Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 127




Editor: Masha

Thương đội rời khỏi đô thành đi thẳng một đường về hướng tây, ven đường dần dần thay đổi từ thành trì phồn hoa đến ruộng đất và nhà cửa ở nông thôn. Chạng vạng bọn họ đến một thành trấn nhỏ, bởi vì nhân số thương đội đông đảo, đại đa số người hạ trại qua đêm ngoài thành, Lý Thông theo lệ thường theo mấy tùy tùng, cùng Cố Hành Giản đến khách xá ở trấn trên ở.

Vốn dĩ Lý Thông muốn toàn bộ người cắm trại, nhưng suy xét sau này càng ngày càng ít thành trấn dọc đường, vẫn nên để đám người Cố Hành Giản ở thoải mái một chút.

Trấn trên chỉ có một khách xá, cũng may phòng cho khách đều trống. Lý Thông đi vào hỏi qua chưởng quầy, đi ra nói với Sùng Minh: “Có thể vào ở, gọi lão gia nhà ngươi đi xuống đi.”

Sùng Minh quay đầu lại nói một tiếng với người trong xe ngựa, Cố Hành Giản vỗ vỗ lưng Hạ Sơ Lam, nhẹ giọng nói: “Lam Lam, đến rồi.”

Hạ Sơ Lam mơ mơ màng màng mở to mắt, không biết từ lúc nào bên ngoài trời đã tối rồi, mà nàng đang nằm trên đùi Cố Hành Giản Nàng vội vàng ngồi dậy, thấy Cố Hành Giản yên lặng nhéo nhéo chân, đỏ mặt nói: “Ta có phải ngủ rất lâu không, đè nặng ngài?”

“Không sao đâu.” Cố Hành Giản hòa nhã nói, dẫn đầu xuống xe ngựa, sau đó đỡ nàng xuống.

Lý Thông rốt cuộc nhìn thấy diện mạo của Cố Ngũ này, hắn áo choàng màu sẫm, người rất gầy rất cao, tướng mạo thanh tú, cả người thanh quý. Đâu có giống một thương nhân? Rõ ràng là một người đọc sách.

Người như bọn họ người rất kính sợ người đọc sách. Vì sinh kế bức bách đi giang hồ, không biết mấy chữ, cũng không đọc qua sách gì. Họ hâm mộ nhất những văn nhân có thể xuất khẩu thành thơ.

Cố Hành Giản đi đến trước mặt Lý Thông, chắp tay nói: “Lý huynh, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lý Thông oán thầm nói, thật ngưỡng mộ đã lâu sao đi được cả ngày trời mới xuống xe ngựa gặp mặt? Nhưng hắn người này không câu nệ tiểu tiết, lòng dạ cũng coi như rộng rãi, đáp lễ nói: “Cố tiên sinh có lễ.” Vốn dĩ muốn gọi Cố Ngũ gia, không tự giác đã thay đổi xưng hô.

Hai người cùng đi vào khách xá, khách xá này hơi cũ, trên mặt đất có chỗ trũng xuống, đã nhiều ngày mưa liên tục, cho nên mùi mốc meo của gỗ. Bọn Lý Thông vào Nam ra Bắc, hoàn cảnh tốt xấu gì cũng gặp qua, ngửi thấy mùi này cũng không cảm thấy gì. Ngược lại Tư An và Hạ Sơ Lam hai cô nương cúi đầu nhẹ nhàng che mũi, cố gắng thích ứng.

Chưởng quầy là nam tử trung niên, vô cùng nhiệt tình, chủ động tiến đến hỏi: “Khách quan muốn mấy gian phòng?”

Lý Thông đếm nhân số, nói với chưởng quầy: “Muốn hai gian thượng phòng, còn lại hai người một gian hoặc là ba người một gian đều có thể, ngươi xem rồi an bài đi.”

Chưởng quầy vừa nghe, vui rạo rực mà nói: “Được rồi, nhất định an bài chu đáo cho ngài. Các vị trước hết mời ngồi ở đại đường lầu một nghỉ ngơi, cần ăn vài thứ?”

“Có rượu ngon thức ăn ngon gì cứ việc đưa lên đi.” Lý Thông sảng khoái nói.

Đại đường có mấy cái bàn, mọi người phân tán ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm chiều. Cố Hành Giản đánh giá hoàn cảnh khách xá một chút, nói với Sùng Minh: “Buổi tối ngươi và Lục Bình đừng ngủ quá sâu.”

Sùng Minh gật đầu, ra bên ngoài vẫn nên cảnh giác mới tốt.

Hạ Sơ Lam lấy đũa từ ống trúc đặt trên bàn phân cho mọi người, lúc phân đến Cố Hành Giản, cố ý lấy khăn sạch cẩn thận lau chùi mới đưa cho hắn.

Khóe miệng Cố Hành Giản mỉm cười: “Đa tạ.”

Lý Thông và mấy thủ hạ ngồi ở bàn bên cạnh, đang nói chuyện phiếm. Lý Thông nhìn thủ hạ vẫn mải ngắm bên bàn Cố Ngũ, cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Vừa rồi khi tiến vào không chú ý, lúc này mới phát hiện ngồi bên cạnh Cố Ngũ là một gã sai vặt, môi hồng răng trắng, rất đẹp.

Thủ hạ lặng lẽ nói: “Kia hẳn là một cô nương đi? Nam nhân sao có thể lớn lên xinh đẹp như vậy.”

Lý thông suy đoán hẳn là thị thiếp Cố Ngũ, trộm mang theo. Đi Hưng Nguyên phủ cả đi cả về phải mất mấy tháng, chắc luyến tiếc để mỹ thiếp như hoa phòng không gối chiếc. Nhìn dáng vẻ Cố Ngũ, cô nương này hẳn rất được sủng ái. Nhưng đây là chuyện nhà người ta, bọn họ không tiện hỏi.

“Đừng nhìn!” Lý Thông vỗ đầu thủ hạ, thủ hạ không dám nhìn nữa.

Cơm chiều là bốn món ăn một canh, tay nghề rất bình thường, cũng khó trách làm ăn không tốt. Tư An vừa ăn vừa không nhịn được nói: “Còn không bằng để nô tỳ đi phòng bếp làm vài món, còn ngon hơn mấy món này.”

Hạ Sơ Lam cười nói: “Rời nhà ra ngoài, tạm chấp nhận một chút đi. Đây vẫn là phụ cận đô thành, nếu đi về hướng tây, điều kiện càng gian khổ hơn. Đến lúc đó nói không chừng chúng ta chỉ có thể uống canh rau dại.”

“Không thể nào? Ngài đừng làm ta sợ.” Tư An mím môi nói.

Lục Bình nhịn không được cười nhạo: “Ta xem ngươi so với kim chi ngọc diệp còn yếu ớt hơn.”

Khi Tư An bán vào Hạ gia, Hạ gia đã rất tốt. Nàng tuy rằng là hạ nhân, nhưng đi theo Hạ Sơ Lam cũng chưa từng chịu gian khổ gì, một đôi tay dưỡng đến trắng nõn tinh tế. Hơn nữa Hạ Sơ Lam nếu được thứ tốt gì, cũng thường thưởng cho nàng dùng, không đánh không mắng, nàng so với mấy nha đầu khác, yếu ớt hơn chút.

Cố Hành Giản ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện, nhai kỹ nuốt chậm, đồng thời cũng đang suy tư. Người như hắn, hận không thể đem thời gian bẻ thành mấy phần dùng, cho nên cũng không để ý Tư An bọn họ đang nói gì.

Hắn suy nghĩ lần nói chuyện cùng Trương Vịnh trước khi rời đô thành,.

Hưng Nguyên phủ là trọng trấn biên cảnh, áp chế pháo đài Tần phượng. Sau sự biến Tịnh Khang, quân Kim ý đồ từ nơi này vào đất Thục, cùng quân đội Quan Trung hình thành thế vây kín. Nhưng ngay lúc đó đại tướng Ngô Giới tổ chức mấy ngàn binh sĩ ra sức ngăn cản, lần lượt đánh lùi quân Kim, khiến cho bọn họ lui binh.

Ngô Giới là một vị tướng lãnh uy dũng, cùng quân Kim đối chọi nhiều năm, khiến quân Kim trước sau không dám mơ ước đất Thục, còn ở địa phương phát triển trồng trọt, khởi công xây dựng thuỷ lợi, rất được bá tánh kính yêu. Sau khi ông qua đời vì bệnh, đệ đệ Ngô Lân tiếp quản binh quyền, được phong quốc quân Tiết Độ Sứ, Tây Bắc Trấn An Sử, phủ nha ở Hưng Châu cách Hưng Nguyên phủ không xa. Toàn bộ đường Lợi Châu đều nhưng tính là địa bàn của ông ta.

Trương Vịnh nói Ngô gia ở địa phương kinh doanh nhiều năm, thế lực rắc rối khó gỡ, nghiễm nhiên là vua một cõi ở địa phương. Trong Tiến Tấu Viện rất nhiều tấu chương đi ngang qua Lợi Châu đều phải qua Ngô Lân sàng lọc mới đưa lên. Hơn nữa bản thân Ngô Lân cực kỳ thống hận Kim Quốc, càng thống hận chủ hòa phái trong triều. Cố Hành Giản đến Hưng Nguyên phủ, khó tránh khỏi phải giao thiệp với Ngô Lân.

Thân phận địa vị của Ngô Lân không hề thua kém Anh Quốc Công, hơn nữa trấn thủ biên cảnh nhiều năm, càng vất vả công lao càng lớn, hoàng đế nhiều lần ngợi khen. Phổ An Quận Vương muốn ở Hưng Nguyên phủ có thành tựu, nhất định phải thông qua lão thần Ngô Lân, nhưng hiển nhiên hắn không thành công.

Cố Hành Giản nghe qua rất nhiều sự tích của huynh đệ Ngô gia, nhưng chưa từng chân chính giao thiệp với Ngô Lân, cho nên trong lòng hắn cũng không tự tin.

Chờ ăn xong cơm chiều, Cố Hành Giản nói một tiếng với Lý Thông, từng người trở về phòng nghỉ ngơi. Hạ Sơ Lam bưng chậu nước vào phòng, nhìn thấy hắn khoanh tay đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, dáng vẻ thanh lãnh, ánh mắt thâm trầm. Lúc này, hắn trở nên có chút xa lạ mà xa xôi.

Cố Hành Giản suy nghĩ sự tình Hưng Nguyên phủ, không chú ý Hạ Sơ Lam tiến vào.

Hạ Sơ Lam đặt chậu nước xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ngài suy nghĩ gì? Lúc dùng bữa tối đã thấy ngài hơi thất thần.”

Cố Hành Giản quay đầu lại, nhẹ nhàng cười: “Không có gì. Bên ngoài đang mưa, trên đường không có ai qua lại, nhìn đường phố bất tri bất giác xuất thần.”

Hạ Sơ Lam đoán hắn chắc chắn đang suy nghĩ chính sự, nhưng hắn không muốn nhiều lời, nàng cũng không truy vấn, chỉ nói: “Chậu nước này là nước ấm, ngài trước rửa mặt, rửa tay. Khách xá đơn sơ, không có tịnh phòng để tắm gội, ta đã bảo tiểu nhị tìm thùng gỗ, phòng bếp đang đun nước ấm, chắc ngài phải chờ một chút mới có thể tắm gội.”

Cố Hành Giản lại gần kéo nàng ngồi xuống: “Nàng thật sự đem mình trở thành hạ nhân? Làm chút chuyện mài mực bày giấy là được rồi.”

“Chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ngài là chuyện nên làm.” Hạ Sơ Lam nghiêm túc nói.

Cố Hành Giản đưa tay nâng mặt nàng, chỉ cảm thấy nàng mặc nam trang có một loại vẻ đẹp nói không nên lời. Làn da trắng nõn như ngọc, mang khăn vấn đầu lớn cỡ bàn tay, khuôn mặt nàng càng thêm nhỏ xinh. Hắn bỗng nhiên phát hiện có phải mình thật sự có chút thích nam phong hay không ……

Hắn nghiêng đầu lại gần, vừa muốn chạm môi nàng, bỗng nhiên nghe được phía dưới lầu ồn ào một trận. Hạ Sơ Lam thừa cơ đẩy bả vai của hắn thấp giọng nói: “Ta đi ra ngoài nhìn xem.”

Nàng mở cửa, đứng ở trên hành lang, nhìn thấy phía dưới lầu có không ít người. Thủ hạ Lý Thông xách theo một người ăn mặc áo tơi, toàn thân nhỏ nước nói: “Lão bản, thằng nhãi này lén lút ở bên ngoài, vẫn là một tiểu tử, nhưng lớn lên rất xinh đẹp, không bằng chúng ta……” Hắn lộ ra một tia dâm tà tươi cười.

“Buông ta ra…… Buông ra……!” Thanh âm kia, Hạ Sơ Lam nghe dường như hơi quen thuộc.

Hạ Sơ Lam vội vàng đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Trần Giang Lưu ẩn bên dưới đấu lạp. Hắn nhìn thấy Hạ Sơ Lam như thấy được cứu tinh: “Phu…… Cứu cứu ta……”

“Giang Lưu? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Hạ Sơ Lam mở miệng hỏi.

Nam tử bắt lấy Trần Giang Lưu thấy Hạ Sơ Lam nhận thức hắn, thuận thế buông lỏng tay. Trần Giang Lưu vội chạy ra phía sau Hạ Sơ Lam trốn tránh.

Hạ Sơ Lam nói với Lý Thông: “Chúng ta nhận thức. Có thể giao hắn cho cho ta xử trí không?”

Lý Thông gật đầu, dù sao chỉ là một thiếu niên, dù nhận thức, cũng sẽ không có uy hiếp gì, ra lệnh cho những người thủ hạ đó tản đi. Những người đó còn quay đầu lại nhìn Hạ Sơ Lam, chỉ cảm thấy gã sai vặt này thật là đẹp.

Hạ Sơ Lam kéo Trần Giang Lưu đến một góc, xác định bốn bề vắng lặng, mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi theo đến đây như thế nào?”

Trần Giang Lưu cúi đầu không nói lời nào, trong tay ôm một cái tay nải, tay nải còn nhỏ nước tong tong, cả người ướt sũng lại đáng thương hề hề.

Hạ Sơ Lam lấy khăn cho hắn lau mặt, hắn mới nói: “Ta muốn đi cùng Sùng Minh ca ca đến Hưng Nguyên phủ, nhưng tướng gia không cho. Diêu tỷ tỷ liền ra chủ ý cho ta, bảo ta trộm đi theo các ngươi, chờ đi được nửa đường cho dù các người phát hiện, cũng sẽ mang ta theo. Nhưng trấn trên chỉ có một chỗ khách xá này, lộ phí của ta vừa vặn hết sạch…… Phu nhân, ngài đừng đuổi ta đi.”

“Nhưng……” Hạ Sơ Lam chần chờ một chút. Trần Giang Lưu đã quỳ xuống: “Một mình ta sẽ sợ hãi, buổi tối cũng không dám ngủ. Chỉ cần cho ta ở bên cạnh Sùng Minh ca ca, muốn ta làm cái gì cũng được…… Phu nhân thay Giang Lưu cầu xin tướng gia đi, được không?”

Hạ Sơ Lam nhìn hắn hai mắt đỏ bừng, càng thêm đáng thương, liền kéo hắn dậy: “Ngươi đi đổi quần áo sạch sẽ trước đã, ta đi hỏi tướng gia một chút.”

Trần Giang Lưu giơ tay lau khô nước mắt, liên tục nói lời cảm tạ.

Đứa nhỏ này từ khi nhập phủ tới nay, chưa bao giờ thêm phiền toái gì, vẫn luôn theo khuôn phép cũ. Hạ Sơ Lam thật ra cảm thấy mang theo hắn cũng không sao. Hơn nữa nàng nghe Nam bá nói qua, buổi tối Trần Giang Lưu nhất định phải ngủ cùng Sùng Minh, nếu không sẽ không ngủ được, vẫn luôn gặp ác mộng. Đại khái là chuyện trải qua lúc trước đã khắc sâu thành ấn ký trong lòng hắn đi.

Nàng biết Cố Hành Giản không thích Trần Giang Lưu, nhưng vẫn luôn không rõ nguyên nhân.

Sùng Minh và Lục Bình đi hậu viện an trí xe ngựa, trở về khách xá, nhìn thấy Trần Giang lưu đều thấy ngoài ý muốn. Trần Giang Lưu chạy tới ôm Sùng Minh, khóc lên. Sùng Minh nghe nói chân tướng sự tình, an ủi hắn hai câu, trước dẫn hắn vào phòng đổi quần áo sạch sẽ.

Hạ Sơ Lam lại về phòng, Cố Hành Giản đang uống nước, ngẩng đầu nhìn nàng: “Phía dưới phát sinh chuyện gì?”

“Là Giang Lưu theo tới.” Hạ Sơ Lam nói.