Sủng Thê Chi Đạo

Chương 133: Trộm tư liệu




Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tiết trời đã vào thu.

Người H thị sôi nổi mặc áo khoát quần dài, thỉnh thoảng mới nhìn thấy vài vị suất ca mỹ nữ cần phong độ không cần nhiệt độ.

Quần áo mùa thu của Đường Hiểu không nhiều lắm, sau khi thời tiết chuyển lạnh thì tủ quần áo liền tăng thêm một đống quần áo, gần bằng với lượng quần áo của Cốc Tu Cẩn, Cốc Tu Cẩn rốt cục cũng được như ý nguyện lấp đầy tủ quần áo trống trơn của Đường Hiểu.

Ngày hôm sau, Đường Hiểu chủ động xung phong lái xe.

Bằng lái của cậu đã nhận được vào tuần trước, tuy rằng lần đầu tiên chính thức lái xe mà đã lái chiếc BMWs xa hoa kia, nhưng dưới bàn tay dạy dỗ hơn một tháng của Cốc Tu Cẩn, cho dù khẩn trương thế nào cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hai người ra khỏi nhà sớm hơn một giờ, xe chạy với tốc độ chậm rãi nên khi tới công ty cũng đã gần chín giờ.

“Tuy rằng tốc độ hơi chậm một chút, nhưng trạng thái không tệ, luyện tập vài lần nữa sẽ quen thôi.” Sau khi xuống xe Cốc Tu Cẩn liền vui vẻ khích lệ Đường Hiểu.

Đường Hiểu vô cùng xấu hổ, cậu biết tốc độ của mình rất chậm, có điều lần đầu tiên lái xe quả thật trong lòng có một loại cảm giác thấp thỏm, vẫn lo lắng sẽ thao tác sai, đụng vào xe hoặc cột đèn linh tinh.

“Tổng tài!”

Một giọng nói vui mừng đột nhiên truyền đến từ phía sau bọn họ.

Tuy rằng có rất nhiều người biết quan hệ của bọn họ, nhưng Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn vẫn giống như trước đây, khi đi làm đều chọn đi những nơi ít vắng người, tỉ lệ gặp mặt đồng nghiệp trong công ty cũng không cao lắm.

Đường Hiểu rất quen thuộc giọng nói này, bởi vì nữ thư ký thực tập mới tuyển vào Hoàng Tử Dao mỗi ngày đều dùng loại ngữ khí này nói ra hai chữ này, không ngờ cô ta cư nhiên lại xuất hiện ở đây.

Hoàng Tử Dao chạy đến trước mặt bọn họ, ôn nhu nhìn Cốc Tu Cẩn, mỉm cười nói, “Tổng tài, thật trùng hợp, không ngờ có thể gặp được ngài ở đây.”

“Thư ký Hoàng, nơi này là lối đi dành cho các chủ quản cao cấp.” Cốc Tu Cẩn hơi hơi nhíu mi, trên mặt không xuất hiện vẻ thương hương tiếc ngọc hay một chút thèm muốn đối với sắc đẹp của Hoàng Tử Dao.

Vẻ mặt Hoàng Tử Dao nhất thời cứng lại, những lời nói thẳng thừng này rất dễ hiểu, với chỉ số thông minh của cô ta hiển nhiên hiểu được Cốc Tu Cẩn đang ám chỉ với cô ta đây không phải là nơi một nhân viên nhỏ bé như cô ta nên tới.

Vì muốn được ‘vô tình gặp mặt’ Cốc Tu Cẩn, cô ta mất vài ngày mới biết được khi đi làm bọn họ sẽ đi đường này, vội vàng chạy tới từ sáng sớm, kết quả chỉ nhận được những lời này, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tủi thân.

“Tổng, tổng tài, tôi không biết chuyện này, thật xin lỗi, tôi sẽ không tái phạm.” Hoàng Tử Dao khẩn trương nắm chặt tay, vẻ mặt mơ hồ có chút tủi thân.

Đường Hiểu nhất thời không lời gì để nói, có gì để tủi thân chứ?

Cốc Tu Cẩn mặt không đổi sắc nói, “Cô tới công ty đã gần một tháng, chẳng lẽ vẫn chưa xem những quy định của nhân viên sao?”

Sắc mặt Hoàng Tử Dao trắng bệch, môi run run, “Tôi, tôi xem rồi, chỉ là không cẩn thận quên mất, xin tổng tài cho tôi thêm một cơ hội, tôi cam đoan nhất định sẽ không tái phạm.”

“Nếu tiếp tục phạm sai lầm như vậy, cô cũng không cần đợi đến hai tháng sau.” Cốc Tu Cẩn lãnh khốc ném lại những lời này, nhanh chóng lôi kéo Đường Hiểu rời đi.

Hoàng Tử Dao ngẩng đầu nhìn theo hai bóng dáng người, trong mắt hiện lên một tia oán hận, cô ta đột nhiên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, mở miệng nói, “Tôi đồng ý hợp tác với các người, các người muốn tôi làm gì?”

“Ha ha, Hoàng tiểu thư quả nhiên là một người thông minh, tôi sẽ chuyển một trăm vạn tiền đặt cọc vào sổ tiết kiệm của cô trước, tiếp theo cô chỉ cần làm theo lời của tôi, một trăm vạn còn lại sẽ là của cô.” Giọng nói là của một người đàn ông, nhưng rõ ràng đã được biến âm.

“Thành giao.”

Có đôi khi sự ghen tỵ của phụ nữ thật sự rất dễ khiến con người rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, mà nguyên nhân chủ yếu là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Hôm nay, biểu hiện của Hoàng Tử Dao còn ân cần hơn gấp vài lần so với lúc trước, cả ngày đều mang vẻ mặt tươi cười chào đón, tất cả mọi việc bưng trà rót nước dọn dẹp đều bị cô ta giành hết, biểu hiện này rốt cục cũng mang dáng vẻ chân chính của một nhân viên đã thực tập một tháng nên có.

Đường Hiểu cho rằng cô ta sợ bị Cốc Tu Cẩn sa thải, nên mới không dám làm một số động tác nhỏ giống như bình thường, nên cậu cũng không để trong lòng.

Trình Điềm Điềm không hiểu tình hình, còn tưởng rằng cô ta lại đang suy nghĩ âm mưu gì đó.

Bất quá nếu cô ta tự nguyện, Trình Điềm Điềm cô đây vừa lúc có thể mượn cơ hội này sai bảo cô ta một phen.

Hoàng Tử Dao mấy lần muốn nổi bão, nhưng vừa nghĩ tới mục đích và một trăm vạn trong tài khoản ngân hàng của mình, cô ta liền nhịn xuống, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ làm cho Trình Điềm Điềm đẹp mặt.

Gần đây nghiệp vụ của công ty lại tăng thêm không ít, gần như mỗi người ở phòng thư ký đều bận đến mức chân không chạm đất, nếu Hoàng Tử Dao thích bưng trà rót nước xum xoe như vậy, các cô cũng vui vẻ để cô ta chạy tới chạy lui, vừa lúc bớt việc.

Tình hình này kéo dài khoảng ba ngày, mọi người không khỏi nghi ngờ có phải cô ta thật sự đổi tính hay không, có điều rất nhanh chóng đã không còn ai chú ý đến cô ta nữa, mọi người đều bắt đầu khẩn trương làm việc.

Người trong phòng thư ký bận đến mức gần như không có thời gian xem đồng hồ, vì thế rất nhanh đã tới giờ cơm trưa.

Trình Điềm Điềm không gọi thức ăn ở bên ngoài, chỉ khi không có khẩu vị quá mới gọi thức ăn từ bên ngoài đưa đến công ty, bình thường cô đều đến nhà ăn cùng đồng nghiệp.

Hôm nay Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn cũng không nhờ Trương quản gia đưa cơm trưa đến đây, sau khi Cốc Tu Cẩn xử lý xong số văn kiện trong tay, hai người liền cùng nhau rời khỏi văn phòng.

Hoàng Tử Dao lấy cớ muốn làm xong những công việc trên tay rồi mới đi ăn, vì thế một mình ở lại phòng thư ký.

Mãi đến khi tất cả mọi người đều đi hết, Hoàng Tử Dao liền ra ngoài cửa xác định không có người quay lại, lập tức chạy đến bàn làm việc của Trình Điềm Điềm.

Sau khi Trình Điềm Điềm tiếp nhận công việc của Elma, rất nhiều văn kiện quan trọng đều qua tay cô, có điều ngay khi Hoàng Tử Dao muốn mở ngăn tủ bàn làm việc ra, mới phát hiện ngăn tủ đã khóa lại, máy tính cũng đã tắt.

Hoàng Tử Dao giơ chân lên định đá một cái, có điều cô ta sợ sẽ bị phát hiện, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô ta chuyển mục tiêu sang văn phòng của Cốc Tu Cẩn.

Cửa phòng làm việc cũng đã khóa đúng như cô ta dự liệu, Hoàng Tử Dao do dự một chút vẫn quyết định không nên bí quá hoá liều, quay lại phòng thư ký, cô ta gọi điện thoại cho người kia, hỏi cậu ta xem phải làm như thế nào, nhóm người Trình Điềm Điềm đều rất cảnh giác, muốn trộm được văn kiện là chuyện không dễ.

Cô ta không biết, cuộc nói chuyện giữa cô ta và người trong điện thoại vừa lúc bị Đường Hiểu quay trở lại nghe thấy.

Bởi vì có đồ để quên trong phòng làm việc, Đường Hiểu bảo Cốc Tu Cẩn tới nhà ăn trước chờ cậu, sau đó một mình đi lên, kết quả phát hiện Hoàng Tử Dao đang lục tung đồ đạc, hơn nữa còn là ngăn tủ của người khác.

Đường Hiểu nghi ngờ, có điều cậu không để lộ, sau khi đến nhà ăn mới nói chuyện này với Cốc Tu Cẩn, cậu cảm thấy rất có thể Hoàng Tử Dao là gián điệp thương nghiệp, bởi vì trên TV cũng thường diễn như vậy.

“Em không cần lo lắng, nếu cô ta muốn trộm, vậy để cô ta trộm là được rồi.” Cốc Tu Cẩn đối với chuyện này chỉ cười một tiếng, dường như đã biết được từ trước.

Đường Hiểu vẫn ôm thái độ nghi ngờ.

Không lâu sau, dưới sự phóng khoáng của Cốc Tu Cẩn, Hoàng Tử Dao đã như nguyện ý trộm được văn kiện, cô ta hối người kia đem một trăm vạn còn lại gửi vào sổ tiết kiệm của cô ta, sau đó mới chịu giao tư liệu cho đối phương, có điều đối phương nói muốn nhìn thấy văn kiện trước, vì thế hai người liền chọn một nơi để gặp mặt.

Ngày hôm sau, Hoàng Tử Dao không tới làm việc.

Trình Điềm Điềm gọi điện thoại cho cô ta, nhưng điện thoại lại tắt máy.

Trình Điềm Điềm ở trong phòng làm việc tỏ vẻ tức giận, chờ khi Hoàng Tử Dao trở lại nhất định sẽ đuổi cô ta đi, có điều cô thật sự không ngờ, Hoàng Tử Dao không thể trở lại nữa.

Phần văn kiện bị Hoàng Tử Dao trộm đi là một hạng mục Rycen sắp hợp tác với đối tác ở Đức, đó là một phần tư liệu rất quan trọng, một khi lộ ra ngoài, Thịnh Đằng sẽ phải bồi thường một số tiền không nhỏ, lại còn ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa bọn họ và đối tác bên kia.

Đương nhiên, nếu đã biết mục đích của cô ta, như vậy phần văn kiện mà Hoàng Tử Dao trộm được nhất định là giả.

Hoàng Tử Dao cầm văn kiện đi đến nơi đã hẹn trước, bởi vì sợ bị phát hiện, nên bọn họ lựa chọn một nhà xưởng bỏ hoang để tiến hành giao dịch.

Mười giờ, Hoàng Tử Dao đúng giờ tới nơi đã hẹn.

“Hoàng tiểu thư thật đúng giờ!” Người đàn ông đang dựa vào cây cột đổ nát xoay người lại, tầm mắt dõi theo Hoàng Tử Dao đang đi tới, cười mãi không ngớt.

Trong nháy mắt Hoàng Tử Dao nhìn thấy cậu ta liền ngây ngẩn cả người, cô ta vẫn luôn cho rằng người tìm cô ta hợp tác phải là một người đàn ông mạnh mẽ cao lớn nhưng thật không ngờ cư nhiên lại là một thiếu niên, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp tinh xảo, nụ cười sáng lạn, tựa như một đóa hoa sen thuần khiết.

Lan Lâm mỉm cười đi tới bên cạnh cô ta, “Hoàng tiểu thư.”

Hoàng Tử Dao rốt cục cũng hoàn hồn, cô ta lấy ra một phần văn kiện từ trong túi xách hàng hiệu nhưng không lập tức đưa cho Lan Lâm, “Một trăm vạn kia của tôi đâu?”

Khóe miệng Lan Lâm cong lên, “Tôi muốn xác định xem tư liệu có phải thật không trước đã.”

Hoàng Tử Dao nói, “Đây là do tôi trộm được từ chỗ Trình Điềm Điềm, chưa từng qua tay bất kỳ người nào, không thể nào là giả được, cậu cứ gửi tiền vào sổ tiết kiệm của tôi trước, tôi sẽ đưa văn kiện cho cậu.”

“Tôi chỉ liếc mắt nhìn một cái, chẳng lẽ cô còn sợ tôi quỵt nợ không trả sao?” Lan Lâm nói.

Hoàng Tử Dao lắc đầu, thái độ lại kiên quyết một cách bất ngờ, “Tôi tất nhiên không sợ, có điều tôi muốn bảo đảm một chút, tôi muốn nhìn thấy tiền phải được gửi vào sổ tiết kiệm của tôi trước.”

Nghe đến đây, Lan Lâm không khỏi nheo mắt lại, “Được rồi, cô đã không an tâm như vậy, vậy thì tôi cũng chỉ có thể khiến cô an tâm…”

Vừa dứt lời, Lan Lâm đột nhiên vung tay bóp cổ Hoàng Tử Dao.

Hoàng Tử Dao nhất thời hoảng sợ trừng cậu ta, theo lực tay của cậu ta, cô ta một câu cũng không thể nói, văn kiện cũng rớt xuống đất, chỉ có thể lấy tay mình cố gỡ tay cậu ta ra, cả khuôn mặt ửng đỏ.

Lan Lâm nở nụ cười quỷ dị.