Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 93: Chương 90






Ngọc Nương không nhìn thấy này một màn.

May mắn cho Tiểu Bảo tay nhỏ, hoa lụa lại nhẹ, đập tới gương mặt thì mắt Tấn Vương đang nhắm nghiền , còn tưởng là Ngọc Nương phất ống tay áo.
Phúc Thành thủ ở ngoài cửa phòng, dự định tùy cơ ứng biến, sự thực chứng minh gừng càng già càng cay, nghe tiếng gọi người, hắn liền chạy loạn vào.
Hắn còn cho rằng Tấn Vương thật xảy ra chuyện, tới gần nhìn lại phát hiện điện hạ nháy mí mắt thì còn gì không hiểu nữa? !
Thời điểm này nô tài trung thành phải thay chủ ra mặt .
" Điện hạ a, ngươi sao lại như thế này ? !"
Phúc Thành kêu khóc, làm nhóm Lục Hy bị hù dọa đạp , vất vả chạy đến bên cạnh cũng không dám dựa gần.
Ngọc Nương cũng sững sờ, nhất thời phản ứng không kịp.
"Phu nhân ôn nhu săn sóc, khéo hiểu lòng người, nàng nhất định sẽ không giận dỗi.

Ngài không sợ phu nhân lo lắng hỏng thân thể, khiến tiểu chủ tử trong bụng bị thương sao.

Điện hạ a, lão nô biết ngài là mặt lạnh tim nóng , phu nhân cũng nhất định là biết rõ , nàng nhất định sẽ không trách ngươi, dù sao lúc trước chuyện này ngươi cũng không biết mà..."
Phúc Thành khóc nước mắt nước mũi tùm lum thỉnh thoảng còn cầm tay áo lau lệ, người không biết còn tưởng Tấn Vương có chuyện .
"Phúc nội thị, ngươi ..."
"Phu nhân!" Phúc Thành đột nhiên xoay người, Lão lệ giàn giụa kéo tay áo Ngọc Nương : "Ngài nếu trong lòng không vui cứ hướng vào lão nô đi, lão nô tuy là lớn tuổi, nhưng lão nô là nô tài, không sợ khổ không sợ mệt mỏi.

Nhưng điện hạ là chủ Tấn châu , nếu đổ xuống , dân chúng làm sao bây giờ..."
Ngọc Nương tay chân luống cuống: "Phúc nội thị, ngươi nói rõ chút, Ngọc Nương nghe không hiểu ."
"A!" Phúc Thành kinh ngạc quên cả khóc , ngẩng đầu nhìn nàng: "Lẽ nào điện hạ không nói ngài nghe năm đó điện hạ không cẩn thận cường bạo ngài "
Ngọc Nương nghe hết hồn .
Nàng ngây người, trừ nhìn Phúc Thành, cũng không biết nên phản ứng làm sao.


Phúc Thành lại gào lên, mới giật mình tỉnh lại.
Phúc Thành lại bổ nhào vào mép giường, kéo tay áo Tấn Vương khóc "Điện hạ, ngươi như thế nào lại khó xử chính mình! Hai ngày nay tích tụ - để ý, rõ ràng bệnh nặng chưa lành, lại nôn ra máu.

Ngài danh tiếng vang khắp thiên hạ, như thế nào lại cứ nhận ủy khuất...!Năm đó cũng không phải là ngài nguyện ý , mà do tiểu nhân đố kỵ khi ngài nắm đại quyền, trong bóng tối hãm hại , mua chuộc được những kẻ bất trung bất nghĩa Địa Hoàng Nhân Long bỏ thuốc ngài..."
Hắn khóc lóc ỉ ôi đem chuyện năm đó , lại đem chuyện làm thế nào tra ra Ngọc Nương mới là người đó.

Chuyện xưa đích xác làm cho người ta kinh ngạc, quanh co, trầm bổng phập phồng,ai nghe cũng ngây người.
Như thế Tiểu Bảo thiếu gia kỳ thật không phải là thiếu gia, mà là tiểu công tử vương phủ? ! Mọi người lập tức nhìn Tiểu Bảo bỗng cảm giác - - rõ ràng Tiểu Bảo thiếu gia cùng điện hạ giống như, sao trước kia không ai phát hiện ra? ! Thậm chí ngay cả Ngọc Nương cũng nhìn nhi tử vài lần.
Phúc lão ô quy không hổ là lão ô quy, quá láu cá.
Kiếp trước Tiểu Bảo rất hiểu Phúc Thành , thứ nhất là vì Tấn An đế bận ..

Chính vụ, không rảnh mà ngày ngày tới thăm hắn, cho nên bình thường đều là Phúc Thành ra mặt.

Thứ hai Tiểu Bảo kiếp trước chứng kiến nhiều chuyện.

Phúc Thành có thể thành tâm phúc số một không phải là giả.

Mà một nô tài có thể ở bên cạnh chủ tử ló đầu ra, tất nhiên là hắn có chỗ hơn người.

Tấn Vương trời sinh tính lạnh lùng, không nhiều lời, ra tay lại lãnh huyết.

Nhưng rất nhiều thời điểm ít nói cũng tai hại , dù sao cũng cũng không thể nói rõ với người phía dưới nên cần người biết đoán tâm tư, vậy sau này cái gì cũng không cần làm , chỉ cần thêm một người biết đoán ý.

Thời điểm này tác dụng đó liền đi ra , hắn ra mặt hoặc là lôi kéo, hoặc là đánh thức, hoàn mỹ đảm đương trọng trách.
Tấn Vương không muốn làm , thì hắn làm, Tấn Vương không muốn nói , thì hắn nói.

Người này còn có một ưu điểm, đó chính là da mặt thật dày, lì lợm, nước giội không trôi.

Cho nên Tiểu Bảo cũng không nghĩ là người bổ đao đúng là Phúc Thành.
Đồng thời, Tiểu Bảo cũng khiếp sợ những chuyện nương trải qua quá nhấp nhô, hai đời hắn mới biết sao mình ra đời , vì hắn, nương khẳng định ăn vô số khổ.

Không trách được phụ hoàng hao tổn tâm cơ, cũng muốn được nương tha thứ.

Chỉ sợ với việc này , đổi thành bất kỳ ai cũng khó tiếp nhận.
Ngọc Nương cũng xác thực không có biện pháp tiếp nhận, trong lúc nhất thời trong tâm ngũ vị tạp trần.

Phúc Thành không thể gạt nàng, trên đời này cũng không thể trùng hợp nhiều thế.

Nhìn Phúc Thành, lại nhìn trên giường – nhìn Tấn Vương, nàng biết đây là thật .
"Phu nhân, ngài nhất định phải tha thứ điện hạ.

Điện hạ ngày đó biết được , cũng khiếp sợ không thôi, ói rất nhiều máu.

Rõ ràng rất dày vò, cũng không mặt mũi nào nhìn ngài..."
"Ta - - "

"Ngàn sai vạn sai thật không phải chỉ là điện hạ sai.

Điện hạ nếu sớm biết chân tướng làm sao để ngài chịu đau khổ..."
Ngọc Nương không biết nên nói gì, muốn khóc cũng không khóc nổi, muốn cười lại cảm thấy quá hoang đường, đầu óc quay cuồn chỉ có thể sững sờ đứng ở đó.

Thật lâu, nàng mới từ từ thở hắt ra: " Trước hết mời Lưu Lương Y đến xem một chút đi."
Nói xong, nàng liền rời đi , nàng cần yên lặng một chút.
*
Lưu Lương Y rất nhanh đã xuất hiện.

bắt mạch xong, nói một tràng tùm lum ngườinghe không hiểu, chỉ rút được hai kết luận.
Tấn Vương bây giờ thật không tốt, cần dưỡng bệnh, lại không nên di chuyển.

Vì vậy Tấn Vương lưu ở Vinh Hi viện dưỡng bệnh .
Lưu Lương Y đi rồi, bọn hạ nhân giống như thủy triều lui ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn dư lại Phúc Thành cùng Tấn Vương .
Không đúng, còn có một người, là Tiểu Bảo còn ở đây.
Lục Hy vài lần muốn đem Tiểu Bảo ôm đi, đều trở ngại Tấn Vương nằm ở bên ngoài mà ngưng bước, chỉ có thể mặc cho hắn.
Tấn Vương mở mắt ra nhìn Phúc Thành một cái.

Phúc Thành gấp rút đi nâng hắn ngồi dậy.

Tấn Vương hiện thời có chút đóng kịch nhưng hơn phân nửa là hắn ráng gắng gượng mà đến.
"Ngươi làm rất tốt."
Phúc Thành cười hắc hắc, cười xong có chút lo lắng nói: "Cũng không biết phu nhân có thể nghĩ thoáng ra không."
Hắn mới phát hiện bên cạnh có người ở nhìn mình, một điểm nhỏ ngồi ở chỗ đó.

Phúc Thành tinh tế xem, từ trên xuống dưới , càng xem càng cao hứng, càng xem càng thích.
Ai da, đây chính là tiểu chủ tử của vương phủ về sau sao trước kia không phát hiện tiểu chủ tử lớn lên rất động lòng người, như thế béo béo trắng nõn như ngó sen, đáng yêu phết, trên đời này không có một nãi oa nào có thể so với tiểu chủ tử.

Phúc Thành cười như đóa hoa cúc, đem bụi bặm phủi xuống, vươn tay: "Tiểu chủ tử, cho lão nô ôm ôm."
Nghe nói như thế, Tiểu Bảo thân thể cứng đờ, Tấn Vương thân thể cũng cứng đờ.
Hắn đã quên Tiểu Bảo!
Tấn Vương từ từ xoay người sang phía Tiểu Bảo ngồi ở trong giường.
Kỳ thật từ sớm đã quyết định muốn tiếp nhận nó, cho dù là nể mặt nàng, thật sâu trong nội tâm kỳ thật vẫn không thích đứa bé.

Hiện thời một lần nữa đổi ánh mắt nhìn xem, Tấn Vương đột nhiên không nói được cảm giác mình lúc này.

Giống như áy náy, giống như tự ti, mặc cảm, giống như không có mặt mũi nào đối mặt, chua xót dâng lên, lấp đầy hốc mắt.
Tấn Vương nhắm mắt, khôi phục lại bình tĩnh sau, mới nói: "Không nghĩ tới nhãi con này đúng là con trai bản vương , không trách được bản vương nhìn ngươi thuận mắt."
Tiểu Bảo liền phốc hai tiếng, nước miếng xì ra, đáng tiếc cách xa, giữa không trung liền rớt xuống.
Phúc Thành cười tới nổi thấy răng không thấy mắt: "Tiểu chủ tử thật thông minh, nhổ nước miếng đều có phong cách riêng."
Tiểu Bảo muốn ói vào mặt Phúc Thành nhổ nước miếng sao có phong cách riêng được.

Nó né tay Phúc Thành , bò vào trong.

Bò đến đầu giường, nó nhất cánh tay chống thân thể lên , đi túm giỏ trúc.
Giỏ trúc bị lật , rơi ra rất nhiều đồ chơi , Tiểu Bảo ngồi xuống, cầm lấy đập tới.


Trống bỏi, tiểu ngựa gỗ, tiểu bố cầu, cửu liên hoàn, hộp nhỏ còn vài thứ linh tinh cứ đập vào Tấn Vương cùng Phúc Thành tựa như một trận mưa.
Đập xong, thấy Tấn Vương cùng Phúc Thành như dại ra , Tiểu Bảo khóc lên.

Tiếng khóc vang dội trong nhà, không lâu sau Ngọc Thiền chạy lại .
Vội vã hành lễ : "Phu nhân nói, đem tiểu thiếu gia ôm qua."
Không đợi Tấn Vương nói , Tiểu Bảo liền bò tới, còn giơ tay cho Ngọc Thiền .
Vì vậy Tiểu Bảo liền được Ngọc Thiền ôm đi .
"Hắc!" Phúc Thành nhìn như ê răng , "Tiểu chủ tử thật cơ trí a, này là không thích lão nô !"
Hắn không dám nói không chào đón Tấn Vương, bất quá Tấn Vương sắc mặt cũng không đẹp mắt.
*
Ngọc Nương cho người đem lò sưởi thu thập.

Lò sưởi cực ít dùng, mùa đông mới dùng nhiều.

Trong đó trang trí xa hoa, lại không phô trương.

Gần cửa sổ có một dãy giường, còn bố trí một gối, đệm.

Cạnh đó còn bày biện các loại kỳ trân , đồ cổ, lại có lư hương, bàn dài, tháp quý phi.
Ngọc Nương cho người ta thay đổi nội thất trong đó .
Ngọc Nương đứng trước lò sưởi.

Tiểu Bảo bị ôm tới, trên gương mặt trắng nõn nà chẳng có giọt nước mắt, lập tức biết nhi tử cùng người kia làm ầm ĩ nữa rồi, trước kia cũng không phải là không có.
Trước kia là kinh hoàng sợ hãi, sau lại là vui sướng, mà hiện thời lại biến thành một thứ hỗn độn.
Từ lúc Tiểu Bảo vào Tấn Vương phủ, Ngọc Nương thấp thỏm trong lòng bao nhiêu tất nhiên là không cần phải nói, hôm nay nàng mới biết, nàng kỳ thật không cần tự ti, nhi tử cũng không phải là ăn nhờ ở đậu, hết thảy là hắn xứng đáng có được.

Mà nàng, hai đời đều làm bà vú tiến vào Tấn Vương phủ, nội tâm cũng biết Tấn Vương thương tiểu Quận chúa là như thế nào, coi trọng bé ra sao, Hồ Trắc Phi lại nhờ tiểu Quận chúa mà vênh vang đắc ý, vương phi đều phải lui bước, kiếp trước nàng cũng ăn không ít khổ bởi Hồ Trắc Phi.
Hiện tại toàn bộ đều là giả !
Cho dù giả có giống thật như thế nào? Thì giả vẫn là giả !
Ngọc Nương không thể suy nghĩ tiếp nữa , nàng nếu đố kỵ oán hận, nàng sẽ mất đi sự bình tĩnh, nàng sẽ thay đổi không còn là chính mình.

Nàng đặt Tiểu Bảo ở trên giường, rồi cũng leo lên giường, cùng với nhi tử chơi đùa.
Thường thì đồ chơi đều ở trong nhà kia, Tiểu Bảo muốn chơi thứ gì cũng không có, Ngọc Nương nhờ Lục Hy đi lấy.
Vì vậy người đang dưỡng thương là Tấn Vương cùng tổng quản trung thành và tận tâm Phúc Thành, cứ một lát lại thấy nha đầu bên cạnh Ngọc Nương lại đây lấy đồ, trong chốc lát lại tới nữa , dần dần mấy thứ đồ thuộc về Ngọc Nương trong phòng càng ngày càng ít, trừ mùi hương thơm ngát trên người nàng vẫn còn tràn ngập trong hơi thở Tấn Vương .
Hắn trầm trầm thở dài, mệt mỏi nhắm mắt.
Tác giả có lời muốn nói: tốt nhất kim tượng thưởng hẳn là ban Phúc Thành mới đúng..