Sủng Thê Như Lệnh

Chương 150





 
Chương 150:
(Translator: Poinsettia)


 
Vì buổi tối hôm trước đó nói chuyện quá muộn, hôm sau A Uyển tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, khiến nàng đành phải thức dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chậu nước đá trong phòng chỉ còn lại một vũng nước cạn, không khí bị thay thế bằng hơi nóng khô khốc, ngay cả hơi thở của người bên cạnh cũng biến mất.
 
A Uyển chạm vào chỗ bên cạnh giường, lo lắng đứng dậy, để nha hoàn bước vào hầu hạ.
 
Việc Vệ Huyên hai ngày liên tiếp đều trở về, ngoài một vài nha hoàn bên cạnh hầu hạ ra – lại bởi vì Vệ Huyên dùng thủ đoạn phi thường để đi vào nên không ai biết chuyện này. Những nha hoàn khác đã được Lộ Vân và Thanh Nhã cảnh cáo, tất nhiên họ sẽ không nhiều chuyện nữa, hầu hạ A Uyển tắm rửa và thay quần áo như thường lệ rồi nói chuyện cười đùa với nàng.
 
Sau khi Thanh Nhã búi tóc xong cho A Uyển, bèn lấy ra một viên hồng ngọc khảm vàng từ hộp trang sức ra cài lên tóc nàng, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, liền biết rằng nàng đang lo lắng cho Thế tử vừa vội rời đi sáng nay, nói nhỏ: “Nô tì nghe tỷ tỷ Lộ Vân nói, sáng nay chưa đến giờ dần Thế tử đã đi rồi, hẳn là không sao đâu ạ.”
 
A Uyển gật đầu, không nói gì thêm, sau khi chuẩn bị xong, liền đi thỉnh an mẫu thân.
 
Khi đến phòng khách của mẫu thân, nàng liền thấy hai vị Trưởng Công chúa đã ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa sáng rồi, đợi nàng hành lễ xong xuôi, nha hoàn vội mang thêm đũa cho nàng.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn con gái cười, “Nghe nói tối hôm qua con cho nha hoàn đặt chậu nước đá vào phòng, để có thể thoải mái ngủ? Không sao chứ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Uyển không biết có phải bà đã đoán ra điều gì không, liền bày ra vẻ mặt vô tội, “Thời tiết nóng quá, nên con muốn thêm ít đá cho mát. Người yên tâm, thân thể của con đã tốt hơn nhiều rồi, dùng ít đá cũng không sao đâu, người xem, có phải thần sắc con rất tốt không?” Vừa nói, vừa nghiêng người chỉ cho bà xem.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi còn chưa nói gì, một bàn tay đã đưa ra véo lấy khuôn mặt mịn màng của A Uyển, lại thấy Trưởng Công chúa Khang Bình mỉm cười nói: “Thọ An hai năm nay trông thần sắc đã tốt hơn rất nhiều đấy, muội cũng không cần lo lắng quá. Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn này thật là mềm mại, đúng là sự trẻ đẹp của tiểu cô nương thật là thích mà……”

 
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn thấy bộ dạng tỷ tỷ trêu chọc con gái mình, thì chỉ mỉm cười rồi lại quay sang nhìn con gái, thấy nàng đang nhìn mình một cách vô tội, liền không nói gì nữa.
 
Trưởng Công chúa Khang Bình ở lại Tiểu Thanh Sơn hai ngày, hai ngày sau, La Diệp và những người khác trở lại, đưa theo Mạnh Phò mã và một đám người trở lại, khiến Tiểu Thanh Sơn vô cùng náo nhiệt.
 
“A Uyển!” Mạnh Hân vui vẻ nhảy qua ôm lấy A Uyển.
 
Mạnh Phong dắt thê tử của mình tới mỉm cười với A Uyển, tặng những đồ vật nhỏ được chạm khắc từ những viên đá kỳ lạ mà hắn đã tự tay hái từ cốc Bán Nguyệt, thậm chí còn có chậu làm bằng đá rất tinh xảo, nhìn trông rất đẹp mắt, tuy không đáng vài đồng tiền, nhưng A Uyển lại rất thích cách trang trí vô cùng khéo léo và chu đáo này.
 
A Uyển mỉm cười cảm ơn họ, sau một lúc nói chuyện, liền thân mật đưa Liễu Thanh Đồng và Mạnh Hân đến viện của nàng để nói chuyện, để Mạnh Phong đang bất đắc dĩ đi nói chuyện cùng hai vị Phò mã.
 
Sau khi nha hoàn bưng trà bánh lên, A Uyển tươi cười hỏi: “Ở cốc Bán Nguyệt chơi có vui không? Có tin gì hay không?”
 
Vừa dứt lời, thấy Mạnh Hân không vui nữa, Liễu Thanh Đồng liền cong môi cười với nàng, rồi lại nháy mắt.
 
“Có chuyện gì vậy?” A Uyển vừa đích thân rót trò cho hai người, vừa hỏi.
 
“Gặp phải một tên đáng ghét.” Mạnh Hân bất mãn nói.
 
“Là ai?”
 
Mạnh Hân uống trà, vẻ mặt không muốn nói, A Uyển không còn cách nào khác, đành nhìn sang Liễu Thanh Đồng.
 
Liễu Thanh Đồng cười nói: “Là Thẩm Bàn, Đại công tử của phủ Định Quốc công.”
 
A Uyển ồ lên một tiếng, rồi hỏi: “Sao hắn ta lại đáng ghét? Ta nghe nói hắn là một người rất lịch sự, hơn nữa dung mạo tuấn tú, là một thiếu niên có tài đấy, rất nhiều phu nhân rất tán thưởng hắn mà.” Trong lòng cân nhắc, đó có thể là bởi vì Trưởng Công chúa Khang Bình nhìn trúng Thẩm Bàn, muốn nàng đính hôn cùng Thẩm Bàn, bởi vậy điều này khiến nàng cảm thấy chán ghét?
 
Vị Đích trưởng tôn ở phủ Định quốc công này luôn có thanh danh xuất sắc trong giới quý tộc, đến cả Vệ Châu còn thỉnh thoảng cũng khen ngợi hắn.
 
Nhắc đến Vệ Châu, A Uyển trong lòng không khỏi thở dài, kể từ khi Vệ Quân và Mạc Phỉ đính hôn, Vệ Châu đã đến phủ Thụy vương để tìm nàng hai lần, cả người đều thất thần, A Uyển thực sự cũng không biết tiểu cô nương này rốt cuộc đang nghĩ gì, cảm thấy dường như nàng không thích huynh trưởng kết hôn cùng cô nương Mạc gia, nhưng vấn đề là chuyện đã định vậy rồi, cũng không thể nói thêm được gì nữa.
    
Rõ ràng khi còn bé tiểu muội muội xinh xắn đáng yêu như vậy, càng lớn lên lại càng thấy có gì đó không đúng? Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt long lanh của tiểu cô nương ấy, A Uyển lại càng thấy chạnh lòng.
 
“Là một người thích cố làm ra vẻ!” Mạnh Hân nhịn cơn giận xuống.
 
“Ra vẻ như thế nào?” A Uyển hỏi, thấy Mạnh Hân không chịu nói, liền nhìn qua Liễu Thanh Đồng.
    
Liễu Thanh Đồng cũng không biết tại sao cô em chồng lại ghét Thẩm Bàn đến vậy. Thấy A Uyển nhìn sang, nàng liền nói: “Lần này bọn ta đến cốc Bán Nguyệt, ai ngờ căn biệt trang của phủ Định Quốc công xây ngay tại đó, cách chỗ bọn ta cũng khá gần, tình cờ là Thẩm công tử phụng dưỡng lão Định quốc công tới đây để nghỉ ngơi tránh nóng, vì vậy bọn ta cùng các trưởng bối qua đó bái kiến. Sau đó, cha cùng dượng cùng Định quốc công đi du ngoạn cốc Bán Nguyệt, bọn ta cũng cùng nhau đi chơi một số chỗ trong đó, Thẩm công tử thì luôn đi cùng bên cạnh, cử chỉ rất lịch sự, nhưng ...”
 
A Uyển tiếp tục rót một tách trà cho nàng, ánh mắt thúc giục.
 
Liễu Thanh Đồng đành phải nói tiếp: "Đường ở đó đa phần là núi đá rất kỳ lạ, còn có chỗ không dễ đi, nhưng phong cảnh lại rất đẹp, A Hân đi không cẩn thận, suýt thì ngã, may mà Thẩm công tử đã nhanh chóng kéo muội ấy lại.” Nói đến đây, nàng đột nhiên im lặng.
 
A Uyển chớp mắt, “Sau đó A Hân đẩy hắn ra rồi Thẩm Công tử nói với A Hân vài lời?”
 
Liễu Thanh Đồng kinh ngạc trợn to hai mắt, vẻ mặt nói “Lúc đấy muội cũng ở đấy sao?”
 
A Uyển cười nói: “Chuyện này rất dễ đoán mà, nếu như A Hân ghét một người, đương nhiên sẽ tỏ ngay ra trước mặt. Mà nếu Thẩm công tử chịu đựng mà không nói gì, A Hân nhất định sẽ cảm thấy áy náy, ấy vậy mà giờ tâm trạng A Hân lại không tốt, nhất định là Thẩm Công tử lúc đó đã nói gì đó khiến A Hân không vui.”
 
Liễu Thanh Đồng lập tức bị ấn tượng, thầm nghĩ chẳng trách A Uyển lại dám nói thẳng với Thái tử phi và Mạnh Hân như vậy, đây lại là tình nghĩa tỷ muội chơi với nhau từ bé đến lớn, không phải chuyện người ngoài có thể xen vào. Người bên ngoài nói rằng Quận chúa Thọ An là một đứa trẻ thường xuyên ốm yếu bệnh tật, ngoài việc gả cho Thế tử Thụy vương thì không có gì nổi bật ngoại, nhưng nàng lại cảm thấy rằng, có thể có được sự yêu thích và tín nhiệm của tỷ muội Mạnh gia, quả thực không dễ dàng.
 
Nhìn thấy nụ cười an nhàn trên khuôn mặt mềm mại của nàng, tâm trạng Liễu Thanh Đồng giống như uống một cốc nước ấm, liền bình tĩnh trở lại.
 
“Thẩm công tử lúc đó có nói mấy câu, trong lời nói cũng có chút ý khiển trách nhưng cũng là muốn tốt cho A Hân……”

    
Mạnh Hân đang uống trà bên cạnh, dáng vẻ như quá lười để để tâm trong lòng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại khiến A Uyển biết rằng nàng đang có điều gì đó muốn nói với mình, nhưng ngại có Liễu Thanh Đồng ở đây, nên không dám nói ra.
 
A Uyển cười nói: “Nghe nói phong cảnh ở bên cốc Nguyệt Bán rất đẹp, nhưng tiếc là khi ta đến thì mọi người đã lên đường rồi, không thể đi cùng được nên không biết khi nào có cơ hội để đi nữa đây. Hai người kể lại cho ta nghe thêm phong cảnh ở đó đi.”
 
Liễu Thanh Đồng và Mạnh Hân rất sẵn lòng nói chuyện với nàng, ngay sau khi chủ đề thay đổi, cả ba người bọn họ trò chuyện về phong cảnh của cốc Bán Nguyệt.
 
Sau khi hai nhà dùng bữa tối cùng nhau, Mạnh Phò mã đưa thê tử đi cùng, Mạnh Phong cũng đưa thê tử mới cưới đi, chỉ còn lại Mạnh Hân, sống chết đều muốn ở lại cùng A Uyển, tối nay sẽ nói chuyện với A Uyển. Thực ra tâm trạng của cô nương này là như này: Hiếm khi tên Thế tử gia đó nay không có nhà, không nhân cơ hội ngủ với thê tử của hắn thì đợi đến lúc nào nữa?
 
Trưởng Công chúa Khang Bình không còn cách nào khác, đành phải chiều theo ý nàng, dặn dò nàng đừng làm phiền A Uyển nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi cùng phu quân, con trai và con dâu đi về.
 
Vào đêm tháng năm, nhiệt độ ở Tiểu Thanh Sơn không quá nóng như ban ngày, mát mẻ hơn một chút, nhất là cửa sổ đều được mở ra, chỉ phủ một tấm rèm mỏng màu xanh ngọc bích để gió lùa vào, cả căn phòng vô cùng mát mẻ và yên bình, giống như một cái quạt điện vậy. Đối với A Uyển mà nói, nhiệt độ này mà ngủ một mình thì vừa ổn, nếu có vị Thế tử gia thân nhiệt nóng bừng kia thì chắc chắn phải thêm chậu nước đá.
 
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hai cô nương khoác lên chiếc áo ngủ mỏng manh rồi cùng lăn ra giường.
 
“Ta ở đây hai ngày qua, có nghe nương ta nói chuyện với dì Khang Bình, dì rất khen Thẩm công tử đấy, nếu không phải do ngươi không đồng ý, bà ấy đã cử người đến phủ Định Quốc Công để chuyển lời rồi. Hơn nữa phu nhân của phủ Định Quốc công có vẻ như cũng rất hài lòng về ngươi, cũng có ý muốn định hôn, nhưng mẫu thân ngươi lại nghĩ cho ngươi nên mới không dễ dàng đồng ý. Tốt nhất là ngươi nên quyết định đi, nếu không cứ kéo dài tới cuối năm nay, nương ngươi thật sự sẽ cho ngươi đính hôn với công tử Thẩm Bàn đấy.”
 
Mạnh Hân quay lại, ngạc nhiên nói: “Ngươi có nghe nhầm không vậy? Phủ Định Quốc Công cũng có ý muốn sao? Ta còn tưởng rằng chỉ có nương của ta mới tự mình đâm đầu vào đấy chứ.”
 
Nhìn nàng tròn xoe đôi mắt, giống như một chú chuột hamster nhỏ nhắn đáng yêu, A Uyển không nhịn được cười, nói: “Ngươi cũng quá coi thường bản thân rồi, đừng quên, mẫu thân của ngươi là Trưởng Công chúa, còn Đại tỷ tỷ của ngươi là con dâu trưởng của phủ An Quốc Công, Nhị tỷ tỷ của ngươi là Thái tử phi, Đại ca của ngươi lại là Tả Doanh Vệ của Kim Ngô Vệ mà Hoàng đế đích thân khâm điểm cho vào……”
 
Với thân phận như vậy, không biết như được mạ bao nhiêu lớp vàng, dĩ nhiên sẽ trở thành con dâu tương lai mà mọi người trong kinh đều muốn có, hơn nữa nàng lại có vẻ ngoài ngọt ngào dễ chịu, tính tình hào phóng, ân cần, có của hồi môn phong phú, mà dưới vẻ ngoài rực rỡ như vậy, nàng lại không hề nuông chiều bản thân hư hỏng, điều đó lại càng khiến người khác vừa ý. Một số người được sinh ra với số phận tốt như vậy, Mạnh Hân là một ví dụ như vậy, cũng là điều mà mọi người vô cùng ngưỡng mộ.
 
Mạnh Hân nghe được mà ngơ ngác, gãi gãi đầu, “Ta thật sự không có nghĩ tới.”
 
A Uyển bật cười thành tiếng, không trách nàng ngốc nghếch, nàng sinh ra trong môi trường như vậy, đương nhiên là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hơn nữa cùng nhau lớn lên lại còn có một Vệ Huyên thiên chi kiêu tử hơn hơn thiên chi kiều nữ nàng ở bên cạnh, lại thường xuyên công kích nàng, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến nàng không thể có được tính tình nuông chiều quá mức.
 
“Được rồi, vậy giờ nói cho ta biết công tử Thẩm Bàn có gì không tốt đi.” A Uyển vỗ vỗ mặt nàng, nếu thật sự không tốt, thì nàng cũng phải để Trưởng Công chúa Khang Bình xua tan suy nghĩ đó mới phải.
    
Mạnh Hân nghe xong, ngượng ngùng một chút, rồi mới nói: “Hắn ta có một nha đầu làm tiểu thiếp bên cạnh, ... ta đã tận mắt chứng kiến cách ​​hắn đối xử với tiểu thiếp đó, là một người tốt bụng, có tình nghĩa, nghe nói nha đầu này của hắn là nha hoàn luôn đi theo hắn từ nhỏ đến giờ, hắn vô cùng yêu thương người ấy ...” Nói đến đây, nàng mới buồn bã nói: “Có phải ta rất lạ không? Mọi người đều nói, chuyện này là bình thường, thật lạ nếu nam nhân không làm như vậy, không sẽ thành trò cười cho cả thiên hạ, hơn nữa mấy cái đó cũng chỉ là chơi bời chút, không cần quan tâm lắm... nhưng ta lại không thích nó, ta cứ luôn cảm thấy kỳ lạ trong lòng.”
 
A Uyển sắc mặt tối sầm lại, tức giận nói: “Nói bậy, ngươi một chút cũng không lạ, ngươi nghe ai nói vậy?”
 
“Mấy đường tỷ của ta và nương của ta đều nói như vậy.” Mạnh Hân lẩm bẩm, “Cha ta cũng có một tiểu thiếp bên cạnh, ca ca của ta không có là do Nhị tỷ tỷ trước khi xuất các, đã từng lấy đi người trong phòng ca ca, sau đó có nói với mẫu thân, rồi mẫu thân mới không sắp xếp nữa.”
 
A Uyển sắc mặt càng tối lại, thật ra nàng cũng biết trong mắt thiên hạ, mẹ Công chúa của nàng và Mạnh Vân mới thật kì lạ, lại dám ngăn cản cái phong lưu của nam nhân, thậm chí còn không chịu cho nạp tiểu thiếp, ngay cả ngày bình thường cũng không sắp xếp nữ nhân bên cạnh, nói tóm lại là một người phụ nữ ghen tuông. Nếu không phải cha Phò mã của nàng cùng Thái tử không nói gì, vả lại hoàng gia cũng không phải thứ người ngoài có thể chỉ trích, chứ không biết nói thành cái gì rồi.
 
A Uyển cũng đã từng tiếp xúc nhiều với nhiều gia tộc quyền quý, biết rằng những nam nhân có tiểu thiếp bên người dù không phải là tất cả, nhưng ít nhiều cũng có vài người, điều này có thể bị người ta nói thành không yêu sắc đẹp nữa rồi, đến cả hậu viện của Thụy vương ngoài Thụy Vương phi ra, còn có một di nương tuổi già yếu cùng vài tiểu thiếp ở các độ tuổi khác nhau, điều này cũng khiến thiên hạ đồn rằng Thụy vương là người thâm tình rồi.
 
Hơn nữa, giá trị tồn tại của các di nương hay tiểu thiếp này ngoài cung phụng nam nhân thì còn phải sinh con đẻ cái, đây là lý do của thời đại này, xem trọng việc sinh nhiều con nhiều cháu thì càng có phúc, con cháu tràn đầy thì mới không bị ăn hiếp, bị bắt nạt. Còn những đứa trẻ do các tiểu thiếp sinh ra lại trở thành thiếu gia tiểu thư hết nhưng cũng chỉ là con thứ, chủ mẫu khoan dung thì còn đỡ, còn nếu ác độc, nuôi phế đi thì cũng là chuyện thường tình, đương nhiên không thể so sánh được với con cả, sẽ khiến những đứa trẻ đó tâm sinh oán hận, rõ ràng là con cùng cha khác mẹ, nhưng lại phải chia con cả con lẽ, thậm chí còn muốn thay thế, điều này lại sẽ trở thành mầm tai họa gây bất hòa trong gia tộc.
 
Mọi chuyện trên thế gian này, đều là như vậy.
 
Thậm chí có rất nhiều người không thích đứa con vợ lẽ, đến cả một số nam nhân còn cho rằng con vợ lẽ đương nhiên không so được với con vợ cả, nếu là như vậy, nam nhân có thể kiềm chế lại phần dưới của mình không? Đỡ phải sinh ra cả đống đứa trẻ con vợ lẽ và để lại trong chúng sự bất bình.
 
Suy nghĩ rất lâu, nàng bị Mạnh Hân gọi mới lấy lại tinh thần.
 
“Không sao đâu, ngươi một chút cũng không kỳ quái!” A Uyển an ủi nàng, “Nữ nhân chúng ta sống không có dễ dàng gì, ngươi cũng không đừng lo lắng quá nhiều, nếu ngươi thật sự không thích thì quên đi, bỏ đi. Nếu ngươi có ý tưởng gì thì cứ nói cho ta hoặc nói cho Nhị biểu tỷ, chúng ta sẽ giúp ngươi.”
 
Mạnh Hân vô cùng cảm động mà chui vào lòng nàng, ôm chặt lấy nàng, tin tưởng nói: “Ừm, A Uyển là tốt nhất.”
 
Sau một đêm ngủ ngon giấc, ngày hôm sau, A Uyển dẫn Mạnh Hân tới chỗ mẹ Công chúa của nàng.
 
Nàng quyết định để mẹ Công chúa khai sáng cho tiểu cô nương, để cho nàng giải tỏa nỗi sợ hãi lo lắng vì những suy nghĩ trái ngược với thiên hạ. Tuy nhiên, A Uyển cũng biết rất rõ, muốn tìm một nam nhân mà không có tiểu thiếp bên cạnh trong kinh bây giờ, thực sự quá ít, cũng không biết về sau Mạnh Hân sẽ như thế nào.

 
Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe xong đề nghị của con gái thì không khỏi bật cười, lại nhìn sang đứa cháu gái đang dùng đôi mắt đen nhánh nhìn mình, không khỏi có chút đau đầu.
 
Suy cho cùng không phải con gái ruột của bà, bà có hơi lo lắng rằng nếu Mạnh Hân được dạy dỗ bởi chính bà mà tính tình trở nên thà làm ngọc vỡ chứ không vì ngói lành thì việc đính hôn cho nàng sau này có thể còn khó khăn hơn, đến lúc đấy tỷ tỷ Khang Bình biết được liệu có trách mình không?
 
“Nương, người cứ nói với Mạnh Hân vài câu đi ạ, để nàng ấy không nghĩ ngợi lung tung nữa, dì cũng lo lắng thay.” A Uyển thúc giục.
 
Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười bất lực, đành chấp nhận chuyện của cháu gái.
 
Khoảng thời gian A Uyển ở Tiểu Thanh Sơn, cho đến cuối tháng năm, đó là ngày đường tỷ La Ký Du xuất các, sau khi bẩm báo lên cho Thụy Vương phi, liền cùng mẫu thân hồi kinh để trang điểm cho La Ký Du, đợi trang điểm xong, liền tiễn nàng xuất các rồi quay trở lại thôn trang.
 
Đến tháng sáu, đột nhiên có tin về hạn hán nghiêm trọng ở một số thị trấn phía nam, sau đó lại nghe nói rằng Thái tử và Tam Hoàng tử được Hoàng đế phái đến một số vùng bị thiên tai ở phía nam để giúp đỡ nạn dân, thị sát tình hình.
 
Thái tử đành phải kết thúc những ngày hè nhàn nhã ở hoàng trang, hồi kinh nhận chỉ, phụng mệnh nam tiến, để lại Thái tử phi cùng Hoàng trưởng tôn ở lại hoàng trang.
 
Trưởng Công chúa Khang Bình và Khang Nghi cùng những người khác lo lắng khi biết tin này, hai tỷ muội trực tiếp đến hoàng trang để thăm Thái tử phi và Hoàng trưởng tôn, thực ra là hỏi thăm tình hình, vì vậy A Uyển và Mạnh Hân cũng đi, thế là một nhóm người tụ họp với nhau trong hoàng trang.
 
Tuy nói là phái Thái tử cùng Tam Hoàng tử đi cứu tế là vì muốn trấn an dân chúng, đến lúc đó sẽ có quan viên sắp xếp mọi việc, bọn họ không cần lộ diện, nhưng lại có thể lập công tích lũy vốn chính trị tư bản, cho dù là Thái tử phi hay là Tam Hoàng tử đi nữa thì cũng đều có lợi. Nhưng Hoàng đế lại vội vàng cử hai người đi cùng nhau, khiến mọi người thực sự không biết phải nói gì.
 
Nói rõ ra thì chính là khiến bọn họ kiềm chế lẫn nhau.
 
Quả nhiên là giở trò thủ đoạn khống chế thủ đoạn.
 
Mà điều làm A Uyển bất an lúc này, là Vệ Huyên đang ở vùng duyên hải phía Giang Nam, nơi đó lại rất gần với một số thị trấn bị hạn hán, chỉ sợ rằng đến lúc bọn cướp biển lại lên bờ cướp bóc, sơ sót một chút thì Thái tử cùng Tam Hoàng tử sẽ xảy ra chuyện.
 
A Uyển nghe mẹ Công chúa cùng Công chúa Khang Bình và Mạnh Hân bàn bạc về hành trang chuẩn bị cho Thái tử, ánh mắt hướng về các nàng một vòng, không biết làm thế nào để xen vào, thế nên nàng chỉ đành cùng Mạnh Hân qua chơi với Hoàng trưởng tôn, bánh bao nhỏ cùng hai người dì chơi rất vui vẻ, rồi cuối cùng đều ngồi xuống sàn trải thảm, bĩu môi im lặng không nói gì.
 
Hai vị Trưởng Công chúa Khang Bình và Khang Nghi cuối cùng cũng không bàn được chuyện gì sẽ xảy ra nên chỉ có thể lo lắng rời đi.
 
A Uyển khác với họ, một vài bước sau, nàng quay lại hoàng trang, tìm Mạnh Vân nói chuyện.
 
“A Uyển có gì dặn dò sao?”
 
A Uyển thì thào: "Nhị tỷ tỷ, tỷ mau nói cho Thái tử điện hạ, rằng A Huyên hiện đang điều tra chuyện cướp biển ở vùng ven biển Giang Nam.”
 
Đôi mắt Mạnh Vân khẽ nheo lại, nhớ lại chuyện đã xảy ra khi nàng và Thái tử xem bản đồ phía nam Đại Hạ vài ngày trước, vỗ nhẹ tay A Uyển, nói: “Ta biết rồi, đừng lo lắng.” Sau đó lại có chút lo lắng, thì thào nói: “Về sau chuyện này đừng nói cho người ngoài biết, ngay cả mẫu thân bọn họ cũng không được.”
 
A Uyển tất nhiên là gật đầu, mỉm cười với nàng một cái.
 
Mạnh Vân cũng mỉm cười với nàng rồi sau đó ôm nàng.
 
Chỉ có hai người biết rằng, ý nghĩa lời nói ngày hôm nay không chỉ cho hiện tại, mà còn cho tương lai.