Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 122




Editor: Masha

Hai ngày sau, Cố Hành Giản mang Hạ Sơ Lam đi nha phủ.

Rõ ràng lộ trình không quá xa, Cố Hành Giản lại gọi xe ngựa. Rạng sáng có một trận mưa không nhỏ, mặt đường hơi lầy lội, xe ngựa không đi nhanh được. Nửa người dưới của Hạ Sơ Lam vùi trong thảm, tay ôm lò sưởi, dựa vào vai hắn. Hai ngày này hắn đều  đi sớm về trễ, mỗi ngày ngủ không quá hai ba canh giờ. Hắn không mệt sao?

Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn nhắm mắt lại, hô hấp thực nhẹ, hình như đã ngủ rồi.

Sườn mặt nhìn nghiêng của hắn đẹp hơn chính diện, chắc vì mũi rất cao, nhìn không ra béo gầy. Hắn nếu ăn cho mập thêm chút, trên mặt thêm chút thịt, hẳn sẽ đẹp hơn nữa. Nàng nhìn hắn đến xuất thần, chỉ cảm thấy ông trời thật thiên vị hắn. Đã ba mươi mấy tuổi, trên mặt lại không nhìn ra bất kì dấu vết thời gian nào. Nếu nói đến ấn ký của thời gian, chỉ có khí chất xuất chúng tăng dần theo năm tháng.

Đứng trong đám người chỉ cần nhìn thoáng qua cũng phải chú ý đến hắn.

“Nhìn ta nhập thần như vậy?” Hắn bỗng nhiên mở miệng, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ.

Hạ Sơ Lam vội vàng thu hồi ánh mắt, đã bị hắn ôm đến trước người, không nói lời nào cúi đầu hôn nàng. Kỹ thuật hôn của hắn trong thời gian ngắn ngủi đã cực kì nhuần nhuyễn, nếu không phải nàng tự mình trải qua, sẽ không thể tin được người này mấy tháng trước còn chưa từng chạm qua nữ nhân.

Đầu lưỡi của hắn đè trong miệng nàng, liếm mút hương vị của nàng. Nàng gần như không thở nổi, hé miệng nhỏ phối hợp, không thể phân tâm để quản tay hắn đưa vào váy nàng.

Đã nhiều ngày tuy hắn đi sớm về trễ, nhưng mỗi đêm trở về, cũng mặc kệ nàng có đang ngủ hay không, đều muốn thân mật với nàng. Đại khái là việc nàng trộm rời đi đô thành thật sự kích thích hắn, hắn muốn đòi lại hết mấy ngày bị chia cách kia.

“Không cần…… Bên ngoài có người……” Hai tay Hạ Sơ Lam chống lên ngực hắn, ý loạn tình mê kêu lên.

Lục Bình đã nghe được động tĩnh trong xe ngựa, căng da đầu nói: “Tướng gia, cô nương, chúng ta sắp tới rồi.”

Cố Hành Giản lúc này mới thôi, giúp nàng sửa sang lại váy áo. Hạ Sơ Lam không muốn xuống xe gặp người nữa, hiện tại hắn càng ngày càng không cố kỵ gì, vừa rồi nàng thiếu chút nữa đã…… Nàng ngửa đầu cắn bờ môi của hắn cho hả giận, Cố Hành Giản bật cười: “Nha đầu, nàng còn muốn sao?”

Nàng vội vàng bò đến đầu kia của xe ngựa ngồi.

Xe ngựa đến trước cửa nha phủ nha, Cố Hành Giản đi xuống trước, sau đó duỗi tay ôm Hạ Sơ Lam xuống dưới. Lục Bình đứng bên cạnh nhìn, trước kia cô nương độc lai độc vãng, hấp tấp, giống như không cần nam nhân. Hiện tại cả ngày đi theo bên cạnh tướng gia, đại khái là khí thế tướng gia quá mạnh mẽ, trực tiếp che phủ cô nương. Hơn nữa tướng gia thường xuyên ôm cô nương, cảm giác như đang dưỡng cô nương ngày càng mềm mại đáng yêu.

Tiêu Âm vừa vặn cũng hạ cỗ kiệu, nhìn thấy Hạ Sơ Lam cùng Cố Hành Giản. Nàng không ngờ Cố Hành Giản lại tự mình tới. Cố Hành Giản nắm tay Hạ Sơ Lam, trên vai Hạ Sơ Lam khoác áo lông thỏ, phía dưới là áo ngoài màu vàng cam thêu hoa bằng tơ vàng và váy lụa, hai tay lôi kéo cổ tay Cố Hành Giản, ngửa đầu nói với hắn gì đó. Cố Hành Giản cúi đầu lắng nghe, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng, căn bản không chú ý đến ai khác.

Tiêu Âm luôn cho rằng Hạ Sơ Lam rát đẹp, nhưng vẻ đẹp này có vài phần thanh lãnh, cảm thấy thiếu chút gì đó. Nhưng sau khi gả cho Cố Hành Giản, lạnh lùng của nàng tựa như băng tuyết tan rã dưới ánh mặt trời, toàn lực vì người nam nhân bên cạnh nàng mà nở rộ.

Vẻ đẹp của nàng hiện giờ làm người khác kinh tâm động phách.

Tiêu Âm cảm khái, Hạ Sơ Lam thật đúng là mệnh tốt. Nam nhân một người hai người đều vì nàng khuynh đảo không nói, từng người đều xem nàng như trân bảo. Được nam nhân quyền cao chức trọng như vậy sủng ái, không biết hạnh phúc đến mức nào.

Hạ Sơ Lam và Cố Hành Giản trò chuyện xong, mới phát hiện Tiêu Âm đứng cách đó không xa đang nhìn bọn họ. Tiêu Âm không để ý đến bọn họ nữa, đi thẳng vào nha phủ. Hôm nay đừng nói là Cố Hành Giản ở đây, cho dù hoàng đế đích thân tới, nàng cũng không thay đổi chủ ý, nhất định phải vì Tiêu gia lấy lại công bằng.

Tiêu Dục đã sớm đến rồi, nhưng hắn vốn không hay nói chuyện, Phượng Tử Minh chỉ bảo người dâng trà cho hắn, hai người nhìn nhau không nói gì mà ngồi xuống. Hôm qua Phượng Tử Minh muốn đi thăm Tiêu Bích Linh, nàng rốt cuộc là vị hôn thê của hắn, hắn không thể chẳng quan tâm đến. Nhưng Tiêu Bích Linh đã trở về đô thành.

Phượng Tử Minh còn cảm thấy kỳ quái, Tiêu Bích Linh có tính kiêu căng, cũng không phải dạng người vừa chạm vào đinh cứng sẽ lui về phía sau. Hiện tại là làm sao vậy?

Nhưng hắn cũng không dám hỏi Tiêu Dục. Hai người cứ như vậy ngồi cứng đờ ở đó, uống mấy chén trà, đến tận khi đoàn người Cố Hành Giản tiến vào.

Bọn họ đứng dậy chào hỏi, Cố Hành Giản xua tay nói: “Hôm nay cũng không phải chính thức thăng đường, không cần đa lễ.”

Tiêu Âm nhìn bọn họ đều nhận thức lẫn nhau, tay siết chặt khăn, cố gắng trấn định. Nàng cũng không có gì phải sợ, chẳng lẽ người làm quan còn có thể lật ngược phải trái trắng đen sao? Châu phủ có Tư Lý Viện, phía trên còn có Đường Đề Hình Tư, không được nữa còn có Đăng Văn Cổ Viện ở đô thành, nàng không tin không có nơi có thể giải oan cho nàng.

Mọi người đều ngồi xuống, Phượng Tử Minh giới thiệu cho Tiêu Âm người trong công đường, sau đó phân phó nha dịch dẫn Tôn Từ Chương tới.

Tôn Từ Chương cúi đầu đi vào công đường, một thân nghèo túng. Hắn vốn muốn làm tốt chuyện này, có thể được Vương Luật tiến cử, được cất nhắc ở Đại Lý Tự, dù sao cũng không phải là làm chuyện thương thiên hại lí gì. Nhưng không ngờ đụng phải Cố Hành Giản, hiện tại đừng nói là tiến cử, đừng để dùng mạng thế vào đã là tốt rồi.

Tiêu Âm nhìn thấy Tôn Từ Chương vô cùng kinh ngạc, tiến lên hai bước: “Tôn tiên sinh, sao ngài lại thành ra thế này? Là bọn họ tra tấn ngài?”

Tôn Từ Chương không nói gì, Phượng Tử Minh nói: “Tôn Từ Chương, nói hết ra sự thật mà ngươi biết đi.”

Tôn Từ Chương bị Cố Hành Giản mài hai ngày, đã sớm không chịu nổi, thấp giọng nói: “Tiêu gia nương tử, ta là chịu người gửi gắm, ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta. Những phiếu thu đó là người khác cho ta, muốn ta giao cho ngươi, vu hãm Hạ Bách Thịnh. Năm đó trầm thuyền thật sự là ngoài ý muốn, Hạ Bách Thịnh không những không ngầm chiếm gia sản nhà ngươi, còn đưa cho cha ngươi một tờ ngân phiếu của Tiền Vụ, giá trị không ít. Chẳng qua cha ngươi khi đó không nghĩ thông suốt, thua hết tiền ở sòng bạc, còn thiếu nợ không ít, đây mới là nguyên nhân chân chính Tiêu gia suy bại.”

Tiêu Âm lảo đảo một bước, lắc đầu nói: “Ngươi nói dối! Cha ta luôn luôn giữ mình trong sạch, sao có thể bài bạc? Nhất định là các ngươi thông đồng với nhau, ta đây liền đi Tư Lý Viện……” Nàng xoay người muốn đi ra ngoài, Hạ Sơ Lam tiến lên vài bước ngăn lại, nói: “Tiêu Âm, ngươi không cần lại chấp mê bất ngộ. Chỉ bằng mấy tờ phiếu thu, sao có thể nhận định cha ta ngầm chiếm gia tài nhà ngươi? Hơn nữa chính ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu quả thực như thế, khi nương ngươi còn trên đời, còn hy vọng ngươi gả đến nhà chúng ta sao? Nếu muốn điều tra rõ cha ngươi có bài bạc hay không cũng không khó, chỉ là cần thời gian.”

Tiêu Âm chịu đả kích, vừa lắc đầu, vừa lui về phía sau, cho đến khi đụng phải cậy cột trụ ở công đường. Nàng mờ mịt nhìn những người đứng đầy công đường, không thể nào nhìn rõ mặt bọn họ, cuối cùng ánh mắt nàng dừng trên mặt Hạ Sơ Lam. Nàng tin tưởng không chút nghi ngờ chứng cứ Tôn Từ Chương đem tới, bởi vì nàng cần một lý do để gượng dậy. Trước kia nàng sống quá ép dạ cầu toàn, cho nên nàng căn bản không để tâm những thứ kia thật hay giả, nàng chỉ cần biết rằng mấy thứ này có thể chống đỡ nàng đấu tranh để làm Hạ gia suy sụp.

Nhưng hiện tại những thứ chống đỡ cho nàng đã sụp đổ hết.

“Vậy chuyện của Hạ Khiêm thì sao? Hắn ái mộ thân muội của mình, còn có nhị phu nhân đả thương đệ đệ ta……” Tiêu Âm chưa từ bỏ ý định nói.

Tiêu Dục lúc này đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Sơ Lam. Hắn rất cao lớn, cũng vô cùng anh tuấn, chỉ là vẻ mặt mang ý khắc nghiệt. Tiêu Âm hơi sợ hãi rụt rụt thân thể, chỉ nghe hắn nói: “Hạ Sơ Lam là thân sinh nữ nhi của phụ thân ta, cũng là muội muội thất lạc nhiều năm của ta. Nàng và Hạ gia không hề có quan hệ huyết thống.”

Tiêu Âm nghe vậy khiếp sợ, nhưng càng khiếp sợ hơn nàng chính là Phượng Tử Minh. Phượng Tử Minh cơ hồ muốn đứng dậy khỏi ghế, nhưng nghĩ đến Cố Hành Giản ngồi bên cạnh, vẫn ráng nhịn xuống. Hạ Sơ Lam thế nhưng lại là nữ nhi của Tiêu gia? Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ như thế này. Nhớ trước đây khi hắn đến Hạ gia, bởi vì thân phận của nàng mà mọi cách chướng mắt nàng. Hiện tại chỉ cảm thấy như bị tát một bạt tai thật mạnh.

Hạ Sơ Lam có thể làm Tiêu Dục tự mình ra mặt giữ gìn, ít nhất cho thấy Tiêu gia rất coi trọng nàng. Khó trách ngày ấy Tiêu Dục trách cứ Tiêu Bích Linh. Náo loạn nửa ngày, Tiêu Bích Linh và Hạ Sơ Lam chính là thân tỷ muội. Tiêu Bích Linh nói Hạ Sơ Lam như vậy, Tiêu Dục tất nhiên không để yên. Tiêu Bích Linh đại khái cũng biết chuyện này, cảm thấy không thể nào tiếp thu, mới sốt ruột trở về đô thành.

“Không có khả năng, Hạ gia chưa từng có người nào nói đến chuyện này!” Tiêu Âm lấy lại tinh thần, theo bản năng phủ định. Thời gian nàng gả đến Hạ gia cũng không tính là ngắn, nhưng chưa bao giờ nghe người nào nhắc tới. Phu thê Hạ Bách Thịnh vẫn luôn đối xử rất tốt với Hạ Sơ Lam, ai cũng không nghĩ đến nàng không phải thân sinh.

Tiêu Dục nói tiếp: “Thân phận của nàng đặc thù, ngay cả Hạ lão phu nhân cũng bị gạt. Nhưng nhị phòng Hạ gia đều biết, vẫn luôn giúp đỡ giữ kín bí mật này, bọn họ tất nhiên sẽ không nói cho ngươi là người ngoài. Hạ Khiêm biết thân phận của nàng, hơn nữa cũng chưa bao giờ àm việc vượt khuôn phép, cũng không tính là trái đạo đức. Còn thương tật của đệ đệ ngươi, chính ngươi rõ ràng nhất chuyện như thế nào. Ta chỉ cần phái thủ hạ tra xét mấy hạ nhân Tiêu gia các ngươi, tất nhiên có thể hỏi ra từ đầu đến cuối.”

Tiêu Âm tuy là phụ nhân nội trạch, cũng từng nghe qua thủ đoạn của Hoàng Thành Tư. Nàng cảm thấy bọn họ liên hợp lại, chỉ vì bảo vệ Hạ Khiêm mới nói như vậy. Nhưng Sùng Nghĩa công phủ không phải gia đình bình thường, đó là hoàng tộc tiền triều. Chuyện lớn như vậy, ngay cả trưởng tử Sùng Nghĩa công cũng đứng ở chỗ này làm chứng, không phải là giả.

Tiêu Âm trầm mặc. Tay nàng nắm chặt đơn kiện, cả người căng thẳng như một cây đàn bị đứt gẫy. Tất cả mọi người đứng về phía Hạ Sơ Lam, một mình nàng giống như thú bị vây trong tuyệt cảnh, giãy giụa tiếp còn có ý nghĩa gì đâu?

Thôi.

Nàng cười khổ, không để ý tới bất luận kẻ nào, tự mình đi ra ngoài.

Kỳ thật ngay từ đầu đã sai rồi. Nàng không nên chấp nhất chuyện gả cho Hạ Khiêm, chấp nhất một phần cảm tình không thuộc về mình. Có lẽ nàng tìm một người bình thường mà lại yêu thương nàng để gả, sẽ an an ổn ổn vượt qua một đời. Nhưng hiện tại mới hiểu rõ đã quá muộn. Tâm nàng đã vỡ nát, rất khó để đi yêu thương ai khác.

Hiện tại ngay cả lý do báo thù cũng không còn. Nàng cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cảm giác mờ mịt không rõ.

“Tiêu Âm, ngươi từ từ.” Hạ Sơ Lam đuổi theo, gọi Tiêu Âm lại.

Tiêu Âm quay đầu lại nhìn nàng: “Ta sẽ không đi khiếu kiện nữa, phía sau ngươi một Tể tướng, một Sùng Nghĩa công phủ, ta đều không thể trêu vào. Ngươi còn muốn như thế nào?”

“Ngươi có phải cầm cố ruộng đất trang viên đại ca cho ngươi, mới có tiền mở nhiều cửa hàng như vậy?” Hạ Sơ Lam hỏi.

Tiêu Âm mắt nhìn phía trước: “Việc này không liên quan đến ngươi đi?”

Hạ Sơ Lam tiếp tục nói: “Bình thường chất kho sẽ không cho ngươi mượn tiền nhiều như vậy, cho dù mượn được khẳng định cũng lấy lãi rất cao. Ngươi kiếm tiền, trả được những phần lãi đó đã cố hết sức đi? Hơn nữa nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể trả hết khoản lãi đó, nợ chồng nợ, sẽ càng ngày càng nhiều, chính là cái động không đáy. Nếu Hạ gia nguyện ý giúp ngươi trả tiền, sau đó lại lấy một phần lợi nhuận cho ngươi mượn, ngươi có nguyện ý buông xuống tất cả quá khứ?”

Tiêu Âm cho rằng mình nghe lầm, nói: “Ta đoạt không ít sinh ý của Hạ gia các ngươi, ngươi lại muốn cho ta vay tiền? Ngươi không sợ Hạ gia ngày sau bị ta áp chế đến không thể xoay người? Hơn nữa, ngươi không phải họ Hạ, Hạ gia còn có thể do ngươi định đoạt?”

Hạ Sơ Lam đi đến trước mặt Tiêu Âm, bình tĩnh nói: “Trên thương trường có cạnh tranh là chuyện rất bình thường, ít nhất hiện giờ ta nói ra vẫn là chắc chắn làm được. Lúc trước ta để ngươi làm quản gia, đã nhìn ra thiên phú của ngươi, ngươi nguyện ý một lần nữa tỉnh lại học cách buôn bán, đây là chuyện tốt. Hạ gia đích xác thiếu ngươi, ta tin tưởng nhị thúc nhị thẩm cũng sẽ đồng ý. Ta hy vọng ngươi có thể suy ngẫm kỹ về đề nghị của ta, buông tha Hạ gia, cũng buông tha chính mình, chân chính một lần nữa bắt đầu.”

Tiêu Âm nhìn chằm chằm Hạ Sơ Lam hồi lâu, không nói gì cả, ngồi lên cỗ kiệu đi rồi.

Cố Hành Giản và Tiêu Dục từ trong nha phủ nha đi ra, Phượng Tử Minh đi theo phía sau bọn họ nói: “Hạ quan sẽ viết lời khai của Tôn Từ Chương, nộp lên Hình Bộ. Phủ học bên kia, hạ quan cũng sẽ tự mình đi giải thích rõ, để bọn họ khôi phục tư cách tham gia kỳ thi mùa xuân của Hạ Khiêm.”

Tiêu Dục lạnh lùng nói: “Chuyện của Hạ Khiêm không vội. Chờ sau khi ta về đô thành bẩm báo phụ thân, lại định đoạt.” Hắn không muốn cứ như vậy tiện nghi cho tiểu tử Hạ Khiêm kia, để hắn chịu chút dày vò. Hôm nay bọn họ bất quá chỉ vì Hạ Sơ Lam, mới lui một bước giữ gìn thanh danh hắn. Trong lòng Tiêu Dục rất khinh bỉ Hạ Khiêm.

Cố Hành Giản cùng hắn trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cũng không phản đối.

Phượng Tử Minh đáp ứng, nhìn theo hai người này từng người rời đi, trong lòng cảm khái muôn vàn.

Hạ Sơ Lam lưu lạc bên ngoài nhiều năm, Sùng Nghĩa công nhất định lòng mang áy náy, chỉ sợ sẽ đối xử tốt với nàng gấp bội. Điểm này chỉ nhìn thái độ Tiêu Dục là có thể biết được. Lúc trước nếu hắn không chỉ nhìn vào dòng dõi, cưới Hạ Sơ Lam, như vậy dựa vào thương tiếc của phụ tử Sùng Nghĩa công với nàng, sau này con đường làm quan của hắn sẽ càng thêm bằng phẳng. Trái lại Tiêu Bích Linh, bởi vì Hạ Sơ Lam trở về, chỉ sợ phải thất sủng.

Hắn tự giễu mà cười cười, vận mệnh thường thường xuất kỳ bất ý. Cho dù con người tính kế mọi cách, cũng đấu không lại nó mây mưa thất thường.

Tùy tùng nhìn hắn đứng ngoài cửa phủ nha nửa ngày không vào, liền hỏi: “Đại nhân, ngài đang đợi người nào sao?”

“Không có, đại nhân ta muốn đi Thái Hòa Lâu uống rượu, ngươi đi cùng ta đi.” Phượng Tử Minh cười cười nói.

Tác giả có lời muốn nói: Phượng Tử Minh nói, trên đời này có thuốc hối hận sao?

Lục Ngạn Viễn nói, có thì cho ta một cân trước.