Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 27: Nương, ta sai rồi!




Tôm tép? Mẫu thân?!

Mộc Phỉ cảm thấy tiêu điều, cũng không kéo Viêm Dục nữa, đứng thẳng đơ như cái cộc gỗ, quá kỳ lạ, đúng là suy nghĩ của người bệnh không thể dùng ngôn ngữ bình thường hình dung được, trước kia hắn xem mình là nữ nhi của hắn có thể hiểu được vì ái nữ của hắn mới vừa mất nên hắn chuyển tình cảm sang người nàng. Nhưng nhìn kìa, một đại nương đầy nếp nhăn trên mặt, khéo nàng còn phải kêu một tiếng bà nội cũng không chừng, nữ nhi, mệt ngươi nói ra!

Chẳng biết tại sao, Viêm Dục nhận lầm người khác là nữ nhi đáy lòng nàng lại mơ hồ có chút mất mát, vội lắc lắc đầu nhanh chóng vứt bỏ cảm giác lạ lùng này.

Nhất định là vì Viêm Dục nhận cái lão bà đó thay thế vị trí của nàng nên nàng  mới sinh lòng bất mãn, nàng xuân xanh mười tuổi là một mỹ thiếu nữ, ngươi lại đánh đồng ta với ả kia, thật uổng công tỷ lao tâm khổ lực mỗi ngày châm cứu chữa thương cho ngươi, đáng ra phải để cho ngươi làm người thực vật mới đúng!

“Nữ nhi, nữ nhi, mau gọi phụ thân!”

Viêm Dục giống như không nhìn thấy mặt hai người biến sắc, tỉnh bơ kiên trì nói với Xảo Nương.

Mộc Phỉ đã lấy lại tinh thần, nàng đi về phía hai người đang giằng co, hơi áy náy nói với Xảo Nương:

“Không giấu gì đại nương, kể từ khi mẫu thân ta qua đời, chỗ này của phụ thân ta không được tốt lắm, cho nên…”

Lúc Xảo Nương thấy Mộc Phỉ vừa nói vừa chỉ vào đầu của mình phụ họa, liền hiểu ý nàng, khí lạnh từ chân dâng đến tận ót, không ngờ hắn lại bị điên, trời ơi, khó trách nàng thấy hắn có gì đó sai sai, không được, phải chuồn lẹ thôi.

“Nếu là như vậy, thôi đại nương đi trước đây, ngày khác ta trở lại.”

Ả hoảng hốt chạy ra ngoài, tiện tay gạt Mộc Phỉ đang che trước người ả sang một bên, Mộc Phỉ mất thăng bằng té nhào lên bàn.

Viêm Dục di chuyển rất nhanh qua chỗ hai người các nàng, đau lòng đỡ Mộc Phỉ dậy, lo lắng nói:

“Nương tử, nàng có sao không? Nữ nhi sao lại vô lễ với mẫu thân con như vậy? Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi nàng!”

Mộc Phỉ ngay thẳng nhấc eo đứng lên, lần này là mềm. Có thể nói nàng đã muốn không theo kịp kế sách của Viêm Dục, nhìn vào mắt hắn, nàng thấy một mảnh sóng to cuồn cuộn, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh, kỳ thực lại là biển to sóng lớn hung hãn dễ khiến người khác lạc mình.

Hắn nghiêm túc nhận Xảo Nương làm nữ nhi, nhưng bàn tay ấm áp lại đang xoa nhẹ thắt lưng của mình, lời nói ung dung nhưng lại như trảm đinh chặt sắt, một ý niệm hãi hùng hiện lên trong đầu: Hắn là đang giúp mình xả giận sao?

Không, không thể nào, nàng rất hiểu Viêm Dục, hắn làm sao có kế sách cao cường như vậy, hơn nữa, cảm xúc trên mặt cũng không giống giả.

Viêm Dục hơi nghiêng đầu nhìn Xảo Nương đang ngây người vẫn không nhúc nhích, làm sao, hắn làm nữ nhi của hắn khiếp sợ như thế? Hừ, quỳ xuống trước mặt cha mẹ cũng không cam lòng?

“Nữ nhi, quỳ xuống dập đầu xin lỗi mẫu thân ngươi nhanh lên!”

Mấy ngày liên tiếp khôi phục làm hắn đã phân biệt được các mối quan hệ giữa người với người rồi, nếu hắn đã nhận Xảo Nương là nữ nhi, mà Mộc Phỉ là nương tử của hắn, thì Mộc Phì là mẫu thân của Xảo Nương rồi, dám bất kính với nương tử, phạt quỳ dập đầu là nhẹ rồi!

Xảo Nương tức giận đến mắt tối lại, từ nhỏ ả đã lớn lên trong sự nâng niu của mọi người, bởi vì trong nhà có duy nhất một nữ tử, ngay cả tiểu đệ nhỏ nhất trong nhà cũng nể ả ba phần, huống chi là ba ca ca, mẫu thân, phụ thân? Càng thêm nuông chiều ả, ả nói một không ai dám nói hai, ả muốn đi hướng đông thì không ai đi hướng tây, điều này góp phần tạo nên tính cách bốc đồng kiêu ngạo của ả. Sau khi đến thôn Tương Sơn, ỷ vào điều kiện thôn Lý tốt hơn thôn Tương Sơn, ỷ vào gia đình chống lưng, ngày càng phách lối.

Có thể nói ở thôn Tương Sơn ả làm bá chủ, mỗi ngày đều hiên ngang.

Thoáng cái đã hai mươi năm trôi qua, thời hoàng kim của ả đã hết, hôm nay lại bị một mỹ thiếu niên trẻ tuổi dắt mũi bảo nàng quỳ xuống bồi tội mẫu thân, ả tức giận đến giơ chân, tay chỉ vào mũi hắn mắng:

“Đồ trời đánh, ngươi là ai…”

“Ta là phụ thân của ngươi.” Âm thanh vô tội nhưng lại chắc nịch.

“Bảo ta quỳ xuống xin lỗi, các ngươi xứng…”

“Lạy cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, xứng chứ sao không.” Âm thanh khẳng định cắt đứt lời nói của Xảo Nương.

“Ngươi thật chán sống, sao không hỏi thăm một chút, lão nương ở thôn Tương Sơn…”

“Nữ nhi, nàng là mẹ ngươi, nói chuyện với người lớn như vậy thật vô lễ.”

Viêm Dục tốt bụng Diễễnđàànlêêquýýđôôn nhắc nhỡ Xảo Nương, đồng thời chỉnh Mộc Phỉ đang âm thầm cười ngây ngô lại, kéo nàng đứng trước mặt Xảo Nương, chờ Xảo Nương dập đầu kính trà bồi tội.

Viêm Dục đứng sau lưng của Mộc Phỉ, đôi mắt đen như mực thâm thúy nhìn Xảo Nương, môi đỏ thẳm cười khiêu gợi như ẩn như hiện, rơi vào trong mắt Xảo Nương lại khiến ả rùng mình, sống lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, chân bắt đầu run lên, rõ ràng khuôn mặt làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, rõ ràng là một nụ cười mị hoặc như đóa hoa, nhưng vì sao ả lại cảm giác như mình đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục, giống như gặp phải yêu ma quỷ quái, cả người dần dần tê cứng lại.

Ngón tay Xảo Nương vẫn chỉ như cũ, thiếu chút nữa đã đâm vào trán Mộc Phỉ, ả lảo đảo muốn ngã, mặt hoảng sợ, chân đã mềm nhũn, não trống rỗng, hàm răng run lên cầm cập, cảm giác sợ hãi chiếm trọn trái tim.

Ả cảm nhận được hơi thở của tử vong. Ả có dự cảm, nếu không nhanh quỳ xuống xin lỗi, thì sẽ bị mất tánh mạng ngay lập tức.

Trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, cái suy nghĩ này vừa xuất hiện, ả cố chống thân thể mềm nhũn, mất đi lực chống đỡ thân thể liền thẳng tắp hạ xuống, “phanh”, hai đầu gối mạnh mẽ hôn trên mặt đất, quỳ rạp xuống trước người của Mộc Phỉ.

Mộc Phỉ: (⊙o⊙)...

Miệng nàng mở rộng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, mũi chân đi về phía trước theo bảng năng, đá đá, cảm giác chân thật, quả thật không phải ảo giác.

Ôi trời, bá chủ thôn Tưởng Sơn, nỗidanh thiếu phụ cay cú, không phân biệt phải trái, miệng mồm chanh chua, vì tư lợi chấp hết trời đất: Xảo Nương, thật sự đang quỳ trước mặt nàng một người không nơi nương tựa ở cái thôn nhỏ bé này! Thật sự quá bất ngờ, tâm tình không thể nào hình dung được.

“Thật xin lỗi, ta, sai rồi…” 

Xảo Nương chống lại ánh mắt của Viêm Dục, nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy bất ngờ của Mộc Phỉ, cảm giác nguy hiểm vẫn còn lưu lại trong người, ả biết, nếu không làm theo lời của Viêm Dục, hậu quả khó mà lường được.

“Gọi mẫu thân.” Âm thanh lười biếng của Viêm Dục từ sau lưng Mộc Phỉ truyền ra, không biết từ lúc nào, hắn đã ngồi trên băng ghế, tay kéo Mộc Phỉ vào trong lòng, để nàng ngồi trên đùi của mình, từ trên cao nhìn xuống khiến nàng dễ dàng cảm nhận sự kính trọng của ả. Tay còn lại cũng không nhàn rỗi, lấy bình nước rót đầy một chén nước, đẩy qua bàn, bảo Xảo Nương: “Thuận tiện kính trà bồi tội.”

Mộc Phỉ: ⊙﹏⊙, chảy mồ hôi.

Xảo Nương cắn mội tiếp nhận, chịu đựng nóng, tay run run không cam lòng cầm chén giơ lên đỉnh đầu, cắn môi khuất nhục nói nhỏ như muỗi kêu:

“Mẫu thân, ta sai rồi, ngài uống trà, rồi tha thứ cho ta nha…”

Âm thanh ngày càng thấp, nhiệt độ trên ngón tay càng lúc càng nóng, ả ngước mặt liếc nhìn Mộc Phỉ cách ả không xa, đáy mắt xẹt qua tia hung ác.

“A!” Xảo Nương mới vừa định đổ trà vào người Mộc Phỉ, chẳng biết tại sao cổ tay đau xót, trong nháy mắt chén nghiêng về phía ả, nước nóng lập tức đổ xuống, ả bật dậy hốt hoảng lau mặt, các loại đã kích cộng thêm cảm giác nhục nhã khiến âm thanh của ả trở nên quái đản:

“Các ngươi chờ đó cho ta, nhớ đó!”

Vất vả nhìn rõ sự vật, Xảo Nương ngoan độc nhìn đôi nam nữ đang ngồi trên ghế, bụm mặt cuốn quýt chạy trốn.