Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 102: Thật sự là oan gia ngõ hẹp




Editor: Phong Hà

Hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn về nữ tử áo lam trên đài.

Thật lâu, đáy mắt tràn ra mấy phần sát ý..

* * *..

Vòng khảo thí thứ hai rất nhanh đã bắt đầu..

Tại vòng thứ hai này, bốn người có sức chiến đấu cao nhất mới có thể tiến vào Vân Thiên học viện.

Sức chiến đấu cùng linh lực cao thấp cũng không hoàn toàn cùng cấp.

Sức chiến đấu là trình độ chiến đấu chân chính lúc lâm địch, cùng linh lực, tâm tính, tố chất thân thể.. đều có liên kết với nhau.

Chính bởi vì như vậy, Vân Thiên học viện mới chưa từng trực tiếp tuyển chọn bốn người có linh lực cao nhất.

Trận khảo thí này do lão giả kia tự mình tiến lên khảo thí.

Lão giả có vẻ hơi mập, vui vẻ nhìn tám người.

Hắn vuốt nhẹ chòm râu.

"Quy củ của học viện, chúng ta không thể làm trái. Hôm nay nhất định phải tuyển ra bốn người trong các ngươi, điều này đồng nghĩa bốn người còn lại sẽ không trúng cử. Nay lão nhân ta ở ngay chỗ này nói vài lời, nếu thắng lợi tiến vào Vân Thiên học viện tự nhiên không thể tốt hơn, trái lại, nếu không được tuyển chư vị cũng không cần nhụt chí. Bị đánh bại cũng không đồng nghĩa thực lực của các ngươi không được, có thể hoàn thành trận khảo thí đầu đã biểu lộ tất cả mọi người đều là những tiểu bối có thiên phú cực cao rồi. Chỉ là thiên ngoại hữu thiên mà thôi!"

Lão giả nói tiếp: "Trận thứ hai so chính là so sức chiến đấu. Đến lúc đó, học viện chúng ta sẽ chọn ra tám người có thực lực tương đương đến kiểm tra các ngươi. Người nào có thể gắng gượng qua lâu nhất, đại biểu sức chiến đấu mạnh nhất. Mọi người nghe rõ sao?"

Lão giả vừa dứt lời, tám người đều gật đầu.

Thấy thế, lão giả cười khẽ hai tiếng.

Hắn xoay người chậm rãi đi về phía khác.

Duỗi tay nhìn lại bên cạnh khán đài.

Ánh mắt quét đến khu vực ồn ào náo động nhất.

Nhất thời, đám người trước đó vẫn còn đang líu ríu thoáng cái yên tĩnh trở lại.

"Các ngươi.. Xuống!" Lão giả đưa tay chỉ vào một chỗ, nói.

Phượng Viễn Hàng cùng những người xung quanh sững sờ..

"Ta thấy các ngươi nói nhiều như vậy, hẳn là rảnh rỗi nhất rồi. Tám người xuống đây, trận khảo thí thứ hai sẽ do các ngươi đến đấu cùng bọn họ đi. Đứng một với một trước, lát nữa ta sẽ nói chi tiết quy tắc khảo thí."

Mấy nam sinh vừa yêu cầu Phượng Viễn Hàng trừng lớn mắt.

Bọn họ đến kiểm tra?

Điều này không phải nghĩa là bọn họ có thể tiếp xúc gần hơn với nữ thần rồi sao?

Nhất thời, tất cả đều dũng mãnh lao tới.

Phượng Viễn Hàng giật mình sửng sốt một giây, hắn nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên cảm xúc không rõ.

Ngay sau đó cũng giương người đứng dậy đi xuống.

Thực lực của hắn vốn cao hơn mấy người kia một chút, hơn nữa hắn lại tận lực đẩy nhanh tốc độ, dẫn đầu đến đài khảo thí, đứng trước mặt Phượng Sở Ca..

Có người theo sát Phượng Viễn Hàng, đến nơi đã thấy Phượng Viễn Hàng đứng trước mặt Phượng Sở Ca rồi, thở dài nói: "Ta nói Viễn Hàng ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Thì ra là sợ người khác đánh với muội muội ngươi! Bất quá ngươi yên tâm, bất kể là ai đối đầu với nàng đều sẽ thương hoa tiếc ngọc."

Phượng Viễn Hàng nghe thấy từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn Phượng Sở Ca. Người mà phụ thân nói tới trong thư, người đã quấy Phượng gia đến trời long đất lở, Phuọng Sở Ca..

Phượng Sở Ca lạnh nhạt đứng tại chỗ.

Hai tay khoanh trước ngực, lông mày khẽ nhướng, nhìn Phượng Viễn Hàng.

Nàng thấy rõ được đáy mắt hắn hiện lên vài tia sát ý.

Nghĩ đến trước đó nam tử kia đối với hắn xưng hô, khóe mắt Phượng Sở Ca càng thêm trêu tức hơn.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp..

Phượng Viễn Hàng..