Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 2: Ràng buộc!




Xe của Lục Thiên Mặc đổ trước cổng Kiều gia, bên trong có hàng chục người đang khuâng vác đồ đạc ra ngoài, một chiếc vali nhỏ cũng được quăng đến dưới chân Kiều Mạch Linh.

"Các người đang làm gì vậy?"

"Ba cô đã bị toà khởi tố rồi, chúng tôi là chủ nợ, đến đến xiết đồ lấy nhà."

Kiều Mạch Linh sững sờ rồi lập tức chạy vào nhà, chạy lên tới cầu thang thì cô gặp hai cảnh sát viên dẫn Kiều Sở Nghiện xuống.

"Ba!"

Mạch Linh tiến đến kéo lấy tay Kiều Sở Nghiện, ông ta đang lúc lên cơn tâm thần túm tóc Kiều Mạch Linh kéo mạnh ra sau. Giọng nói lởn cởn đầy mùi rượu.

"Đồ đứa con gái hư hỏng, cút, cút đi!"

Mạch Linh chỉ có thể đứng trơ đó nhìn bọn họ dẫn ba mình đi, đây đều là do Lục Thiên Mặc sắp đặt, theo đúng trong đơn mà toà đưa ra thì hai tháng nữa họ mới có quyền tịch thu tài sản của gia đình và đưa ba cô rời đi.

Cô đứng bất động tại chỗ khá lâu, đến khi có tiếng nói ở sau lưng truyền đến, âm lãnh, khô khốc và mơ hồ có hàm ý châm chọc.

"Chỉ mới bắt đầu thôi, cô nên làm quen với những ngày tháng tăm tối sắp tới đi haha."

Lục Thiên Mặc quay lưng ra xe, hai tên vệ sĩ lập tức tống Kiều Mạch Linh lên ghế sau rồi phóng xe vọt đi.

Thật không ngờ Lục Thiên Mặc lại đưa cô về nhà của hắn, những chiếc ôtô đậu chật hết đường đi. Kiều Mạch Linh ngơ ngác nhìn những chiếc ôtô số lượng có hạn trong gara, hóa ra Lục Thiên Mặc hắn lại là người sở hữu 4 trong 5 chiếc siêu xe có duy nhất một phiên bản trên thế giới.

Cô nhìn quanh một lượt, căn biệt thự có kích thước rộng như toà thành, xung quanh có hàng rào chắc chắn, chưa kể đến ở khắp mọi ngốc ngách đâu đâu cũng có vệ sĩ canh gác, lại kể, nhìn thấy bên trong toàn đồ nội thất cao cấp bằng gỗ cây huỳnh đàng và không ít những món đồ trang trí nhập khẩu của Ý. Cả căn biệt thự toát lên một vẻ quyền quý huy hoàng như cung điện của các vua chúa ngày xưa.

"Đã trở thành đồ vật của tôi thì cô tuyệt phải biết nghe lời." Lục Thiên Mặc bóp chặt cằm của Kiều Mạch Linh, hắn cuối đầu nhìn xuống cô gái nhỏ bé trước mặt mình.

"Anh muốn tôi làm gì cũng được, xin anh hãy tha cho ba tôi có được không?" Kiều Mạch Linh cắn môi nhìn Lục Thiên Mặc, hắn cung hai đầu ngón tay cái và trỏ lại búng nhẹ một cái đã phát ra âm thanh, một tên thuộc hạ lập tức chạy đến cung kính cúi người.

"Đem hắn lên đây." Lục Thiên Mặc bỏ lại câu nói đó rồi trực tiếp bước vào phòng khách, hắn nhàn nhã ngồi lên sofa, đưa mắt hướng về phía Mạch Linh đang đứng run rẩy.

"Ngồi xuống!"

Mạch Linh đứng trước con người này hoàn toàn sợ hãi, thế lực của hắn thật quá to lớn, trong giới làm ăn chưa một ai có thể đánh gục được hắn bao giờ.

Vài phút sau đó, tên thuộc hạ dẫn theo một người đàn ông vào trong phòng khách,đến trước mặt Lục Thiên Mặc, người đàn ông kia cúi sợ quỳ xuống van xin.

"Lão đại, xin anh hãy tha cho tôi lần này!"

Kiều Mạch Linh sững người, cô không ngờ Lục Thiên Mặc lại là người đứng đầu của Hắc Long, một băng hội lớn nhất Đài Loan lẫn Trung Quốc trong suốt 5 năm qua.

"Tha! Ông nên nhớ rằng, Lục Thiên Mặc tôi trước giờ chưa từng tha cho bất cứ ai có ý đồ tạo phản."

Lời nói vừa dứt, tiếng súng "Đoàng" một tiếng ghim thẳng viên đạn bạc vào giữa trán người đàn ông kia.

Sau đó, mấy tên thuộc hạ lôi xác người đàn ông đi, Mạch Linh từ đầu đến cuối chứng kiến tất cả, những gì cô thấy là giết người, là cướp đi một sinh mạng, hắn ta - Lục Thiên Mặc, quả thật là vô tình.