Sủng Thê Chi Đạo

Chương 108: Động tình




Đường Hậu và Uông Hà càng sống trong phiền não bao nhiêu, Đường Hiểu lại càng dễ chịu bấy nhiêu, cư nhiên còn có tinh lực đi quan tâm đời sống tình cảm của người khác.

Đường Hiểu đối với chuyện giữa Elma và Hạ Vân cảm thấy khá hứng thú, từ khi Elma nói muốn cắt đứt nghiệt duyên giữa cô và Hạ Vân, cậu liền để tâm đến.

Có điều ngoài miệng Elma nói như vậy, nhưng hành động thực tế vẫn cứ kéo dài.

Đường Hiểu có nói bóng nói gió mấy lần, Elma đều trả lời rất mơ hồ, mãi đến khi có một lần hỏi đến mức cô mất kiên nhẫn, bà cô kia mới đáp lại cậu một câu —— Sao cậu còn nhiều chuyện hơn so với phụ nữ vậy!

Đường Hiểu chỉ có thể ngậm miệng im lặng.

Ngay ngày hôm đó, cậu đã biết quyết định của mình là đúng, bởi vì có một mối nguy cơ thật lớn trong lúc chẳng hề hay biết đang bất ngờ tập kích.

Có ông nội ở bên cạnh, Đường Hiểu sống vô cùng hạnh phúc, nhất thời quên mất chuyện chú của Cốc Tu Cẩn đã biết tình cảm của bọn họ, trước đó có thể bởi vì bọn họ về quê, cho nên không thể nào xuống tay, bây giờ bọn họ đã trở về, hiển nhiên không thể nào ngồi không mặc kệ.

Việc này là do Bạch Lâm trộm điện thoại báo nên bọn họ mới biết được.

Bạch Diệp là một thương nhân thành công lại rất khôn khéo, hơn nữa còn sâu sắc hiểu rõ cháu trai mình là dạng người gì, ông ta liền biết phương pháp bình thường là vô dụng.

Cho nên ông ta quyết định nói chuyện của bọn họ cho ông ngoại Cốc Tu Cẩn biết, để ông ngoại Cốc Tu Cẩn quan tâm đến chuyện này.

Không thể không nói, chiêu này của Bạch Diệp rất cao tay.

Cốc Tu Cẩn theo họ mẹ, bởi vì người thân trong gia đình mẹ không nhiều, cho nên cha mẹ anh trước khi kết hôn đã bàn bạc với nhau, tương lai sinh ra đứa con đầu lòng bất luận là nam hay nữ đều theo họ Cốc, đứa thứ hai mới mang họ Bạch.

Nhưng không đợi cha mẹ Cốc Tu Cẩn sinh thêm đứa thứ hai, hai người liền qua đời.

Cốc Tu Cẩn đã theo họ mẹ, không thể nào sửa lại được, hơn nữa Bạch gia còn có Bạch Diệp, không sợ cắt đứt hương hỏa.

Cốc gia đời này có được một đứa cháu ngoại cực kỳ xuất sắc như Cốc Tu Cẩn, Cốc Vinh Huy liền dốc hết toàn lực bồi dưỡng anh, so với cháu đích tôn của mình còn cố sức hơn, Cốc Tu Cẩn cũng không khiến ông lão thất vọng.

Cốc Vinh Huy gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào anh, trên phương diện sự nghiệp anh đã đạt được thành tích không tầm thường, sau đó thấy anh càng lúc càng lớn tuổi nhưng vẫn không hề quen bạn gái, ông lão liền hy vọng anh có thể kết hôn sinh con, năm trước còn bảo Bạch Diệp nói chuyện với anh.

Tuy nhiên ——

Lúc ấy Bạch Diệp lại cảm thấy loại chuyện này nên tùy theo duyên phận thì tốt hơn, bởi vì ông ta và người vợ hiện tại chính là đám cưới hào môn, cho nên tình cảm mới không sâu đậm.

Đó là ông ta thật lòng suy nghĩ như vậy, mãi đến khi ông ta biết chuyện giữa Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu, ông ta mới thay đổi thái độ lúc trước, cố ý muốn Cốc Tu Cẩn cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối.

Bây giờ đã xảy ra loại chuyện này, Bạch Diệp không thể khống chế cháu trai, nên chỉ có thể đem vấn đề vứt cho ông thông gia đã nuôi dưỡng Cốc Tu Cẩn ngay từ nhỏ.

Sau khi Cốc Vinh Huy biết chuyện này, liền phát hỏa một trận ở Cốc gia, trên dưới Cốc gia cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là có liên quan đến Cốc Tu Cẩn, cho nên tối hôm đó bà ngoại Cốc liền gọi điện thoại cho Cốc Tu Cẩn hỏi tình hình rõ ràng, chỉ chậm mười mấy phút đồng hồ so với Bạch Lâm.

Đây là lần đầu tiên bà ngoại Cốc nhìn thấy ông bạn già của mình phát hỏa một trận lớn như vậy, hơn nữa còn liên quan tới đứa cháu ngoại mà ông thích nhất, liền khuyên nhủ Cốc Tu Cẩn về nhà một chuyến.

Biết chuyện này không thể tiếp tục giấu giếm, Cốc Tu Cẩn liền đồng ý, vừa lúc ở thủ đô mới mở chi nhánh căn cơ vẫn chưa ổn định, lần trước Tề Thiên Vũ còn nói đang gặp phải một ít khó khăn, vừa lúc cho anh mượn cơ hội này thuận tiện đến chi nhánh mới xem tình hình thế nào.

Đêm đó, Cốc Tu Cẩn bàn bạc một chút với Đường Hiểu.

Vẻ mặt Đường Hiểu đầy kinh ngạc, “Anh muốn đưa em đến thủ đô gặp ông ngoại anh?”

Cốc Tu Cẩn gật gật đầu, “Chú đã nói chuyện chúng ta cho ông ngoại biết, ông ngoại là một người rất nghiêm túc, tư tưởng của ông cũng không cởi mở như chú, cũng có thể nói đã dừng lại trước khi giải phóng, muốn được ông chấp nhận còn khó hơn so với được chú đồng ý, bất quá nếu như có thể thu phục được ông ngoại, chẳng khác nào thu phục được mọi người.”

“Vậy… Em nhất định phải đi sao?” Đường Hiểu khẩn trương chà xát tay, đột nhiên bảo cậu đi gặp gia trưởng, cậu vừa khẩn trương vừa bất an, nghe ý tứ của Cốc Tu Cẩn, ông ngoại anh chắn hẳn không phải là một người dễ ở chung.

“Ông ngoại ăn muối so với em và anh đều nhiều hơn, lúc tuổi trẻ ông là một người tâm ngoan thủ lạt(tâm địa độc ác, thủ đoạn nham hiểm), đương nhiên, bây giờ cũng như vậy, anh chỉ sợ trong khoảng thời gian này ông thừa dịp anh không ở đây mà xuống tay với em thôi.” Cốc Tu Cẩn nói.

Đường Hiểu líu lưỡi, “Xuống tay với em sao?”

Cốc Tu Cẩn gật đầu, “Chẳng hạn như dùng thủ đoạn uy hiếp em rời khỏi anh linh tinh.”

Đường Hiểu thoáng thở phào một hơi, cũng may không phải là loại suy nghĩ kia của cậu.

Cốc Tu Cẩn thấp giọng mỉm cười, kéo cậu vào trong ngực, “Chẳng lẽ em cho rằng ông ngoại sẽ bắt cóc em sao? Yên tâm đi, ông là người rất cương trực, loại chuyện bắt cóc này ông tuyệt đối không làm, nhiều lắm chỉ là mời em đến làm khách mà thôi, nhưng em cũng không cần lo lắng, trước khi đến thủ đô, anh sẽ dạy em làm thế nào để hóa giải khó khăn lần này.”

Đường Hiểu kinh ngạc, “Làm thế nào để hóa giải?”

Cốc Tu Cẩn nắm tay cậu, “Tuy rằng ông ngoại hơi bảo thủ, nhưng ông với bà ngoại là phu thê tình thâm, ở Cốc gia cũng chỉ có bà ngoại mới có thể đụng đến ông, chỉ cần em lấy lòng bà ngoại, có bà ủng hộ chẳng khác nào đã thành công một nửa.”

Đường Hiểu như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Em biết rồi, nhưng ông bà ngoại có thích cái gì không?”

“Ông ngoại rất thích chơi cờ…”

“Ách, ông nội cũng thích chơi cờ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thua, được xưng là Đông Phương Bất Bại.”

Cốc Tu Cẩn nghe những lời cậu nói, không khỏi nở nụ cười, “Nếu em không sợ, có thể đưa ông nội của em theo, để ông cùng với ông ngoại chém giết vài bàn, nói không chừng có thể mang lại hiệu quả không thể tưởng tượng được.”

Đường Hiểu xấu hổ, “Tạm thời quên đi.”

Cốc Tu Cẩn nói, “Cũng phải, vẫn chưa thu phục được ông nội em, nếu đưa ông theo, nói không chừng Cốc gia sẽ loạn thành một nồi cháo.”

“Ngày mai chúng ta đi sao?” Đường Hiểu lại hỏi.

“Không, ngày mốt, công việc của công ty cũng phải sắp xếp một chút.”

Không ngờ vừa mới trở về chưa đầy mười ngày, cưa nhiên lại phải rời khỏi H thị, có điều Đường Hiểu đột nhiên phát hiện, công việc của bọn họ dường như lại phải phiền đến Elma và Hạ Vân, không biết sau khi Elma biết được có ý kiến gì hay không, khó khăn lắm cô mới hạ quyết định, tuy rằng mấy ngày gần đây vẫn luôn trì hoãn.

Kỳ thật Đường Hiểu vẫn cảm thấy Hạ Vân có tình cảm đối với Elma.

Hạ Vân đã gần ba mươi lăm tuổi, độ tuổi này tuy rằng đúng là giai đoạn hoàng kim của một người đàn ông, nhưng một người đàn ông đã có vị hôn thê, lại cứ kéo dài tới ba mươi lăm tuổi mà vẫn không chịu kết hôn, nhất định là trong lòng có người không thể bỏ xuống được.

Đường Hiểu cảm thấy người đó chắc chắn là Elma.

Hôm trước, trong lúc cậu chuẩn bị truy vấn chuyện tình cảm của bọn họ, rốt cục Đường Hiểu cũng biết tại sao Elma dứt khoát nói muốn ngả bài với Hạ Vân, cứ kéo dài nhiều lần như vậy, hóa ra trong lòng cô vẫn còn giữ một người tên Hạ Vân.

Cho nên cậu cảm thấy, phải tác hợp cho bọn họ, có thể xúc tiến tình cảm của hai người, đẩy nhanh tốc độ để bọn họ thẳng thắn với nhau.

Đường Hiểu suy nghĩ đến thất thần, không phát hiện quần áo của cậu đã bị Cốc Tu Cẩn vén lên, một tảng da thịt trắng nõn xích lõa trong không khí, thư phòng có điều hòa, thình lình thoáng co rụt lại, cậu mới phát hiện quần áo trên người sắp bị cởi ra hết.

Trong khoảng thời gian này bởi vì ông nội Đường Hiểu vào biệt thự sống, Cốc Tu Cẩn bị buộc phải cấm dục, hiện tại ông lão đã đi ngủ, anh liền không nhịn được, dù sao phòng này cách âm không tồi, chỉ cần không phải kêu quá lớn tiếng, ông lão sẽ không nghe được.

Đường Hiểu mặt đỏ tai hồng, cậu biết Cốc Tu Cẩn đã nhịn rất lâu, từ nhiệt độ truyền đến giữa hai đùi cũng đủ biết, trên thực tế cậu cũng muốn một chút, cho nên cũng không cự tuyệt.

Cốc Tu Cẩn hôn lên môi cậu, lại không gấp gáp công thành đoạt đất, mà chỉ tinh tế nhấm nháp khóe miệng của cậu, mãi đến khi cậu nhịn không được thở dốc một chút, đầu lưỡi ẩm ướt mới thuận thế trượt vào, cuốn đầu lưỡi của cậu cùng nhau nhảy múa, nuốt lấy nước bọt của cậu, chóp mũi ngửi thấy hương vị động tình.

Hai tay Cốc Tu Cẩn cũng không rảnh rỗi, một bàn tay từ dưới quần áo vói vào, vuốt ve hai quả anh đào trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, chậm rãi, hai quả anh đào trở nên cứng rắn đứng lên.

Đường Hiểu nhất thời phát ra một tiếng rên rỉ, trước kia cậu không hề biết hai điểm trước ngực của đàn ông hóa ra cũng có thể mẫn cảm như vậy, tựa như một cỗ điện lưu chạy khắp toàn thân, tê tê dại dại, dục vọng ở giữa hai chân thoáng chốc có xu thế ngẩng đầu.

Phát hiện cạu có phản ứng, Cốc Tu Cẩn ghé vào tai cậu cười nhẹ một tiếng, lập tức buông tha quả anh đào trong tay, cúi đầu đổi cách dùng môi lưỡi hôn lên quả anh đào nở rộ trong tay anh, một bàn tay thì trượt vào mông Đường Hiểu, dùng sức bóp nhẹ vài cái, cảm thụ độ co dãn của mông, sau đó kéo quần cậu xuống, lộ ra nửa phiến mông thật vểnh.

Khi trước ngực bị đầu lưỡi ướt át liếm lên, Đường Hiểu nhịn không được hít một hơi, một cỗ điện lưu như càng mạnh hơn kích thích khiến cậu run lên nhè nhẹ, hai tay lại càng dùng sức ôm lấy anh, thân thể theo bản năng nghiêng về phía trước, tựa hồ muốn cho Cốc Tu Cẩn dùng sức hút mạnh hơn một ít.

Cốc Tu Cẩn phát hiện, vì thế lại càng dốc sức, đồng thời còn không quên chăm sóc một bên bị vắng vẻ, phía trên có miệng, phía dưới có tay, đồng loạt hành động, Đường Hiểu chỉ cảm thấy nửa người dưới cứng đến sắp xuyên thủng đũng quần, dưới đũng quần dường như có cảm giác ẩm ướt.

Đường Hiểu đã hoàn toàn đắm chìm trong biển dục vọng, bức thiết muốn giải thoát, rốt cục quyết định tự mình động thủ cơm no áo ấm, nhịn không được vươn tay muốn nắm chặt thứ ở giữa hai chân đang cứng đến mức nóng lên, nhưng giữa đường lại bị Cốc Tu Cẩn ngăn cản, nắm lấy tay cậu, ngược lại đưa đến chỗ cự vật đã sớm cứng như sắt của mình…