Sủng Thê Như Lệnh

Chương 146





 
Chương 146
Translator: Espresso
 
Một tiếng “Chát” giòn tan vang lên, không chỉ có ngăn cản hành động điên loạn của Liễu Thanh Hà, đồng thời cũng làm cho Liễu Thị lang kinh sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Liễu Thanh Hà che mặt, không thể tin nổi nhìn mẫu thân, ánh mắt kia giống như nhìn một người xa lạ.
 
Liễu Thị lang cũng sửng sốt, sau đó bước lên phía trước che chở cho con gái nhỏ, cả giận nói với thê tử: “Sao bà đánh nó? Nó chính là con gái bà sinh ra đó!” Ngay cả ông cũng không nỡ!
 
Ánh mắt Liễu phu nhân mang theo thống khổ thất vọng nhưng thanh âm cũng rất vững vàng, “Lão gia, chính vì nó là tôi sinh ra nên tôi mới đánh, bằng không tôi đã sớm không muốn để ý nó! Người đâu, Nhị cô nương bị bệnh rồi, đỡ Nhị cô nương đến sương phòng cách vách nghỉ tạm, trang điểm cho Đại cô nương.”
 
Nha hoàn bà tử ở đây đều là tâm phúc của Liễu phu nhân nhưng các nàng lúc này thấy lão gia, cũng không dám mạo muội hành động, không khỏi nhìn về phía Liễu Thị lang.
 
Khi Liễu thị lang muốn nói chuyện với con gái nhỏ lại nghe thấy Liễu phu nhân nói: “Lão gia, hôm nay là ngày mừng của Đại cô nương và Đại công tử nhà Trưởng Công chúa Khang Bình, kiệu hoa sắp tới rồi, ông còn do dự cái gì? Còn không mau dẫn Nhị cô nương đi?” Câu cuối cùng vô cùng nghiêm khắc, khiến đám nha hoàn bà tử kia đều chấn động, vội vàng vâng dạ đáp lại.
 
Liễu Thị lang quan đang là quan tam phẩm, với tuổi ông ta hiện tại cũng coi như là đầy hứa hẹn, tuy rằng trong đó còn có nguyên nhân dựa vào đóng góp của gia tộc, nhưng hơn nửa cũng là ông ta tự mình cố gắng mới có thể leo lên vị trí này. Làm quan tại triều nhiều năm, ông cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên có thể nghe hiểu lời phu nhân nói, nhưng đã quen thương yêu chiều chuộng con gái, không muốn thấy nàng chịu chút oan ức thôi.
 
Lúc này, hắn cũng nhớ ra đối tượng kết thân cùng trưởng nữ là ai, cũng không cho phép con gái nhỏ náo loạn như thế, nếu truyền ra ngoài, cũng không chỉ là chê cười, còn để Trưởng Công chúa Khang Bình tức giận. Cho nên, hành vi này của con gái nhỏ đã là đại nghịch bất đạo .
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cha, con không ——” Liễu Thanh Hà còn muốn nói gì đó thì đã bị một bà tử tiến lên kéo lại, để đề phòng nàng kêu la, bà tử kia đành phải đánh bạo che miệng nàng, cũng không ngờ bị Liễu Thanh Hà cắn một ngụm, đau đến mức khiến bà ta vô ý buông tay. 
 
“Mẹ, mẹ lại có thể làm như không nhìn thấy sao? Con là con gái mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn thấy con tốt ư? Chỉ cần con gả qua đó, Mạnh công tử chính là con rể ruột của mẹ, mẹ không thấy trên mặt khó có được vinh dự này sao, hơn nữa cũng là con gái của Liễu gia, vì sao các người chỉ nhớ đến Đại tỷ, nhưng không ngoảnh lại nhìn con? Các người rõ ràng biết ta vẫn ngưỡng mộ Mạnh công tử. . . . . .” Liễu Thanh Hà vùng vẫy hét lên.
 

Liễu thị lang nhíu mày, “Chớ có nói bậy, mau dẫn Nhị cô nương đi.”
 
“Cha. . . . . .”
 
“Còn không mau ra tay!” Liễu phu nhân nghiêm mặt kêu lên.
 
Giờ phút này, mọi người không chần chừ nữa, hai bà tử và nha hoàn đồng loạt tiến lên giữ Liễu Thanh Hà đang giãy dụa, nhanh chóng chặn miệng nàng kéo đi. Liễu Thị lang thấy con gái nhỏ bị người ta che miệng tha đi, đôi mắt sáng nhòe nước mắt, nhìn thấy thật đáng thương, không khỏi có chút đau lòng, nhưng cũng sợ nàng kêu la khiến Liễu phủ bị chế giễu, chỉ đành ngậm chặt miệng, quay đầu lại xem trưởng nữ.
 
Trưởng nữ đang được thê tử và nha hoàn đỡ ngồi xuống ghế đẩu có trải đệm lót bằng gấm, nha hoàn một lần nữa chải đầu cho nàng, người chăm sóc nàng dâu cầm hộp son rất nhanh trang điểm lại cho nàng, nha hoàn xung quanh đi kiểm tra rương hòm, Liễu phu nhân đang chỉ huy người khác đi kiểm tra xem xét nha hoàn hồi môn của trưởng nữ, phát hiện nha hoàn này hôn mê bất tỉnh, tức giận trước hết kéo Đại nha bên mình đến lo liệu, cũng để các nàng đi vào trong phòng giúp thay y phục.
 
“Thanh Đồng.” Liễu thị lang không nhịn được tiến lên, thấp giọng nói: “Đừng trách muội muội con, nàng chỉ là bị chiều hư, chờ cha đi nói chuyện với nó một chút. Hôm nay là ngày đại hỷ của con, con rể sắp tới đón con rồi, con đừng nghĩ nhiều. . . . . .” Đột nhiên âm thanh dừng lại, chỉ vì con gái đột nhiên quay đầu, dùng cặp kia mắt to đen trắng rõ ràng lẳng lặng nhìn ông ta.
 
Cơ thể nàng mềm yếu không còn sức, phải dựa vào nha hoàn chống đỡ mới có thể ngồi thẳng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, bên trong có nỗi thất vọng với ông ta.
 
Liễu Thanh Đồng yên lặng thu hồi tầm mắt, mềm nhũn ở trong lòng nha hoàn, cho dùng bản thân đang bị giày vò, đột nhiên cảm giác trên mu bàn tay rơi xuống một giọt lệ, nàng cho rằng mình bị phụ thân làm tổn thương đến rơi lệ, không ngờ khi mở to mắt, nhìn thấy kế mẫu bên cạnh đang chải đầu cho nàng hốc mắt ửng đỏ, nước mắt trượt xuống gò má bà.
 
Bà cũng phát hiện vẻ thất lễ của mình, chạy vội dùng khăn lau mặt, động tác cực nhanh trên gương mặt chải chuốt của mình, che giấu dấu vết, lại tiếp tục bận rộn vì nàng.
 
Thấy dáng vẻ của kế mẫu, Liễu Thanh Đồng rũ mắt.
 
Chuyện hôm nay tất nhiên nàng đã bị thương thấu tâm, mà kế mẫu nuôi dưỡng giáo dục con gái ra như vậy trong lòng cũng khó chịu, dù sao nữ nhân này xưa nay rất mạnh mẽ, dù chưa có ý tứ xấu xa gì nhưng muốn giáo dục con cái tốt, cho chúng giành được tiền đồ, lúc này con gái làm ra tai tiếng như vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ không còn thanh danh, đến lúc đó căn bản không thể bàn chuyện làm mai. . . . . .
 
Còn chưa sắp xếp xong, phía trước liền có tiểu nha đầu lòng bàn chân như có gió đã chạy tới kêu lên: “Kiệu hoa đã tới rồi! Đại cô gia tới đón Đại cô nương !”
 
Sau khi nghe xong, bên trong lại thêm rối ren, tìm ngọc như ý, tìm khăn voan, tìm khăn của tân nương tử, tìm Đông Châu. . . . . . Quả thực loạn thành một đoàn, ngay cả Liễu Thị lang cũng cả kinh kêu lên: “Mau, đi trước ngăn cản, nơi này còn chưa chuẩn bị xong. . . . . . Thôi, ta đích thân đi!”
 
“Loạn cái gì, im lặng cho tôi!” Liễu phu nhân nghiêm khắc kêu lên, một bên đội mũ phượng cho kế nữ, một bên đi ra ngoài nói với chồng: “Lão gia, giờ lành không được lỡ, ông đi trước nghênh đón cô gia, tân nương tử đợi chút sẽ ra!”
 
Liễu Thị lang thấy dáng vẻ bình tĩnh của the etuwr, liền gật gật đầu, chạy nhanh ra ngoài.
 
Liễu phu nhân hai tay bay lên bay xuống, bận rộn không ngừng, cuối cùng đã chuẩn bị xong cho kế nữ, đổi khăn voan mà nha hoan mang đến cho kế nữ.
 
Trước khi trùm khăn voan, Liễu Thanh Đồng nhìn thấy vẻ tươi cười miễn cưỡng trên mặt kế mẫu, im lặng cầm ngọc như ý trong tay, trong lòng rối rắm muộn phiền.
 
Phụ thân ruột đối xử bất công với nàng, kế mẫu của nàng vốn được cho là khắc nghiệt bạc đãi lại là người hiền hậu nhân từ, cố gắng sửa chữa sai lầm, làm cho nàng không biết nói gì cho phải. Điều này làm cho nàng hoảng hốt nhớ tới hồi còn nhỏ nàng hay nằm bò trên người tổ mẫu, khi nghe tổ mẫu nói chuyện, hồi đó nàng nhỏ xíu, đối thế giới này nửa hiểu nửa không, tổ mẫu dùng bàn tay mang theo một chút vết chai xoa mặt nàng nói, lòng người khó đoán, có tốt có xấu, bảo nàng để tâm nhìn. . . . . .
 
Nàng rất để tâm nhìn, cũng rất để tâm đi lấy lòng, nhưng phụ thân vẫn không thích nàng, muội muội cũng không muốn thấy nàng, nói nàng là tên quê mùa từ nông thôn, dùng thủ đoạn đê tiện để âm mưu việc hôn nhân này. . . . . .
 
Quả nhiên lòng người quả thật khó đoán!
 
Trong lúc ngẩn ngơ, nàng được người ta đỡ đi ra ngoài, mãi đến khi một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ thắt lưng nàng, chống đỡ cơ thể mềm yếu vô lực của nàng, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, nghe thấy xung quanh tiếng pháo hoa đùng đùng, còn có tiếng kêu của mấy người giọng cao.
 
“. . . . . . Tân lang không thể chờ đợi được!”
 
“Mạnh thiếu gia, người nóng vội quá, cũng không nên học tiểu tử Vệ Huyên kia!”
 
“Đúng vậy đúng vậy. . . . . .”
 
“Liên quan gì tới ta?”
 
“Ôi, không liên quan, lúc trước người không phải vừa hay làm một tấm gương sao?”
 

“Đúng vậy đúng vậy. . . . . .”
 
Một đám người đón dâu đi theo ồn ào, vợ chồng Liễu thị lang đứng ở đó, trên mặt đều có chút mất tự nhiên, Liễu Thị lang trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ sợ Mạnh Phong này sẽ  phát hiện điều gì khác thường, dò hỏi ngay tại chỗ. Liễu phu nhân cũng che dấu thần sắc, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, vừa vặn nhìn thấy con trai qua đây, vội đổi sắc mặt với hắn. 
 
Liễu Thanh Minh tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nãy cha mẹ đều chạy tới viện của Đại tỷ, lúc giờ lành đến, nhưng tân nương tử chưa đi ra, lúc đi ra còn cần hai nha hoàn khỏe mạnh đỡ. . . . . . Đủ loại dấu hiệu đều khiến trong lòng hắn có dự cảm không tốt. 
 
Cũng dự cảm không tốt còn có Mạnh Phong, bất chấp pha trò của người xung quanh, hắn trực tiếp nhận tân nương tử, tuy rằng thấy thân hình kia chính là vị hôn thê của mình, nhưng vẫn có chút không quá chắc chắn, bàn tay to không dấu vết sờ hạ bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đụng đến bụng ngón tay nàng có vết chai mỏng không giống với cô nương khuê các tầm thường, cuối cùng khi chắc chắn là nàng liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi phát hiện nàng yếu ớt gần như đứng không vững, trong tâm Mạnh Phong lại thay đổi, trực tiếp nhìn về phía vợ chồng Liễu thị lang, ánh mắt sắc bén.
 
Hôm nay Mạnh Phong mặc trang phục tân lang màu đỏ thẫm, tôn lên gương mặt như hoa như ngọc sáng sủa, giống như tập trung những thứ tinh tú đẹp đẽ của thiên hạ, tuấn mỹ đến trình độ như vậy, dĩ nhiên không giống người phàm. Nhưng khi hắn nhìn qua, nụ cười hơi thu lại, thế nhưng có loại cảm giác không giận tự uy.
 
 Vẻ mặt Liễu Thị lang lại càng khó coi.
 
Lúc này, Liễu Thanh Minh ỷ vào còn nhỏ tiến lên nói: “Đại tỷ phu, Đại tỷ về sau giao cho huynh, huynh hãy cố gắng đối xử tốt với tỷ ấy.”
 
Mạnh Phong cười gật đầu, khi đang muốn nói gì đó thì tay áo bị kéo, cúi đầu nhìn về phía người đang trùm khăn voan, cuối cùng không có nói thêm, mà bế nàng lên, trong tiếng hò reo của mọi người, ôm nàng lên kiệu hoa.
 
Trong tiếng hò reo, pháo hoa lại nổ, giữa tiếng trống nhạc nào nhiệt, kiệu hoa được khiêng ra khỏi Liễu phủ.
 
****
 
Đội đón dâu đi vòng quanh hoàng thành, mặc dù không phô trương bằng khi Ngũ Hoàng tử phi lấy chồng tháng trước, nhưng cũng cực kỳ xa hoa náo nhiệt, tất cả nghi thức đều là Hoàng Thượng khâm điểm, để bày tỏ sự sủng ái của mình.
 
Bách tính trong kinh thành đều đi ra xem náo nhiệt, hai bên đường nơi đội đón dâu đi qua đều chật ních người xem náo nhiệt, hai bên quán ăn quán trà cũng chật kín người xem náo nhiệt. 
 
Trong một căn phòng riêng lầu hai tửu lầu đối diện mặt đường, một nam nhân trung niên mặc áo cà sa màu xanh ngồi ở phía trước cửa sổ, vừa nhìn đội đón dâu phía dưới đi qua, vừa nghe cấp dưới báo cáo.  
 
“. . . . . . Liễu phu nhân lại tự mình tố giác, sai người đưa Liễu Nhị cô nương đi, đưa Liễu Đại cô nương đi lại không tiện lên kiệu hoa.”
 
Nam tử trung niên kia vuốt râu quai nón, lẩm bẩm: “Đáng tiếc .”
 
Người báo cáo kia chính là một nam tử ăn mặc như một kẻ lưu manh đường phố, hắn chần chờ hỏi: “Tiên sinh, người xem việc này. . . . . .” 
 
“Chỗ này đã thất bại thì thôi! Không phải còn có. . . . . .”
 
Nói còn chưa nói xong, cửa lại bị bị gõ , đi vào là một nam tử bộ mặt bình thường, hắn tiến lên vài bước, vội vàng nói: “Không ổn rồi, Phương tiên sinh, người va chạm đội đón dâu lúc trước ngài sắp xếp bị một đám công tử cấm vệ quân sai người tóm được, thuộc hạ lờ mờ nghe nói công tử này hình như là của Kim Ngô Vệ. . . . . .”
 
Phương tiên sinh bỗng nhiên đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống, hít một tiếng thật dài, nói: “Một khi đã như vậy, vậy thì thôi.” Trên mặt tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng hiểu được, đợi khi Ngũ Hoàng tử nếu biết được sắp xếp của hắn lại bị người ta liên tiếp phá hủy, e rằng sẽ nổi điên.
 
Phương tiên sinh trong lòng cũng âm thầm buồn bực, Liễu phu nhân sao không thông suốt vậy, hôn sự tốt như thế lại không nắm lấy cho con gái ruột, ngược lại nhốt con gái ruột lại, nếu là người nữ nhân khác đã sớm đâm lao phải theo lao, về sau cho dù sẽ bị người ta chê cười, nhưng có được con rể tốt như Mạnh Phong này không phải càng tốt sao?
 
Bọn họ thật vất vả lắm mới mua chuộc được người bên cạnh Liễu Nhị cô nương giúp nàng ra chủ ý, lại giúp nàng sắp xếp thuốc, cũng không ngờ vẫn là không thành, quả nhiên nữ nhân chính là không làm được việc gì.
 
Thở dài một cái, Phương tiên sinh rót trà trên bàn lạnh một ngụm uống cạn, thanh toán tiền trà liền rời đi.
 
Nhưng ai biết được hắn vừa ra tửu lâu, liền bị một người đối diện đi tới ngăn cản.
 
Ngăn cản hắn chính là một nam tử trẻ mặc y phục lụa gấm cổ tròn, dáng vẻ không được cho là xuất sắc, nhưng đôi mắt cực kỳ hẹp dài, khi nheo lại tựa như một con hồ ly giảo hoạt. Lúc này, vẻ mặt hắn tươi cười chắp tay về phía hắn, nhưng ngữ khí không chút khách khí.
 
“Vị này chính là Phương tiên sinh? Nghe nói ngài là danh sĩ Phương gia vọng tộc Giang Nam, thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Phương tiên sinh tài năng lớn như thế, hẳn là thận trọng lựa chọn chủ nhân tài hoa, sao có thể đi làm chuyện tàn nhẫn cho kẻ lòng dạ hẹp hòi? Không bằng Phương tiên sinh cùng tại hạ đi một chuyến đi.” 
 
Khi Phương tiên sinh trực giác không ổn, người vị công tử kia mang đến đã không dấu vết trên mặt đất vây quanh hắn, phòng ngừa hắn có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. 
 

“Ngươi là người phương nào?” Phương tiên sinh thấp giọng hỏi.
 
Người kia vẻ mặt tươi cười nói, “Tại hạ là Vệ Giác.”
 
Phương tiên sinh đồng tử hơi co lại, Vệ không phải đang là họ của Hoàng đế sao?? Vệ Giác này không phải là người bên cạnh Ngũ Hoàng tử ư. . . . . .
 
Trực giác người này khác thường, thế là Phương tiên sinh vốn nghĩ muốn phải thoát thân liền bình tĩnh lại, để Vệ Giác cưỡng chế đưa đi.
 
*****
 
Nghe nói kiệu hoa tới rồi, A Uyển liền bị Mạnh Hân kéo qua đi, ngồi ở trên vị trí sắp xếp tốt xem lễ.
 
Chỉ là, khi nhìn thấy đôi tân lang tân nương mới tiến vào, Mạnh Hân ơ nhẹ một tiếng, nói khẽ với A Uyển: “Sao vậy? Nàng ấy giống như thân thể không được khoẻ.”
 
A Uyển cũng nhận ra, cảm giác Liễu Thanh Đồng bình thường cho người ta thấy chính là một cô nương sức lực lớn, thân thể khỏe mạnh, khuôn mặt trái táo luôn khỏe mạnh hồng hào, còn chưa từng thấy dáng vẻ nàng yếu ớt, nhưng lúc này nàng được hai nha hoàn đỡ hành lễ, nhìn thấy liền khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
 
Cũng cảm thấy không đúng còn có khách xem lễ, ngay cả vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Bình trong lòng cũng biết khác thường, nhưng vẻ tươi cười trên mặt nhìn trưởng tử không đổi, hai vợ chồng thật ra cũng muốn phức tạp, vẻ mặt tươi cười nhận cúi lạy của con trai con dâu.  
 
Sau khi kết thúc buổi lễ, tân nương tử được đưa vào động phòng, Mạnh Hân liền kéo A Uyển đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Đi, chúng ta đi thăm nàng.”
 
A Uyển quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ đám người, vừa mới thấy ánh mắt Vệ Huyên tìm kiếm, đáng tiếc cách bình phong, cũng không biết hắn có thấy rõ ràng không. Mà vẻ khác thường của Liễu Thanh Đồng hôm nay, A Uyển trực giác biết Vệ Huyên hiểu rõ tình hình.
 
Hai người đều vô cùng quen thuộc đối với phủ Công chúa, đặc biệt chỗ đi tắt ít người, rất nhanh liền tới gần phòng tân hôn. Mạnh Hân vẫn là cô nương chưa lấy chồng, A Uyển cũng là thân thích của phủ Công chúa, cả hai người họ đều không phải đối phó với những vị khách đó, ngược lại cho phép họ đến thăm người mới đầu tiên.
 
Hai người đợi một lúc, khi nhìn thấy Mạnh Phong y phục lụa gấm đỏ thẫm được mời đi ra ngoài kính rượu, thừa dịp trước khi nữ quyến Mạnh gia qua đây thăm tân nương tử, liền vội vã đi vào.
 
Nha hoàn hầu hạ trong phòng tân hôn ngoại trừ mấy người xa lạ, còn có một ít là của phủ Công chúa, đương nhiên nhận ra Mạnh Hân, cũng không ngăn cản các nàng.
 
Trí nhớ không tồi A Uyển, gặp qua Liễu Thanh Đồng vài lần, đương nhiên nhớ rõ kia dáng vẻ mấy nha hoàn đi theo Liễu Thanh Đồng, nhưng mấy người hiện tại hồi môn tới đây, trong lòng không khỏi cũng hoài nghi vài phần, khi nhìn thấy Liễu Thanh Đồng cả người mềm nhũn vô lực dựa vào trụ giường, trong lòng A Uyển càng khẳng định vài phần. 
 
“Đại tẩu, tỷ sao vậy?” Mạnh Hân quan tâm hỏi.
 
Liễu Thanh Đồng nhìn hai người cười cười, miễn cưỡng nói: “Không có gì, chỉ là mệt thôi.”
 
Mạnh Hân a một tiếng, trong lòng biết cho dù có chuyện gì, hôm nay nàng cũng không dễ mở miệng, cũng không hỏi nhiều tránh cho nàng khó xử, dự định lúc rảnh hỏi lại huynh trưởng mình, sau đó lại cùng Liễu Thanh Đồng nói mấy câu, nhắc nhở một chút nói: “Lát nữa sẽ có vài vị bá mẫu các đường tỷ qua đây cùng nói chuyện với tỷ, tỷ có thể chịu đựng được không?”
 
Liễu Thanh Đồng biết phép tắc này, vội nói: “Đa tạ Phúc An muội muội, ta chắc có thể.” Nói xong, nàng âm thầm véo lòng bàn tay mình, đau đớn làm cho nàng có tinh thần hơn, âm thầm nghĩ, cho dù không thể chống đỡ cũng phải chống đỡ, không thể làm Mạnh Phong mất mặt.
 
Sau khi A Uyển và Mạnh Hân cùng nàng nói một lát, khi nữ quyến Mạnh gia đến cũng không rời đi, mà âm thầm giúp đỡ nàng, nhưng ngược lại làm cho nhóm nữ quyến Mạnh gia khó mà nói cái gì, cũng khiến Liễu Thanh Đồng vô cùng cảm kích đối với hai người.
 
Khi mọi người rời phòng tân hôn, yến hội bên ngoài đã bắt đầu rồi, Trưởng Công chúa Khang Bình lo lắng hôm nay nhiều người, con gái nhỏ là đứa lanh lợi, bị người ta va chạm, đang phái người đi tìm nàng, nha hoàn đi tìm nhìn thấy hai người, vội vàng mời các nàng qua đó.