sao điện hạ
còn đặt nàng trong lòng. Nhưng sau khi nghe Điền Phúc Sơn nói rõ lý do
là vì trước lúc rời kinh có việc cần giao phó cho nàng.

Nỗi thất vọng lớn đến mức nào cũng không bằng nỗi khiếp sợ trong long
nàng lúc đó. Điện hạ rời kinh, lại chỉ báo trước biết trước có hai ngày. Vết thương còn chưa khỏi, sao đã vội vàng đến Thục Trung ? Hơn nữa lần
này đi là hơn một tháng, việc lớn như vậy không thể mới vừa quyết địn.
Chắc chắn là đã có kế hoạch từ sớm, thế mà đến tận hôm nay mới đến Thiền Như Uyển một chuyến.

Mộ thị chắc hẳn cũng đã sớm biết tin ? Chắc là như thế nên mới dùng tất
cả vốn liếng để chiếm giữ ân sủng của điện hạ, ngay cả khi về nhả mẹ đẻ
để an thai, cũng không quên lợi dụng cơ hội , câu dẫn điện hạ ngày ngày đến Mộ phủ, đúng là chói mắt như mặt trời không bao giờ lặn vậy .

Nhớ đến phong cảnh của Dao thị ở Thịnh Kinh mấy hôm nay, Hách Liên Mẫn
Mẫn thực tâm cảm thấy tiểu thiếp đúng thực đều là yêu tinh hại người,
lấy dụ dỗ mê hoặc hại người làm vui .

Hách thị quyết tâm, không cần biết như thế nào cũng không thể học thủ
đoạn thấp hèn của Mộ Tịch Dao. Nếu cứ ngốc nghếch coi trọng vẻ đẹp phong tình thì thà rằng làm hiền thê thật tốt, hầu hạ Tông Chính Lâm chu đáo, để giành được sự tin cậy kính trọng của hắn.


Hồng nhan rồi cũng không tránh được bị người vứt bỏ, còn sự kính trọng
mới giữ được cả đời. Làm gì có sự sủng ái nào được lâu dài , Mộ Tịch
Dao dù có đẹp đến mức nào đi nữa, cũng chỉ được vài năm mà thôi .

“Đứng dậy đi”. Tông Chính Lâm bước vài bước rồi đứng lại trước nàng ta,
sắc mặt lạnh nhạt, cẩn thận nhìn nữ tử đang quỳ gối hành lễ trước mặt.

Váy thêu mẫu đơn, phú quý hoa lệ. Mặc trên người nàng có một cỗ khí chất riêng .

“Vào phòng đi”. Mang theo người lập tức ngồi ở gian ngoài.

Hách Liên Mẫn Mẫn thấy hắn không vào nội thất, trong lòng lộp bộp một
tiếng, cảm thấy không ổn . Đây là ám chỉ tối nay sẽ không lưu lại, chẳng lẽ điện hạ còn muốn về phòng Mộ thị hay sao?

Kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng , Hách Liên Mẫn Mẫn bưng trà cho hắn
nói. “Điện hạ, đây là trà thơm mới được đưa đến, ngài nếm thử . Thiếp
thấy uống rất nhẹ nhàng khoan khoái”.

“Ân”. Tông Chính Lâm nhận chung trà, lấy nắp cung nhẹ nhàng gạt lá trà sang một bên .

“Điền Phúc Sơn đã nói với ngươi chuyện bản điện hạ sẽ rời kinh chưa?”

“Đại quản sự đã nói rất rõ ràng, thiếp đều hiểu”. Hách Liên Mẫn Mẫn do
dự một chút cũng đem lo lắng nói ra, “Nhưng mà điện hạ, vết thương của
ngài… Thiếp thật sự không yên tâm. Hơn nữa lần này thời gian đi lại
không ngắn, nếu trên đường có gì sơ sẩy, thì…”

Tông Chính Lâm nghe nàng nói một cách chân thành, trong lời nói cũng
nồng đậm lo lắng. Vẻ mặt hắn trở nên hơi hòa hoãn, nhấp nhẹ chén trà,
khen một câu trà ngon.

“Thương thế đã không còn đáng ngại. Ngự y có kê thuốc trị thương bên
ngoài, không quan trọng. Quan trọng là trong lúc bản điện hạ rời kinh,
chuyện trong phủ hoàng tử cần ngươi để ý. Nếu có người đến cửa bắt nạt, không cần khách sáo, đánh đuổi hết ra khỏi phủ”.

Hách Liên Mẫn Mẫn nghe mấy lời hắn nói, cũng không có ý chỉ trích việc
ngày ấy mình âm thầm gây khó dễ Mộ thị, nhưng cũng cho thấy thái độ rằng phủ hoàng tử không chấp nhận được việc người khác đè đầu cưỡi cổ. Đây
là lời cảnh báo của người?

“Thiếp ghi nhớ nhắc nhở của điện hạ”. Hách Liên Mẫn Mẫn vội vàng cung kính đồng ý, chỉ sợ khiến điện hạ không vui.

Tông Chính Lâm thấy nàng vội vàng đồng ý, nhưng thần sắc lại không được
tự nhiên, liền biết nữ nhân này thực chột dạ khi bị giáo huấn. Cuối cùng cũng không cần hắn liên tục nhắc nhở khiến cho mất mặt chính thê trước
mặt đám hạ nhân.