Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 93: Hủ lạn* phấn




(*) Hủ lạn: Thối rữa, mục nát..

Đáy mắt Hách Liên Cẩn Du tràn đầy lửa giận, hắn phi thân tiến lên chắn trước mặt Phượng Sở Ca.

"Phượng Sở Ca, ngươi thật sự là khinh người quá đáng. Ngươi nghĩ ngươi có một chút thủ đoạn là có thể từ gà rừng biến thành phượng hoàng sao? Gà rừng vĩnh viễn là gà rừng, ngươi vĩnh viễn là phế vật không lên được mặt bàn!"

Phượng Sở Ca khoanh tay, lười biếng dựa người vào thân cột.

Nàng híp híp mắt nhìn Hách Liên Cẩn Du. Đến khi Hách Liên Cẩn Du nói không sai biệt lắm, nàng mới mở miệng: "Nói xong rồi hả? Xong rồi thì tránh đường, ngươi không muốn đi nhưng ta muốn."

"Ngươi!" Hách Liên Cẩn Du tức giận đến sững sờ tại chỗ, nói không ra lời.

Tiểu nhị cùng những người trên bàn cách đó không xa sớm đã kinh ngạc đến choáng váng.

Bọn tin chắc rằng thuốc chắc chắn đã được hạ xuống.

Nhưng nữ tử kia vậy mà không có một điểm phản ứng.

Hiển nhiên Phượng Sở Ca các nàng muốn đi, bọn họ lần nữa liếc nhau một cái.

Không biết đám hán tử kia lấy từ đâu ra một thanh đại đao, phi thân tiến lên.

"Cứ như vậy muốn đi? Nằm mơ!"

Một đám đại hán râu quai nón vây quanh đoàn người Phượng Sở Ca.

Thật không nghĩ đến thuốc mê không có một chút tác dụng nào đối với các ngươi. Bất quá, cho dù không dùng thuốc được, hôm nay các ngươi vẫn không thể rời đi được! "

Thuốc mê..

Hách Liên Cẩn Du giật mình sững sờ.

Hắn không biết thuốc mê gì..

Lúc hắn muốn uống rượu đã bị Phượng Sở Ca đánh vỡ chén. Đáy lòng Hách Liên Cẩn Du có chút động.

Chẳng lẽ.. Phượng Sở Ca đã sớm phát hiện ra thuốc mê?

Phượng Sở Ca lẳng lặng đứng đấy, ánh mắt đảo qua những người kia.

Khoé môi lạnh lùng gợi lên một đường cong.

" Muốn chúng ta ở lại phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi! "

Nàng vừa nói xong, mấy đại hán lại lần nữa nhìn nhau rồi đồng loạt giơ đại đao tiến lên.

Thực lực bọn đàn ông này đều là cấp bậc Linh sĩ.

Trong đó mạnh nhất là cao cấp Linh sĩ.

Thực lực như vậy hoàn toàn không được coi là tốt.

Nhìn một đám người trước mặt, Phượng Sở Ca than nhẹ.

" Thật sự là phiền toái.. "

Khi đám người đó tới gần họ, Phượng Sở Ca đưa tay áo lên.

Trong nháy mắt, từng mảnh bột phấn từ trong tay áo tràn ra, trực tiếp rơi vào đám người kia.

" Rầm rầm rầm "Tất cả binh khí đều rơi xuống đất.

" Ah ah ah "Tiếng gào thét thống khổ vang lên.

Chỉ một thoáng công phu, đám người vốn thập phần khí thế muốn tiến lên lúc này đã đứng nguyên tại chỗ, thống khổ bưng kín tay của mình.

" Ngươi.. Ngươi làm cái gì vậy? "Lúc này, phàm là những bộ phận chạm phải bột phấn kia đều bị chậm rãi thối rãi thối rữa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Phượng Sở Ca phủi tay, hàn quang dưới đáy mắt tản ra bốn phía:" Không phải các ngươi rất thích hạ độc sao? Tự nhiên là muốn gậy ông đặp lưng ông rồi.. "

Đôi môi lạnh lùng cong lên, quanh thân nàng tràn đầy sát khí.

Đây là hủ lạn phấn nàng vừa nghiên cứu chế tạo ra. Cho tới bây giờ chưa có người nào thử qua, vừa vặn hôm nay có mấy người làm chuột bạch.

Bất quá, tình huống lúc này cũng không tệ lắm.

Làn da thối rữa, toàn thân đau nhức, những người này đau đến nỗi lăn qua lộn lại trên mặt đất.

" Ôi.. Bà cô, chúng ta sai rồi, ngươi cho chúng ta giải dược đi a. Về sau chúng ta không dám nữa.. "Có người kêu rên lên tiếng.

Những người khác cũng lập tức lên tiếng phụ họa theo.

Phượng Sở Ca cười lạnh:" Thả ngươi để các ngươi lại đi hại người khác?""