Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 73: Chương 70






Tấn Vương rời đi bỏ lại cục diện rối rắm.
Trong nội đường đại loạn, có tiếng thét chói tai, có người té xỉu, Tấn Vương phi che miệng, cầm lấy chén trà quăng trên mặt đất, bạo phát to tiếng: "Tất cả im miệng cho ta!"
Tất cả thanh âm mới im bặt .
Qua chốc lát, tiếng nôn khan cùng tiếng ho khan vang lên.
Là Hồ Trắc Phi.
Nàng cực kỳ chật vật, toàn thân run lên, nôn hết mật xanh mật vàng.

Từ Trắc Phi cùng Liễu trắc phi sắc mặt yếu ớt, đặc biệt là Từ Trắc Phi ngoài yếu ớt còn kinh hãi.
Một đội hộ vệ từ ngoài cửa viện nhanh chóng chạy vào, Phúc Thành phân phó : "Thu dọn nơi này đừng dọa đến các chủ tử."
Tấn Vương có thể đi, hắn cũng không thể đi theo, hắn còn phải thu thập cục diện rối rắm này.

Không giống với những nữ nhân kia mặt mày thất sắc , những hộ vệ này sắc mặt không thay đổi chút nào đem thi thể kéo đi.
"Còn có cái này nữa đừng có quên ." Phúc Thành sờ sờ cái cằm, nói: "Mang đi , chú ý chút, đợi tí nữa ta đến hỏi chuyện." Vì vậy Yến tỷ nhi cũng bị kéo xuống.
Từ Trắc Phi mới ổn hơn nàng cúi đầu, giả bộ chán ghét dùng khăn che lên môi.
"Điện hạ đã hạ lệnh, không cần bản phi nói sau, tất cả giải tán đi."
Các trắc phi vội vàng cuống quýt đứng lên, quên hành lễ , hốt hoảng rời đi.
Xử lý không sai biệt lắm, chuyện còn lại các đầy tớ tự xử, Phúc Thành chắp tay chào Tấn Vương phi , mang người rời đi .
Ra cửa chính Tư Ý viện , hắn lo lắng xem Vinh Hi viện thở dài.
Này gọi là chuyện gì đây nhỉ, thật vất vả điện hạ mới có hy vọng có con nối dòng giờ lại lòi ra vụ này, cũng không biết điện hạ sẽ xử trí như thế nào .
Hắn đập miệng hai cái, đi về phía trước .
*
Ngọc Nương chỉ cảm thấy từng đợt gió lạnh đập vào mặt, nàng không dám mở to mắt.
Đột nhiên cảm giác trên người đau đớn, bị ném lên giường, phát hiện ra mình đã về Vinh Hi viện.
Không để cho nàng phản ứng lại , Tấn Vương đè lên, động tác đặc biệt thô lỗ, xé rách tất cả xiêm y.
Này là lần đầu tiên hắn đối đãi như vậy với Ngọc Nương, không hôn môi, không vuốt ve, chỉ có thô lỗ.

Ngọc Nương rất đau.
Nàng nhắm chặt hai mắt, bụm mặt, không dám nhìn Tấn Vương, sợ trong mắt hắn nàng chứng kiến hắn ghét bỏ cùng chán ghét nàng...Ngọc Nương đã là mệt bở hơi tai.


Cũng không có kết thúc, Tấn Vương lại bắt đầu một hồi thảo phạt.

Hận không thể khiến nàng tan vỡ, như vậy ngoan cố, như vậy hung dữ , từ lúc thiên thanh bạch nhật đến khi màn đêm buông xuống, cũng không muốn dừng.

Vinh Hi trong một mảnh tĩnh mịch, cho đến khi Tấn Vương rời đi, Ngọc Thiền mới châm đèn đi tới.
"Phu nhân."
Trên giường Ngọc Nương không một tiếng động như một thi thể, cho đến khi Ngọc Thiền lại kêu thêm một tiếng, nàng mới động một cái.
"Đừng gọi ta phu nhân." Giọng nàng khô khốc mà mắt thì sưng vù.

Toàn thân giống như bị xe ngựa nghiền vạn lần, không chỗ nào không đau, động một cái liền tựa như bị đao cắt .
Ngọc Thiền cũng không dám lên tiếng, tiến lên cẩn thận nâng nàng dậy, "Nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa."
Lục Hy rất nhanh đi vào , chuẩn bị nước, mấy người hợp lực đem Ngọc Nương dìu vào phòng tắm.

Nỗ lực trượt vào trong nước, Ngọc Nương mới nhẹ thở một hơi.
Lục Hy nhịn không được nghẹn ngào, cầm khăn lau cho Ngọc Nươngu.

Rõ ràng động tác nhẹ đến không thể nhẹ hơn, vẫn làm Ngọc Nương hít khí lạnh.
"Điện hạ cũng thật sự là, sao có thể như thế với ngài..."
Ngọc Nương không nói gì, trong nội tâm cười khổ, nàng biết Tấn Vương là oán nàng.

Nói không chừng còn mang hận nàng.

Đại khái hắn hiện tại không thể đuổi nàng ra ngoài phủ ngại mặt mũi, chỉ có thể nhịn xuống.

Thậm chí tên nam nhân kia chết, cũng là vì diệt khẩu.

Dù sao đường đường là một vương gia lại nạp một nữ nhân bị bẩn thân làm hầu thiếp, tên cưỡng bức còn tìm tới cửa, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, nàng sẽ bị đưa đi , có thể sẽ bị vứt bỏ, cũng có thể là chết già ở nơi hẻo lánh...
Ngọc Nương không muốn nghĩ tiếp nữa, vô lực đóng lại mắt.
Tắm rửa xong là thoa thuốc.

Lúc này Ngọc Nương không còn xấu hổ nữa, kệ Ngọc Thiền cùng vài nha đầu giúp nàng thoa thuốc mỡ.

Thay đồ lót sạch sẽ thoải mái , Ngọc Nương mới leo trên giường nằm xuống.
Lục Hy muốn lưu lại gác đêm, nàng không đồng ý nói muốn yên lặng một chút.
Mơ hồ có tiếng nãi oa khóc từ bên ngoài truyền đến.
Ngọc Nương ban đầu không phản ứng, chợt nhận ra Tiểu Bảo đang khóc.

Nàng kích động muốn ngồi dây, nhưng lại ngã trở về, chỉ có thể vội vàng nói: "Nhanh đi, đem Tiểu Bảo ôm tới."
Không lâu sau, Tiểu Bảo tới .
Hài tử tựa hồ vừa khóc , vành mắt hồng hồng thập phần đáng thương.

Vừa thấy được Ngọc Nương liền kéo xiêm y của nàng, không muốn buông tay.
Nhìn thấy con trai như vậy, Ngọc Nương đột nhiên lại muốn khóc , nhưng cũng biết không nên khóc sẽ hù dọa hài tử.

Ngọc Nương vừa vỗ về vừa cho mọi người lui xuống, nàng đêm nay muốn ngủ cùng Tiểu Bảo .
Ngọc Thiền cùng mọi người nối đuôi nhau ra ngoài.

Tiểu thiếu gia ở cạnh phu nhân, các nàng cũng có thể thở phào một cái.

lúc trước các nàng thấy phu nhân như vậy, sợ nàng sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng.
Trong phòng yên tĩnh, trước giường trên bàn nhỏ có một chiếc đèn, Ngọc Nương đem cởi xiêm y của Tiểu Bảo ôm con vào trong ngực, hai mẹ con nằm vào trong chăn.
"Tiểu Bảo sợ nương luẩn quẩn trong lòng làm chuyện điên rồ sao?" Nàng nói như Tiểu Bảo sẽ hiểu vậy: "Đừng sợ, nương sao có thể làm chuyện điên rồ chứ.

Thật vất vả ông trời mới cho nương một cái mạng, nương nhất định phải nuôi Tiểu Bảo trưởng thành, lấy vợ sinh con."
Nàng thùy mi liễm mục, thần thái mềm mại, thậm chí còn mang trấn an cười nhẹ, tựa hồ có thể thấy Tiểu Bảo trưởng thành lấy vợ sinh con, là chuyện rất hạnh phúc , rất tốt đẹp .
Cho tới nay, Ngọc Nương cũng chỉ có một hi vọng như thế, chỉ là khi hắn xuất hiện , nàng bắt đầu tham.

Chỉ tiếc mộng mới vừa bắt đầu, liền bị tan vỡ , cũng tốt, đỡ phải che che giấu giấu mệt mỏi lắm...
May mắn người đó chết rồi , chết , thật tốt.

Tiểu Bảo trừng lớn hai mắt, nhìn như không biết gì, thiên chân hồn nhiên, kì thực hắn cố nén nước mắt, trong lòng mắng chửi không thôi.
Hắn tất nhiên không xem nhẹ Ngọc Nương cười mà cực kỳ bi ai, môi dưng phồng, trên cổ loang lổ vết đỏ, còn có trên cánh tay lộ ra dấu tím xanh .
Một khắc này, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn không muốn có phụ hoàng nữa, hắn muốn mang nương rời đi.

Cái địa phương này không thích hợp với nương, phụ hoàng cũng không phải phu quân của nương, nếu không nương kiếp trước sao phải chết.
Hối hận khi làm sai lại đi sửa chữa, trên đời nào có chuyện như thế , nước hắt đi sao hốt lại cho đầy.

Đáng đời hắn kiếp trước tráng niên đầu bạc, cô tịch một đời, thậm chí đoạn tử tuyệt tôn ...
Nghĩ tới đây, tâm Tiểu Bảo lại bắt đầu run lên, trong đầu hiện lên hình ảnh Tấn An đế tóc hoa râm, trên mặt là hàn băng, ngày qua ngày, năm qua năm , đến - đi vội vàng...
"Tiểu Bảo ngoan ngoãn, mau ngủ đi.

Có khả năng ngày mai chúng ta phải rời đi thôi , nương sẽ cầu xin hắn cho hai ta một con đường sống, chắc hẳn còn có thể niệm một phần cũ tình...!Đến thời điểm, nương mang ngươi, tìm một địa phương không có người nhận biết, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới..."
*
Triều Huy Đường, trong phòng một mảnh tĩnh mịch trong góc sáng lên một chiếc bóng vàng lờ mờ, chiếu một bóng người các chỗ khác đều yên lặng trong bóng đêm.
Phúc Thành trước giường, thân ảnh dưới ánh đèn, tạo ra hình thù kỳ quái bóng dáng.

Ánh đèn lay động, giống như quỷ .
"Diêu Yến nhi điên rồi, cả người si si ngốc ngốc , cái gì cũng hỏi không ra."
Trên giường truyền tới một giọng nam: "Không cần hỏi lại, nhổ đầu lưỡi, chặt tay, ném tới trong quân doanh làm doanh kỹ."
"Phu nhân có chút không ổn, bất quá có Ngọc Thiền xem ..." Phúc Thành dừng một chút, lại nói: "Đứa bé kia đột nhiên làm ầm lên, phu nhân bảo họ ôm hài tử đi qua, thấy hài tử phu nhân sẽ không làm chuyện điên rồ."
Thật lâu, trên giường mới truyền tới một thanh âm: "Lui ra."
Phúc Thành đi xuống , trong phòng lại lần nữa sa vào tĩnh mịch.
*
Từ Yến tỷ nhi tỉnh lại.

Hôm đó có người chủ động tìm tới nàng, hỏi thăm chuyện của Tô Ngọc Nương , nàng đã biết chuyện này không đơn giản.
Tuyệt đối không nghĩ tới Tô Ngọc Nương lại thành sủng thiếp của Tấn Vương điện hạ , nàng ta dựa vào cái gì! Một người bị hoen ố thân thể, sinh ra dã chủng - người đàn bà dâm đãng.

Đáng ra phải như nàng thê thê thảm thảm, không ai thèm lấy, chỉ xứng đáng làm mẹ kế, hoặc là gả cho người điếc người què người mù, sao có thể tốt đẹp hơn nàng chứ? !
Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương chính sống tốt hơn nàng, thậm chí còn làm thiếp của Tấn Vương điện hạ.
Yến tỷ nhi đương nhiên nhìn ra được khi hỏi thăm về Tô Ngọc Nương người kia không có hảo tâm, nàng liền ngắt đầu bỏ đuôi nói chuyện xấu về Tô Ngọc Nương , trong đó tất nhiên giấu giếm chính mình ở trong đó làm chuyện sai trái nàng dùng cái này để đổi lấy cơ hội tiến vương phủ làm người hầu .
Đối phương thật sự dụng tâm hiểm ác, thế nhưng còn tìm nam nhân giả mạo kẻ làm dơ bẩn Tô Ngọc Nương.

Yến tỷ nhi cơ hồ có thể dự liệu được Tô Ngọc Nương sẽ khóc rất thê thảm, nói không chừng còn tại chỗ tìm chết.
Trên thực tế Ngọc Nương xác thực khóc rất thảm, nhưng người chết cũng không phải nàng, mà là kẻ giả mạo kia.
Yến tỷ nhi tuyệt đối không nghĩ tới Tấn Vương đáng sợ như vậy! Hắn lại vì thay Tô Ngọc Nương che lấp mà bẻ lìa đầu người
Nàng bị hù dọa gan mật đều vỡ, cũng nghĩ ra kết cục.

Cho nên có người đến hỏi nàng , nàng giả điên .
Nàng nghĩ, không có người nào sẽ khó xử một người điên.
Nàng chỉ cần bảo vệ một cái mạng, cũng không dám mong đi hầu hạ vương gia .
Từ bên ngoài cửa mở ra, Yến tỷ nhi nghĩ chắc là vương phủ muốn đem nàng ném ra ngoài.

Có người từ trên mặt đất kéo nàng, nhưng không đem nàng ném văng ra, mà là đè xuống đất, có đồ vật gì đó thăm dò vào trong miệng nàng - -
Sau đó là một tiếng rú thảm thiết.
*
Tiền bà tử một mặt ngáp, đem cửa mở ra.

Bà cầm cây chổi, tay kia dụi mắt.
Ngày mới tảng sáng còn sớm, kỳ thật đối bọn hạ nhân thì không còn sớm .
Thình lình trước cửa đột nhiên xuất hiện một người, cũng làm Tiền bà tử sợ hết hồn, định thần nhìn lại mới phát hiện là một tiểu phụ nhân.
"Ngươi làm gì đấy, có biết đây là địa phương nào không! ?" Bà lại mắng: "Đám lính kia cũng không biết đang làm cái gì, thế nhưng để người ngoài chạy đến cửa sau ."
Tiểu phụ nhân vội vàng: "Tiền mụ mụ, tiền mụ mụ, ngài xem một chút ta là ai?"
"Ngươi có thể là ai a? " Tiền bà tử một mặt chế giễu, một mặt xem nàng, thấy rất quen mắt , nhất thời không nhớ nổi tên.
Tiểu phụ nhân miễn cưỡng cười : " Tiền mụ mụ , ta là Đào Phiến – của Lưu Xuân Quán nha hoàn của Hồ Trắc Phi.

Ngài trước kia có gặp qua ta, chỉ là ta được thả ra ngoài.

Nay nghĩ tới thăm trắc phi nương nương, đáng tiếc nhà cách Tấn Thành quá xa, đi một ngày một đêm, tới không phải lúc, liền ở ngoài cửa sau chờ ."
Tiền bà tử ồ một tiếng "Nguyên lai là ngươi a."

"Đúng vậy đúng vậy." Đào phiến cười , " chồng ta theo giúp ta đánh xe đến , quân gia nhận biết ta, lại tra xét chúng ta nãy giờ mới cho ta vào."
Cách đó không xa ngừng một chiếc xe la , bên trong lộ ra mặt một nam nhân , thấp thỏm nhìn Tiền bà tử cười một cái.
"Ta là đến thăm trắc phi nương nương , đem theo không ít quà nhà mình làm gì , ta mời ngài cầm một chút.

Đợi lát nữa hừng đông xin ngài hỗ trợ thông báo nếu được nương nương thưởng, tất nhiên không thiếu phần ngài ." Đào Phiến đại khái cũng rõ ràng tínhTiền bà tử , mới nói.
Nàng đi lên xe trước, lấy hai con gà mẹ, cung kính đưa cho Tiền bà tử.

Tiền bà tử lúc này mới lộ khuôn mặt tươi cười, nói: "Ngươi ngược lại có phúc khí , xem ra gả đúng chỗ."
“Xem ra” bà nhìn thấy Đào Phiến có thể hiếu kính nàng hai con gà mái già , mặt khác còn có xe la.

Đào Phiến miễn cưỡng tươi cười: "Bất quá là nông dân mà thôi, ngược lại chọc mụ mụ cười ."
Tiền bà tử được chỗ tốt, cũng nguyện ý cùng đào phiến nói hai câu: "Làm bà tử ta cũng biết rõ? Trắc phi nương nương niệm cũ tình, năm đó cũng thưởng ngươi này nọ, những thứ kia cũng đủ cho một nhà ngươi sống vài chục năm.

Vẫn là ngươi thông minh, sớm ra phủ, chủ tử niệm cũ tình, cũng sẽ không quên ngươi.

Từ lúc ngươi đi , trắc phi nương nương đã đổi vài nha đầu.

Hiện nay bên cạnh trắc phi hầu hạ tên là Hồng Đào."
Đào Phiến trong lòng có việc thật không nguyện ý đi nghe linh tinh, nhưng lại không thể không cười ứng phó Tiền bà tử.
Thật vất vả đợi đến khi sắc trời sáng choang, xem chừng Hồ Trắc Phi hẳn đã thức , Tiền bà tử mới vào trong cửa, truyền lời .
Chắc Đào Phiến đối với Hồ Trắc Phi mà nói, thật sự có ý nghĩa bất đồng , rất nhanh liền được gọi vào.
Hồ Trắc Phi cho mọi người lui ra, Đào Phiến ở trước mặt nàng quỳ xuống, khóc ròng nói: "Nương nương, thỉnh cứu mạng."
Tác giả có lời muốn nói: Yến tỷ nhi: Thành thị lộ số sâu, ta muốn hồi nông thôn.

Cục cưng thật sợ hãi, bộ dạng xinh xắn nam nhân đều thật đáng sợ, ta về sau lại cũng không bướng bỉnh.

QAQ
Phúc Thành nhe răng cười: Muộn .
~
Lại một cây tuyến đến .
~
Về nữ chủ vì cái gì như thế nhu nhược không chịu nổi, như thế không có dùng, như thế nào liền không thể tuệ nhãn như đuốc, hiểu rõ Yến tỷ nhi đám người âm mưu.
Kỳ thật đổi niệm tưởng nghĩ - - một cái cổ đại nữ nữ bị nhân cưỡng bức , không biết là ai, hai đời bóng ma cùng mộng ma, bình thường cũng không muốn đi hồi ức sự.

Đột nhiên, hại nàng như vậy đầu sỏ gây nên đến , còn dẫn theo cái nam nhân, nói là hài tử cha tìm đến , người nam nhân kia nói được tình thâm ý thiết.
Nàng trừ mộng bức, chính là sợ, còn có miệng vết thương bị nhân chọc khai trước mắt bao người hoảng sợ, bên cạnh như vậy nhiều người chờ giẫm nàng.

Quan trọng nhất là, nàng thích nam nhân ngay lập tức liền biết nàng là không sạch sẽ ...
Loại tình huống này, lấy Ngọc Nương tính tình sẽ không thể nào trấn định động đất tất âm mưu, nàng khả năng nghĩ đến Yến tỷ nhi không có hảo ý, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được hoài nghi cái này nam nhân là giả.

Bởi vì nàng xác thực là bị nhân làm bẩn , lại không biết rõ cái kia nhân là ai.

Mà Yến tỷ nhi là năm đó hại nàng nhân, nói không chừng chính là vì tiếp tục hại nàng, đem năm đó cái kia nhân tìm tới.
( kỳ thật là tối trọng yếu nhất nhưng thật ra là nàng cảm giác mình bị nhân dơ bẩn thân thể, này sự kiện mới sẽ ảnh hưởng nàng cùng Tấn Vương tình cảm )
Hai mặt một quyển khác nhân vật chính tiêu Cửu nương đổ là có thể làm đến mọi người muốn trình độ, nàng trời sinh mặt dày tâm hắc, cho dù là thật người khác nói ra đối với nàng bất lợi nói, nàng cũng có thể lực vãn bất lợi chính mình thế cục, đổi trắng thay đen, trước đổi trắng thay đen chụp đỉnh chụp mũ đi qua, lại nói dóc một hai ba.

Hai người xuất thân trải qua quỹ đạo đều bất đồng, tư tưởng hình thức cũng bất đồng.
( ha ha, ta không phải là hoa thức đánh quảng cáo, ta là làm cái suy luận ).