Sủng Thê Như Mệnh

Chương 145: Chương 89






Từ lúc Thái tử phi Mạnh Vân truyền ra tin vui, hoàng trang đặc biệt náo nhiệt, ngay cả Tiểu Thanh Sơn bên này cũng náo nhiệt hẳn lên, người qua người lại đều là vội tới chúc mừng Trưởng Công chúa Khang Bình, liên tục hơn nửa tháng Tiểu Thanh Sơn mới im lặng một chút.
So với náo nhiệt của họ, A Uyển gần đây tâm tình không tốt, có đôi khi luôn nhìn ngoài cửa sổ thất thần.
Vệ Huyên rời đi đã hai tháng rồi, không chỉ chưa trở về, thậm chí không có một chút tin tức, điều này làm cho A Uyển không nhịn được đoán hắn có phải bị thương không, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.

Đáng tiếc Vệ Huyên này hành tung bí ẩn, thậm chí ngay cả tin tức cũng sẽ không dễ dàng gửi về, A Uyển trước kia không rõ ràng lắm cũng không sao, hiện nay biết hắn đi làm chuyện nguy hiểm, nhưng không có đúng hạn trở về, thiếu chút nữa lo lắng đến mức không nhịn được cào tường.
Lo lắng vài ngày, A Uyển thật sự là không nhịn được, liền nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi, nàng muốn đi biệt trang phủ Thụy vương.
Hoàng đế mang theo Thái hậu, Hoàng hậu và các phi tần cùng một mấy Hoàng tử Công chúa đến hoàng trang nghỉ hè, nếu Hoàng đế ở đây, các triều thần huân quý này đương nhiên cũng sẽ kéo người đi theo, mà Thụy vương là đệ ruột Hoàng đế hết sức tín nhiệm, cũng mang theo vợ con cùng nhau qua đây, vậy cũng tiện cho A Uyển.
Đối với tâm trạng mấy ngày gần đây của A Uyển, Trưởng Công chúa Khang Nghi tất nhiên là có để ý, không nhịn được mỉm cười, dặn dò vài câu, chuẩn bị cho nàng lễ vật liền tiễn nàng ra cửa.
Đối với mẹ công chúa dễ chịu như vậy A Uyển chỉ có thể tức ngực, sau đó nhanh chóng liền quẳng lại phía sau.

Nàng hiện tại đã để mặc mọi thứ, dù sao thế giới này họ hàng gần kết hôn là hợp pháp, chuyện mọi người thích làm nhất chính là tiêu hóa bên trong, hơn nữa mỹ danh là thân càng thêm thân, nếu là nàng tiếp tục kiên trì, mẹ công chúa e rằng lại muốn gây sức ép với nàng, cho nên yêu được thì cứ yêu đi.
Vị trí biệt trang phủ Thụy vương vô cùng tốt, cách hoàng trang khá gần, nghe nói vẫn là vùng đất phong thuỷ trù phú, đây là vùng đất Hoàng đế đặt biệt cho phủ Thụy vương quyền xây biệt trang, có thể thấy được Hoàng đế rất cưng chiều đệ ruột này.
Khoảng một cái canh giờ, A Uyển đã đến trước biệt trang phủ Thụy vương.
Sau khi đưa thiệp, rất nhanh liền được tổng quản của biệt trang nghênh đón vào trong.
Thời điểm A Uyển đến, Thụy vương phi đang đưa hai đứa trẻ đến nhà thuỷ tạ ở thôn trang hóng gió, thời tiết tháng sáu tháng bảy oi bức, dù là ở thôn trang trong vùng ngoại ô, ban ngày vẫn khô nóng không thôi, A Uyển hoài nghi mấy ngày gần đây có thể sẽ mưa to, không biết khi nào thì mưa.
“Biểu tỷ ~~”
Cậu nhóc Vệ Trác rất vui vẻ nhào tới, ôm cánh tay A Uyển lắc qua lắc lại, mặt bánh bao đáng yêu ngẩng đến nhìn nàng, hỏi: “Đã lâu không thấy biểu tỷ, biểu tỷ tới tìm đại ca sao? Đại ca ra ngaoif du ngoạn rồi, phải một thời gian nữa mới trở về ~”
Trong mắt người ngoài, Vệ Huyên là một Hỗn Thế Ma Vương không học vấn không nghề nghiệp, không nghe lời của Thái phó, thường xuyên trốn học, chuyên bắt nạt người khác, chuyện hống hách lộng hành trong kinh thành có hắn ở đó liền không được sống yên ổn.

May mắn là hắn thích chạy ra ngoài, có đôi khi chạy đến một tháng, hễ cảnh đẹp thì ra ngoài du ngoạn, mà Hoàng thượng cũng chấp thuận, cho nên nếu hắn không ở kinh, mọi người ngược lại cảm thấy kinh thành thanh tịnh không ít, vô cùng hoan nghênh hắn chạy ra bên ngoài.
A Uyển nhìn Thụy vương phi, liền biết nàng không rõ lắm về Vệ Huyên, chỉ cho rằng Vệ Huyên không chủ định ra ngoài kinh du ngoạn.
A Uyển sờ sờ đầu tiểu Vệ Trác, thấy hắn cười tủm tỉm, cũng không nhịn được cười rộ lên.

Vệ Trác thuở nhỏ gần gũi với Vệ Huyên, mặc dù không biết loại gần gũi này có phải Vệ Huyên đặc biệt nuông chiều hay không hay là Thụy vương phi cố ý thúc đẩy, nhưng Vệ Trác ngược lại không có bị Vệ Huyên giày vò đến thâm thù đại hận, ngược lại nuôi thành tính tình thích cười lại sáng sủa, mặc dù ở trong mắt Vệ Huyên là một đệ đệ ngốc, nhưng mặt bánh bao cười rộ lên, thật sự rất khiến người ta thích.
“Biểu tỷ, thời tiết nóng, mau qua đây uống trà.” Nói xong, Vệ Trác liền kéo A Uyển ngồi xuống bên cửa sổ.
Vệ Cẩn mười hai tuổi dịu dàng qua thỉnh an A Uyển, dáng vẻ ngại ngùng thẹn thùng kia khiến A Uyển cảm thấy nàng thật không giống Quận chúa phủ Thụy vương, có lẽ là bởi vì có huynh trưởng Vệ Huyên ngang ngược bốc đồng này, cho nên liền nuôi thành tính tình ngại ngùng, giấu đi sự sắc sảo.
Sau khi A Uyển thỉnh an Thụy vương phi, liền hỏi: “Cữu cữu đâu ạ? Hôm nay không ở nhà sao?”
Thụy vương phi cười nói: “Vương gia ở hoàng trang, hôm nay ngài phải ở bên kia bầu bạn với Hoàng thượng vẫn chưa về, Thọ An muốn tìm Vương gia sao?”
“Thế này.

.

.


.

.

.” A Uyển cân nhắc một lát, hỏi: “Là có chuyện, cháu muốn hỏi cữu cữu một chút, biểu đệ đi ra ngoài sắp hai tháng rồi, không biết đệ ấy khi nào thì trở về, chỗ cữu cữu có tin tức không?”
Thụy vương phi lắc đầu, “Cũng không biết, chỗ Vương gia cũng không nhận được tin tức gì, cho phép lần này Huyên Nhi đi xa một chút.”
Nói chuyện với Thụy vương phi một lát, ở chỗ nàng không có được tin hữu ích gì, A Uyển liền biết có thể ở chỗ Thụy vương cũng không biết.

Vệ Huyên trước kia đã nói qua, dường như Thụy vương cũng biết hắn đang làm cái gì, A Uyển không nhịn được nhíu mày, chẳng lẽ Thụy vương không lo lắng sao?
Ngồi một lát, A Uyển liền cáo từ rời đi.
Mới ra biệt trang phủ Thụy vương không lâu, A Uyển liền gặp hai tỷ đệ Mạnh gia mới từ hoàng trang trở về.
A Uyển vén cửa xe lên, nhìn thấy Mạnh Phong ngồi ở trên lưng ngựa, dung mạo tuấn tú, mặt đẹp như ngọc, gió êm dịu đến, nhấc tóc dài của hắn lên như vẩy mực, cả người thoạt nhìn giống như một hiệp khách phóng khoáng, kết hợp loại tao nhã và phóng khoáng lại với nhau, hình thành một khí chất vô cùng phi phàm, làm cho người ta gần như không nỡ rời mắt.
“Biểu muội đi đâu vậy?” Mạnh Phong hỏi.
A Uyển trả lời thành thật, “Muội đến phủ Thụy vương thăm mợ.”
Mạnh Phong nghe nói vậy, ánh mắt khẽ động đậy, trong lòng hiểu được A Uyển chắc là muốn đi tìm hiểu tin tức của Vệ Huyên.

Vệ Huyên lần này đi phía nam có chuyện, vốn dự định một tháng có thể trở về, nhưng không ngờ đến nay sắp hai tháng rồi còn chưa có tin tức truyền về, làm cho Mạnh Phong trong lòng cũng có chút lo lắng, sợ hắn xảy ra chuyện gì.

Chỉ là trong lòng lo lắng, Mạnh Phong cũng không dám đi tìm hiểu gì, tránh khiến người ta phát hiện gây bất lợi cho Vệ Huyên.
Lúc này, Mạnh Hân từ trong xe ngựa đi ra, nói với A Uyển: “A Uyển, ta ngồi trong xe ngựa với ngươi, nói chuyện với ngươi một lát.”
Thấy nàng mang dáng vẻ rõ ràng rất nhiều chuyện muốn nói cùng với nàng, A Uyển không nhịn được bật cười, trong lòng biết nàng lại kìm nén đến mức rất nhiều điều phải thổ lộ, cười nói: “Vậy thì lên đi.”
Mạnh Phong trên mặt mỉm cười nhìn các nàng, nhìn A Uyển trong xe ngựa, nói: “Qua mấy ngày, thời tiết nếu không nóng, ta đưa A Hân đi lên núi chơi, biểu muội có đi không?”
A Uyển biết hắn có ý tối, cười gật đầu: “Nếu là thuận tiện, vậy thì đến lúc đó sẽ phiền đến biểu ca.”
“Nói phiền toái gì chứ, muội và A Hân đều là muội muội của ta.”
A Uyển nhìn hắn cười ngọt ngào, thấy mặt hắn đổ mồ hôi, liền cầm khăn trắng chưa từng dùng đưa cho hắn lau mồ hôi, đây là khăn các nha hoàn làm cho nàng, vừa hay có thể phát huy tác dụng.
Mạnh Phong cười nhận lấy, thấy trên cái khăn không có dấu hiệu đặc biệt gì, cũng yên tâm dùng thoải mái, không sợ Vệ Huyên về sau biết sẽ muốn làm thịt mình.

Hai tỷ muội Trưởng Công chúa Khang bình, Khang Nghi tương giao rất sâu đậm, đứa nhỏ hai nhà chơi từ nhỏ đến lớn, vô cùng thân thiết, trong lòng Mạnh Phong coi A Uyển là muội muội, A Uyển cũng coi hắn thành ca ca, giữa hai người không có nhiều gò bó như vậy.
“Mạnh Phong!”
Nghe được tiếng nói, Mạnh Phong ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa cách đó không xa, xe ngựa vén lên, lộ ra khuôn mặt diễm lệ của Tam Công chúa.

Mạnh Phong ánh mắt híp lại, không có gì lạ khi thấy Tam Công chúa ở đây, vẻ tươi cười thu lại một chút, hướng về phía nàng hơi gật đầu thăm hỏi, liền kéo dây cương, đi theo xe ngựa rời đi.
Tam Công chúa ngồi ở trong xe ngựa, duy trì tư thế cứng ngắc nhìn bóng dáng Mạnh Phong dần dần đi xa, đầu óc lộn xộn đích, chỉ còn lại có hình ảnh vừa rồi thiếu niên tuấn mỹ phóng khoáng mỉm cười nhận khăn từ thiếu nữ ngồi trong xe ngựa.

.

.

.

.

.
Hắn chưa từng cười như vậy, cũng chưa bao giờ thấy hắn nhận thứ gì của cô nương nào, nhưng hiện nay lại cười như vậy với nữ nhân, còn nhận khăn của nàng khăn tử, rõ ràng là… rõ ràng là…
“Thọ An.

.

.

.

.

.

Thọ An.

.

.

.

.

.” Tam Công chúa nghiến răng nghiến lợi, móng tay bấm vào thịt, nhưng cái loại đau đớn này lại không thể ngăn cản nổi nỗi đau tâm can, trong lòng ghen tị như lửa.

Nàng không chiếm được, người khác cũng đừng hòng nghĩ đến! Thọ An là cái gì? Mạnh Phong sao có thể cười với nàng như vậy?
“Công chúa.

.

.

.

.

.” Cung nữ thật cẩn thận gọi một tiếng, thấy khuôn mặt Tam Công chúa méo mó, run như cầy sấy.
Quả nhiên, ngay khi nàng mở miệng khi, một cái bàn tay quăng ra, một thanh âm chát vang lên.

Cung nữ không dám né tránh, chỉ có thể chịu đựng cái tát kia, đau đến mức nước mắt rơi xuống.

Nàng không dám hé răng, lén lút nhìn lên, quả nhiên thấy ánh mắt Tam Công chúa thù hằn trừng mắt với mình mình, nghiễm nhiên phát tiết nỗi tức giận ở trên người nàng, lại càng hoảng loạn.
*****
A Uyển không biết Tam Công chúa đã nhầm lẫn mình là người trong lòng của Mạnh Phong, tới dưới chân Tiểu Thanh Sơn, liền tạm biệt huynh muội Mạnh gia, mất mát trở về thôn trang.
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy nàng trở về, hỏi: “Con làm sao thế? Không có tinh thần gì cái, chớ không phải là.

.

.

.

.

.

Nhớ Huyên Nhi ?”
Thấy vẻ mặt mẹ cười nhạo, khóe miệng A Uyển hạ xuống, nói: “Con không nhớ đệ ấy.” Mà là lo lắng cho hắn.
Trưởng Công chúa Khang Nghi rõ ràng không tin, cảm thấy buồn cười, lại có chút chua xót trong lòng, cảm thấy chuyện mình sắp xếp trước kia đã có hiệu quả.

Vốn dĩ con gái coi Vệ Huyên là đệ đệ, thậm chí đối với chuyện thành thân giữa biểu huynh muội có chút kháng cự, hai năm nay gần như không kháng cự như vậy, nhưng nàng vẫn coi Vệ Huyên là đệ đệ.
Trước kia cảm thấy khi nàng coi vị hôn phu thành đệ đệ còn rất buồn cười, trong lòng cảm thấy sợ là Vệ Huyên lớn hơn một chút, để khi nàng ý thức được Vệ Huyên là nam nhân có trách nhiệm, nàng sẽ biết đó là nam nhân bên nàng cả đời, mà không phải đệ đệ.

Nhưng hiện tại thấy nàng bắt đầu biết nhớ mong Vệ Huyên , Trưởng Công chúa Khang Nghi lại có loại cảm giác con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà, trong lòng bắt đầu chua xót.
A Uyển không biết mẹ Công chúa suy nghĩ nhiều, thấy vẻ mặt của nàng, thật sự là ăn không tiêu, lo lắng mẹ Công chúa nếu cảm thấy mình vẫn kháng cự Vệ Huyên, phỏng chừng vừa muốn gây sức ép với nàng, làm cho nàng hiểu được giữa người thân có thể lập gia đình, vội vàng chạy mất.
Ở chỗ phủ Thụy vương mất công trở về, A Uyển không nhịn được thở dài, chỉ hy vọng Vệ Huyên bình an.
Lúc chạng vạng, A Uyển phát hiện sắc trời có chút âm u, không có ánh nắng chiều sáng lạn, trong lòng cảm thấy có phải sắp mưa to.

Trong khoảng thời gian này đã liên tục hạn hán một tháng rồi, quả thật cần một trận mưa to để giảm bớt khô hạn đất vườn, nếu có thể mưa thì thật tốt, nông dân cũng ngóng trông một trận mưa.
Đến thời gian lên đèn, một tiếng sấm vang, sau đó là tiếng mưa rơi tí tách vang lên.
Sắc trời rất nhanh liền trở nên mờ mịt, A Uyển nhìn xuyên qua cửa sổ bằng lụa mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy mưa bên ngoài vừa hung dữ vừa gấp rút, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm xuống, trong phòng dù không để khối băng, cũng không cảm thấy oi bức.
Tuy rằng hiện tại thân thể tốt hơn rất nhiều nhưng trong phòng A Uyển vẫn không dám để nhiều lượng băng, nếu là mùa hè, A Uyển cũng thấy oi bức ngay.

Hiện nay một trận mưa to đã đến, nhiệt độ không khí giảm xuống, ngược lại thoải mái không ít.
Thanh Nhã lấy chìa khóa đi mở ngăn tủ, ôm một chiếc chăn dày ra, nói với A Uyển: “Quận chúa, nhiệt độ đêm nay có chút lạnh, vẫn là đổi một chiếc chăn dày tốt hơn nhiều.

Ngoài ra chiếu cũng phải trải, bằng không nằm trên đó rất lạnh lẽo, sẽ làm bị thương thân thể, Công chúa đã dặn dò, phải chú ý một chút.

.

.

.

.

.”
Thanh Nhã nói dông nói dài, A Uyển nghe vào tai trái chui ra tai phải, chống cằm nhìn mưa bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng, theo sắc trời dần tối, không nhìn thấy cái gì cả, nhưng nàng vẫn vui vẻ thưởng thức.
Chờ Thanh Nhã trải chăn xong, A Uyển được nha hoàn hầu hạ rửa mặt, sau đó liền vui vẻ bổ nhào lên giường lăn vài vòng, chiếc ga giường ban đầu chỉnh tề đều bị lăn đến loạn xạ.

Chăn và ga giường đều thường xuyên phơi dưới với ánh nắng mặt trời, trên mặt thấm mùi vị của ánh nắng, trong tiết trời mát mẻ này, cảm giác rất ấm áp, khiến A Uyển trong lòng đều không nhịn được có chút mềm ra, thoải mái nghĩ muốn than thở.
“Tốt lắm, ta muốn ngủ, mọi người cũng nghỉ ngơi đi.” A Uyển nằm trên giường và vẫy tay với họ, nghĩ rằng đêm nay nàng sẽ có một giấc ngủ ngon.

Đám người Thanh Nhã và Thanh Hoàn đáp một tiếng, buông màn che ánh sáng, cắt ngắn một chút bấc đèn trên bàn, sau khi chụp xong chao đèn, liền rời khỏi phòng.
Hôm nay là Thanh Nhã gác đêm, sau khi nói mấy câu với Thanh Hoàn, Thanh Nhã liền ngủ lại giường thấp nhỏ gian ngoài.
Vừa mới ngủ không lâu, A Uyển còn chưa ngủ say, liền bị âm thanh quái dị ngoài cửa sổ phải ngồi dậy.
Ngay lúc nàng đứng dậy, khi vén màn trướng thăm dò xem xét, vừa lúc nhìn thấy cửa sổ bị người ta đẩy ra, mưa to kèm cuồng phong thổi vào, một người lưu loát nhảy vào từ cửa sổ, rất nhanh trở tay đem đóng cửa, che đi mưa gió bên ngoài.

Dưới ánh sáng mờ mịt, người nọ cả người ướt sũng, tóc dính ở trên mặt, thẳng tắp nhìn nàng xem lại đây, sau đó cười lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng noãn.
“A Uyển, ta đã trở về.”
Giọng nam khàn khàn vang lên, đúng là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi trải qua thời kỳ vỡ giọng.
A Uyển nhất thời không nói được gì, sau đó một cơn tức giận nổi lên, khom người nhặt một chiếc giày ở chân giường ném mạnh vào người hắn.
Giầy đương nhiên không ném trúng hắn, bị hắn dễ dàng bắt được, hắn kỳ quái nhìn nàng, có vài sợi tóc mai dính vào gò má trắng nõn, dưới ánh đèn, làn da trắng như ngọc, xinh đẹp không tì vết.
Sau đó A Uyển lại nhặt một chiếc giày khác lên ném qua.
Cũng bị bắt được.
Khi A Uyển muốn đi chân trần xuống giường, người ở cửa sổ chạy nhanh tới, kéo y phục ướt sũng, chìa tay giữ nàng, “Trên mặt đất lạnh, đừng xuống giường.”
A Uyển sắc mặt có chút khó coi, răng cắn chặt, tức giận nói: “Đệ trở về bao lâu rồi?”
“Mới vừa xong.”
“Không quay về phủ Thụy vương?”
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, còn cười với nàng cực kỳ rạng rỡ: “Quay về phủ làm gì?”
A Uyển: “.

.

.

.

.

.”
Bị hắn làm cho đau đầu, A Uyển chỉ đành đuổi hắn đi thay y phục ướt sũng trên người, nhưng nơi này là khuê phòng của nàng, ai mà nghĩ đến trong đêm mưa gió hắn sẽ vào khuê phòng của cô nương, ướt như chuột luôn, đương nhiên không có y phục cho hắn mặc.

Vì thế A Uyển giống như những năm trước, ném ga giường cho hắn.
Vệ Huyên cũng không để ý, đang định cởi đồ trước mặt nàng, thấy nàng cầm cái gối muốn ném qua đây, không cam lòng đi về hướng bình phong.
“Dù sao về sau cũng sẽ xem.

.

.

.

.

.” Hắn nói thầm, hắn cũng không để ý cho A Uyển nhìn, chờ sau khi thành thân đều phải nhìn nhau hở tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thôi.

Nghĩ đến đây, trên mặt hơi ửng hồng vì bị mưa to thấm ướt lạnh, cơ thể thiếu niên trẻ trung có chút phản ứng.
Mưa bên ngoài đang rất lớn, tiếng mưa rơi rào rào làm cho A Uyển không có nghe rõ ràng lời nói thầm của hắn, theo bản năng hỏi một tiếng: “Cái gì?”
“Không có gì.”
Lúc này, cửa vang lên vài tiếng, chợt nghe thấy tiếng của Thanh Nhã: “Quận chúa, người làm sao vậy?”
Thấy Thanh Nhã bị kinh động, A Uyển trừng mắt một cái chỗ bình phong, nhẹ giọng nói: “Không có gì, là tiếng mưa rơi to quá.”
Sau khi đẩy được Thanh Nhã đi, liền thấy Vệ Huyên khoác chiếc chăn mỏng đi ra, mái tóc dài ướt đẫm sau lưng, thấy A Uyển lại tức giận, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng với vẻ mong đợi, dáng vẻ khoác chăn đơn giống như chịu đựng dày vò.

Khi cô nương xinh đẹp tức giận, nàng kìm nén tức giận muốn mắng người, ngoắc tay kêu hắn lại đây.
Vệ Huyên thấy thế, lập tức muốn trèo lên giường của nàng, bị A Uyển vô tình cự tuyệt .
“Ngồi xuống.”
Vệ Huyên chỉ đành tủi thân ngồi dưới chân, nhưng khi A Uyển cầm một cái khăn lau tóc cho mình, vẻ tươi cười trên khóe môi lại cong lên, dưới ánh đèn mờ mờ, nụ cười của hắn có chút say lòng người..