Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 78: Đại nghịch bất đạo!




Không ai có thể nhìn rõ động tác Phượng Sở Ca như thế nào, chỉ cảm thấy một luồng gió thoảng qua bên tai, ngay sau đó, hắn nhìn thấy hoàng y nữ tử rơi xuống cách đó không xa, trên tay ôm đứa trẻ..

Phượng Triêu Dương trừng lớn mắt, không biết kinh ngạc hay là sợ hãi.

Hắn đương nhiên biết rõ Phượng Sở Ca không phải là phế vật gì, cũng biết thực lực Phượng Sở Ca trên hắn. Nhưng không nghĩ đến tốc độ của nàng lại nhanh đến như vậy!

Vừa rồi hắn cơ hồ không nhìn thấy được Phượng Sở Ca ra tay thế nào..

Phượng Sở Ca ôm A Trần, tựa vào thân cây cách đó không xa. Nàng nhíu mày, "Phượng Triêu Dương, không bằng như vậy đi, ta cũng cho ngươi hai lựa chọn.."

Nàng nói xong, nhẹ nhàng giương môi lên.

Sau đó lại đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hiện hàn quang. "Tự kết thúc, hoặc là.. Ta đến động thủ."

Thanh âm của nàng rất lạnh, lạnh như băng, không hề có một tia độ ấm.

Tại nơi rừng cây có chút quỷ mị này, thanh âm đó càng thêm khủng bố.

Cách đó không xa còn truyền đến tiếng kia dã thú.

Chỉ là giờ khắc này, những người đứng sau lưng Phượng Triêu Dương đều cảm thấy tóc gáy đều bị dựng lên.

Phượng Triêu Dương không nghĩ tình cảnh này lại tới nhanh như vậy.

Đáy măt hắn dần hiện ra vài phần sợ hãi.

"Phượng Sở Ca.. Ta đã truyền thư đi Vân Thiên học viện, nếu như chúng ta xảy ra chuyện, hẳn là do Phượng Sở Ca ngươi gây nên, đến lúc đó đợi Viễn Hàng tốt nghiệp, Phượng Sở Ca ngươi tất nhiên không có kết cục tốt!"

"A.. Ngươi đây là đang uy hiếp ta?" Lông mày Phượng Sở Ca khẽ nhếch lên. "Bất quá.. Làm gì cần đợi hắn tốt nghiệp? Không bằng nửa tháng sau ta tiến vào Vân Thiên học viện lại đến chiếu cố Phượng Viễn Hàng dũng mãnh phi thường trong miệng ngươi?"

Dứt lời, thân hình Phượng Sở Ca lần nữa mạnh mẽ loé lên..

Quanh thân nàng tản ra từng đạo khí thế lăng lệ ác liệt.

Đến mức từng cơn khí thế kia sắc bén như lưỡi đao xẹt qua thân người.

Giữa không trung, từng đạo tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Rốt cuộc, bốn phía yên tĩnh trở lại.

Phượng Triêu Dương quay đầu lại nhìn những thi thể ngã xuống phía sau, đáy mắt nhiễm lên vài tia hoảng sợ..

Nàng vậy mà dễ dàng thoáng cái đã giết nhiều người như vậy.

Dễ dàng giống như giẫm một con kiến!

Thực lực của nàng đến cùng như thế nào?

Lúc này đây, Phượng Triêu Dương thật sự sợ.

Hắn thậm chí có chút hối hận vì hành vi ngu xuẩn của chính mình.

Trước mắt, từ sau khi hoàng y nữ tử đứng nơi đó, khoé môi nàng luôn tươi cười nhẹ nhàng, chậm rãi đi về phía hắn.

Rõ ràng là nụ cười tuyệt mỹ, nhưng lúc này trong mắt Phượng Triêu Dương lại chẳng khác nào ma quỷ khủng bố.

Hắn không khỏi lui về phía sau..

"Phượng Sở Ca.. Ta.. Ta là phụ thân ngươi.. Ngươi.. Ngươi nếu dám giết ta chính là đại nghịch bất đạo!"

"Phụ thân?" Phượng Sở Ca chậm rãi cười nói. "Trước kia không phải chính ngươi tự nói sao? Ta là hài tử mẫu thân hoài thai tám tháng sinh hạ.. Ngươi như thế nào chứng minh ngươi là phụ thân ta?"

Không nói Phượng Triêu Dương đến cùng có phải phụ thân của thân thể này hay không.

Hiện tại, chúa tể của thân thể này chính là nàng - linh hồn đến từ hiện đại.

Nàng mới không quan tâm cái gì là huyết thống, cái gì là đại nghịch bất đạo!

Hôm nay Phượng Triêu Dương chọc đến nàng.

Phượng Sở Ca biết rõ, nếu như thực lực Phượng Triêu Dương trên nàng, như vậy hôm nay người chết sẽ là nàng cùng A Trần!

Đôi mắt Phượng Sở Ca lại đột nhiên loé lên hàn quang, cả thân thể phút chốc bay về phía trước. Nàng vung tay lên, nháy mắt một đạo khí nhận ác liệt truyền đến bắn thẳng về phía Phượng Triêu Dương!