Sủng Thê Làm Vinh

Chương 63: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Phương Hoa nữ học là học bảy ngày, nghỉ ngơi ba ngày.

Mấy ngày trôi qua, sự hưng phấn khi mới vừa vào học mất đi, mọi người khó tránh khỏi bắt đầu nhớ nhà.

Dù sao Kỷ Thanh Y là người trùng sinh, tuy thực nhớ mong Thanh Thái, trên mặt cũng sẽ không biểu lộ ra, chỉ là khi không người ngẫu nhiên xuất thần lo lắng hắn mà thôi. Trần Bảo Linh lại không giống, nàng lớn như vậy đây là lần đầu rời nhà lâu đến thế, mấy ngày đầu còn tạm, tới mấy ngày sau, thậm chí nàng còn chạy đến phòng Kỷ Thanh Y khóc vài lần.

Kỷ Thanh Y vừa an ủi vừa cười nàng, rất nhiều lần khiến nàng đỏ mặt.

Rốt cuộc tới trưa ngày thứ bảy, sau khi dùng cơm trưa, mọi người thu thập một chút là có thể rời học viện đi về nhà.

Trần Bảo Linh đã sớm thu thập xong đồ vật, lôi kéo Kỷ Thanh Y, gấp không chờ nổi chạy đến nhị môn chờ.

Hai nha hoàn của nàng thay phiên chạy đến cửa xem xe ngựa của phủ đến chưa, tới khi Trần Bảo Linh chờ đến không kiên nhẫn Lương Thần mới vẻ mặt vui sướng chạy về: “Tới, tới, đại tiểu thư, biểu tiểu thư, đại gia tự mình tới đón chúng ta về nhà.”

“Thật sao? Là đại ca tự mình tới sao?” Trần Bảo Linh cười nhảy dựng, cũng mặc kệ Kỷ Thanh Y, trước tiên chạy ra ngoài.

Chờ lúc Kỷ Thanh Y đi ra tới, nhìn thấy Trần Văn Việt và Trần Bảo Linh đứng nói chuyện bên cạnh xe ngựa, Trần Bảo Linh dẩu miệng, bộ dáng tiểu nữ nhi làm nũng, Trần Văn Việt sủng nịch nhìn Trần Bảo Linh, còn dùng tay xoa xoa đầu nàng.

Hắn cao lớn khôi ngô, tuấn lãng bất phàm, chung quanh thỉnh thoảng có nữ hài tử đỏ mặt đánh giá hắn.

“Việt biểu ca.” Kỷ Thanh Y cao giọng gọi hắn một tiếng, Trần Văn Việt chạy nhanh đi tới, hỏi nàng mấy ngày nay thế nào, có quen hay chưa, ăn ngon hay không, có nhớ nhà hay không linh tinh, Kỷ Thanh Y nhất nhất trả lời, Trần Văn Việt lại cười nói: “Muội nhìn xem trên xe là ai tới.”

Trong lòng Kỷ Thanh Y nhảy dựng, ba bước cũng làm hai bước chạy đến bên cạnh xe ngựa, vừa vén màn xe thấy Thanh Thái ngồi bên trong, đang cười ha ha nhìn chính mình: “Tỷ tỷ, đệ cố ý nói với Việt biểu ca phải cho tỷ một kinh hỉ, tỷ cao hứng không?”

Kỷ Thanh Y lo lắng nhất là không có nàng Thanh Thái sẽ không thói quen, thậm chí sợ hắn sẽ sinh bệnh, giờ phút này thấy hình như hắn cao một ít, béo một ít, khí sắc thực hảo, đôi mắt tròn tròn sáng lấp lánh mang theo vài phần ngây thơ giảo hoạt, vẻ mặt cầu khen ngợi giống tiểu hồ ly đáng yêu, tất cả lo lắng đều tan thành mây khói.

Trong lòng Kỷ Thanh Y ấm áp, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn: “Cao hứng, Thanh Thái của chúng ta trưởng thành, biết tới đón tỷ tỷ về nhà.”

Thanh Thái ha ha cười, vẻ mặt tự hào.

Trần Bảo Linh cũng cười tủm tỉm muốn niết mặt Thanh Thái, Thanh Thái quay đầu, tay nàng véo hụt.

Trần Bảo Linh giả vờ buồn bực: “Thật là không công bằng, sao tỷ lại không có đệ đệ chứ?”

“Muội còn hâm mộ tỷ có ca ca đây này.” Kỷ Thanh Y đẩy đẩy Trần Bảo Linh, nháy mắt nói: “Vừa rồi có thật nhiều cô nương trộm nhìn Việt biểu ca đó.”

Trần Bảo Linh nhấp miệng cười: “Đúng nha, cũng không biết lúc nào ca ca mới có thể cưới cho ta một vị tẩu tẩu.”

Trần Văn Việt ho khan một tiếng, gõ lên đầu Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh mỗi người một cái: “Còn không mau lên xe, tổ mẫu ở nhà chờ hai muội đó.”

“U, u, u.” Trần Bảo Linh cợt nhả nói: “Đại ca e lệ kìa.”

Nói xong cùng Kỷ Thanh Y cười hì hì bò lên xe ngựa.

Tâm tình của Kỷ Thanh Y lại có chút trầm trọng, đời trước Việt biểu ca chết trên chiến trường. Thời gian là sáu tháng cuối năm năm sau, trước đó, nàng cần thiết nghĩ biện pháp ngăn cản Việt biểu ca lên chiến trường mới được.

Việt biểu ca tốt với nàng như vậy, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn tuổi xuân chết sớm.

Trở lại Bình Dương Hầu phủ, tới thượng viện của thái phu nhân, tự nhiên lại là cảnh tượng náo nhiệt một phen, thái phu nhân mỗi tay nắm một người các nàng tinh tế hỏi rất nhiều, Trần Bảo Linh ngôn ngữ lanh lẹ, diệu ngữ liên châu, dỗ thái phu nhân cười ha ha không ngừng, cuối cùng nói: “Các con mau trở về nghỉ ngơi, qua một lát lại đến đây, buổi tối chúng ta cùng nhau dùng bữa tối.”

Mọi người ra ngoài, gặp được nha hoàn hầu hạ bên cạnh Nam Khang quận chúa ở cửa, nàng đầy mặt tươi cười chào đón: “Đại tiểu thư rốt cuộc đã trở lại, quận chúa biết hôm nay ngài về, cao hứng vô cùng, sáng sớm liền phân phó phòng bếp chọn mua chuẩn bị, làm mấy món ăn ngài thích……”

Đang nói chuyện, Mỹ Cảnh hoảng hoảng loạn loạn chạy tới: “Đại tiểu thư, không tốt, Nữu Nữu, Nữu Nữu không được.”

Trần Bảo Linh nóng nảy, lập tức hét lớn: “Sao lại không được chứ?” Nói liền chạy nhanh về phòng chính mình.

Nha hoàn của Nam Khang quận chúa còn chưa nói xong, đã bị người làm lơ, sau khi phản ứng lại lập tức đuổi theo: “Đại tiểu thư, ngài chờ nô tỳ với.”

Kỷ Thanh Y cũng không biết Nữu Nữu là ai, nhưng thấy dáng vẻ Trần Bảo Linh lo lắng liền đoán được khả năng thật không phải chuyện nhỏ, cũng đi đến sân của Trần Bảo Linh.

Cả viện nha hoàn đều u sầu đầy mặt, trong lòng Trần Bảo Linh ôm một con chó nhỏ màu trắng nôn nóng đi tới đi lui: “Sao lại bệnh nghiêm trọng như vậy? Ta không phải đã dặn các ngươi phải chăm sóc Nữu Nữu thật chu đáo sao?”

Thì ra Nữu Nữu là một con chó con, chỉ là từ khi nào Bảo Linh dưỡng một con chó con trong viện chứ? Sao nàng lại không biết chút nào.

Nha hoàn của Nam Khang quận chúa liền đề nghị: “Đại tiểu thư, ngài ôm như vậy cũng vô dụng, hay là cầm danh thiếp của quận chúa đi