Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu

Chương 3: Lần Đầu Gặp Mặt 3






Anh bỗng nhiên xông vào, người không vui không phải là cô sao?Cô đang muốn mở miệng, "Anh.


.

."Chỉ thấy anh liếc Vô Song một cái, cơ thể lại mở cửa ra, lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn về ký hiệu phía trên cửa, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn lại đẩy cửa đi vào, ánh mắt sắc bén quét qua một vòng trên người cô, sau đó chậm rãi mở miệng, "Thưa cô, nơi này là phòng vệ sinh nam."Tất cả cảm xúc của Cảnh Vô Song trong nháy mắt chuyển thành lúng túng, khuôn mặt trắng noãn mà xanh đỏ đan xen, cô nghe thấy cái gì vậy, nơi này là phòng vệ sinh nam? Cô lại ở trong phòng vệ sinh nam lâu như vậy.Cô chống bồn rửa tay thuận thế đứng lên, cầm xúi xách che mặt mình xê người về phía cửa, lúc đi qua bên người anh mới thấp giọng nói một câu, "Thật xin lỗi.""Chờ một chút."Ngay khi Cảnh Vô Song đang muốn thoát khỏi hiện trường, giọng nam hùng hồn trong trẻo nhưng lạnh lùng lại một lần nữa truyền tới, dường như anh có thói quen ra lệnh, thế nên chờ lúc Cảnh Vô Song phản ứng lại thì cô đã đứng yên bất động.Cô xoay người, chỉ thấy anh đi tới vị trí cô vừa ngồi, khom người nhặt lên một vật rồi lại đi về phía cô.Cho đến khi ngón tay thon dài của anh cầm đồ vật đưa tới bên cạnh cô, mới phát hiện thì ra điện thoại di động của cô không biết lúc nào đã rơi trên mặt đất, cô đưa tay nhận lấy, cảm kích thấp giọng nói một câu, "Cám ơn."Người đàn ông không đợi cô nói xong cũng đã xoay người, Cảnh Vô Song trơ mắt nhìn bóng lưng của anh, người đàn ông này cho cô cảm giác rất lạnh nhạt, bản năng mách bảo cô, cô không cho rằng người đàn ông mới vừa rồi kia là người hiền lành, chẳng qua là không nghĩ tới anh sẽ đích thân nhặt điện thoại di động của cô lên trả lại cho cô, tựa như anh không nên có hành động bình dị, gần gũi như vậy.Trong một phút mà cô lại nói "Thật xin lỗi" và " cảm ơn" với một người đàn ông xa lạ, cô rất ít khi nói hai chữ này, hầu như cô luôn là người được người ta nói xin lỗi và cảm ơn.Ngược lại chuyện này đã đánh tan cảm xúc khiến người ta hít thở khó khăn kia, cuối cùng đầu óc cũng khôi phục sự tỉnh táo và kiềm chế như bình thường.


Cô cười tự giễu, một cú điện thoại là đã là có thể để cho mình quân lính tan rã, lúc đối mặt với bọn họ thật sự thì sao?Nắm lấy những thứ quá khứ kia không buông thì cuối cùng người tổn thương chỉ có mình, mặt trái của yêu không phải là hận, càng không nên còn cảm xúc chập chờn như vậy, hờ hững mới thật sự là đã buông xuống.Hai năm này, coo đã tận lực không nhớ lại chuyện cũ, cho nên cô cho rằng mình đã thật sự quên được đoạn quá khứ kia.Khi có một ngày, đoạn quá khứ kia lại đột nhiên mở ra làm cô nhất thời không thích ứng được.Có lẽ, lắng đọng đã hơn hai năm, lúc này là thời điểm nên mặt đối mặt.Cô nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, từ từ đi trở về chỗ của mình.Lúc ngồi xuống, cô lại khôi phục được sự tĩnh táo và kiềm chế, là Cảnh Vô Song thanh nhã như xưa.Bên cạnh Mục Vũ Hạo đã đặt hai món điểm thân, chân mày nhíu chặt lại, "Làm sao bây giờ mới trở về? Tôi cho là cô đã xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa đến phòng vệ sinh nữ tìm cô đó."Cô không biết làm sao lại cười cười, trong đầu nghĩ, thật may anh ta không có tới, nếu không ngày mai toàn bộ Quốc tế Thần Vũ cũng sẽ biết cô vào phòng vệ sinh nam.Cái danh loa lớn của Mục phó tổng Quốc tế Thần Vũ cũng không phải là hư danh.Mục Vũ Hạo nhìn cô cười lộ lúm đồng tiền thì có chút sững sốt.Cô cười lên thật sự rất đẹp mắt, con ngươi trong veo như được tắm trong nước, cô không hay cười, mi mắt luôn hơi nhíu lại, giống như chỉ cần hơi cong khóe miệng thì cảm giác như mùa xuân ấm áp hoa nở vậy."Mục tổng?""À.

.

.


Xin lỗi, cô mới vừa nói cái gì?" Mục Vũ Hạo tỏ ra có chút áo não, anh ta lại bị một nụ cười của phụ nữ mê hoặc..