Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 329: Giống như trẫm khi dễ nàng




Quân Mặc Ảnh nửa khắc cũng không dám trì hoãn, ngay cả áo khoác cũng không kịp thay, trực tiếp từ Ngự Thư Phòng đi đến cung Phượng Ương, bước chân quá mức vội vàng, đến mức lúc đi trên đường có đụng phải cung nhân vừa tới nhận ra đế vương, còn chưa kịp hành lễ, bóng dáng màu vàng đã dần nhạt trong tầm mắt.

Lúc tới cung Phượng Ương, trong nội điện đã có rất nhiều thái y, trừ duy nhất viện chính đang bắt mạch cho Phượng Thiển, còn lại đều ở bên giường nói nhỏ gì đó.

Hiện tại chuyện của cung Phượng Ương chính là đại sự hạng nhất, phàm là Thiển phi nương nương xảy ra một chút tình trạng nhỏ, đối với bọn hắn mà nói, đó chính là tội lớn rơi đầu. Cho nên không rõ chi tiết, viện chính cũng tự mình trình diện, gắng để vị chủ nhân này có thể kiện kiện khang khang sinh hạ tiểu hoàng tử.

"Xảy ra chuyện gì!"

Một thanh âm trầm thấp vang lên, hấp dẫn toàn bộ tầm mắt mọi người.

Sắc mặt đế vương âm trầm khiến toàn bộ bọn họ sợ hết hồn, viện chính vội vàng thu hồi tay đang chẩn mạch, quỳ xuống bẩm báo.

"Bẩm hoàng thượng, Thiển phi nương nương chẳng qua là… lạnh, cộng thêm thai vị giống như không yên, cho nên mới đột nhiên cảm thấy đau bụng. Mới vừa vi thần đã kê thuốc để nương nương uống, hiện tại nương nương đang ôm lò sưởi, sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Lúc này long mi nhíu chặt của Quân Mặc Ảnh mới có mấy phần dãn ra, nhưng tối tăm trên mặt lại không vì vậy mà hoàn toàn biến mất.

Vô duyên vô cố, tại sao lại đột nhiên cảm lạnh?

Đông Dương thận trọng, trong ngày thường đều phục vụ thật tốt, hai ngày này….

Tắm rửa!

Huyệt thái dương của Quân Mặc Ảnh đập mạnh mấy cái, giữa hai lông mày thoáng qua vẻ ảo não, mặc dù không quá rõ ràng, lại bị Phượng Thiển tinh mắt bắt được.

Hồi hộp trong nội tâm hạ xuống, Phượng Thiển mím môi, thầm nghĩ một tiếng xong đời, nam nhân này nhất định sẽ "Tính sổ" với nàng thật tốt.

"Trẫm biết, các ngươi lui xuống hết đi." Quân Mặc Ảnh xoa ấn đường, lại bổ sung một câu: "Về sau mỗi ngày tới bắt mạch cho Thiển phi một lần, tình huống như hôm nay tuyệt đối không cho phép xuất hiện lần thứ hai."

"Dạ, vi thần hiểu."

Quân Mặc Ảnh nghiêng mặt sang bên, còn chưa đi đến trên giường, liền nhìn thấy vật nhỏ sắc mặt tái nhợt nằm ở đó, đỏ mắt chờ mong nhìn hắn, một bộ điềm đạm đáng yêu.

Lông mi hơi run và đôi mắt nhấp nháy cũng tỏ rõ giờ phút này nàng khẩn trương.

Hắn đi qua vài bước, dừng ở bên người nàng, con mắt sắc nhàn nhạt, trên cao nhìn nàng: "Biết sai chưa?"

Phượng Thiển bĩu môi: "Biết."

"Còn tắm?"

"Không tắm…. Thúi chết ta cũng không tắm, thật. Ngươi đừng tức giận."

Phượng Thiển khụt khịt cái mũi, giọng nói khan khan mang theo vài phần không quá rõ ràng, cộng thêm một hai phần giả vờ nghẹn ngào, thấy thế nào cũng khiến người đau lòng.

Quân Mặc Ảnh nơi nào còn nhẫn tâm nói với nàng lời nói nặng, lập tức bất đắc dĩ đỡ trán, ngồi xuống bên người nàng.

"Nhìn nàng xem."

Véo chóp mũi xinh xắn của nàng một cái, hắn không trách cứ: "Như là trẫm khi dễ nàng."

Phượng Thiển muốn nói, vốn chính là ngươi khi dễ ta.

Nhưng việc này vốn do nàng đuối lý, nam nhân này thật vất vả hết giận, làm sao nàng còn dám mạnh miệng nói, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu nói phải: "Ừ ừ, ngươi không có khi dễ ta, đều là ta không tốt."

"Như thế nào, uống xong thuốc còn đau không?"

Quân Mặc Ảnh khẩn trương nhìn nàng, mới vừa nghe Lý Đức Thông nói tình huống không tốt, dọa trái tim hắn cũng rớt mấy nhịp.