Sủng Vợ Lên Trời

Chương 237




“Cậu là ai? Sao lại ở đây?”

Ngoài cửa vang lên giọng nói lộ rõ sự kích động của ông Trần, Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương nhìn nhau, sau đó cô nói: “Triều Dương, anh đi xem sao đi, cho ông Trần đỡ hiểu nhầm.”

Lúc ông Trần và bác sĩ gần đến phòng bệnh thì nhìn thấy ngoài cửa phòng có một người đàn ông lạ hoắc đang đứng đó, ông giật mình, tưởng rằng Ngọc Sở đã xảy ra chuyện gì, liền vội vàng chạy đến.

Vừa tiến lại gần đã ngay lập tức chất vấn người đàn ông kia.

Mà người ấy – Tô Lân sững sờ, ông Trần chất vấn anh như thế này, khác nào coi anh là người xấu chứ.

Anh liền vội vàng thanh minh: “Ông Trần, tôi không phải người xấu. Tôi chỉ...”

Anh còn chưa nói hết câu, cánh cửa đằng sau lưng bật mở, anh quay đầu, nhìn thấy Boss đang đi ra, trong khoảnh khắc anh cảm thấy như đang nhìn thấy cứu tinh của mình, liền vội vàng nói: “Chủ tịch, anh giúp tôi giải thích với ông Trần đi, tôi không phải người xấu.”

Lục Triều Dương nhìn qua Tô Lân đang không biết làm thế nào, sau đó quay sang ông Trần.

Ông Trần cũng đang nhìn chằm chằm vào anh, đôi mày cau chặt lại, nhìn người này sao mà quen thế nhỉ?

Ngay sau đó, ông đột nhiên trợn tròn mắt, không lẽ người này là... người này là...

Lục Triều Dương dường như đã nhìn thấu sự kinh ngạc của ông Trần, anh cong môi mỉm cười, bình tĩnh trả lời: “Vâng, tôi là Lục Triều Dương.”

Đúng là cậu ta!

Bây giờ trong lòng ông Trần ngoài kinh ngạc còn có cả phần nhiều hoài nghi, ông đang nghĩ tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?

Ông nhìn vào trong phòng bệnh, lại quay ra nhìn Lục Triều Dương, thận trọng dò hỏi: “Cậu đến thăm Ngọc Sở à?”

“Vâng, tôi đến thăm cô ấy.” Lục Triều Dương nhẹ nhàng gật đầu.

Ông Trần nhướng mày, ánh mắt ông nhìn Lục Triều Dương mang theo sự thận trọng.

Lục Triều Dương này có thể đồng ý hợp tác với Đường Thị, riêng chuyện này ông đã thấy thấy kỳ lạ, một tập đoàn lớn như Hoàng Đình, sao lại có thể dễ dàng chấp nhận hợp tác với một Đường Thị nhỏ bé chứ?

Nhưng bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như vậy.

Bác sĩ kiểm cho cho Đường Ngọc Sở xong, thì ra cô chỉ bị thương ở lưng, không có vấn đề nào khác.

Như vậy mới có thể khiến Lục Triều Dương an tâm hơn một chút.

Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng, Đường Ngọc Sở hết nhìn Lục Triều Dương lại nhìn ông Trần, bầu không khí dường như có chút ngại ngùng.

Cô do dự một hồi, sau đó nở nụ cười tươi, chỉ vào Lục Triều Dương rồi nói với ông Trần: “Bác Trần, anh ấy chính là Chủ tịch tập đoàn Hoàng Đình đã đồng ý hợp tác với Đường Thị - Lục Triều Dương.”

Ông Trần gật đầu: “ Bác biết.”

Mặc dù Lục Triều Dương rất ít khi xuất hiện trước công chúng, nhưng cũng không ít người biết đến anh. Vì vậy Đường Ngọc Sở cảm thấy màn giới thiệu của mình có vẻ thừa thãi mất rồi.

Cô mím chặt môi, liếc nhìn khuôn mặt thờ ơ của Lục Triều Dương, sau đó hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói với ông Trần: “Bác Trần, thực ra anh ấy còn một thân phận nữa.”

“Thân phận gì?” Ông Trần yên lặng nhìn cô, đôi đồng tử nhìn xa trông rộng giống như có vẻ nhìn thấu tâm can của người khác.

Đường Ngọc Sở lại hít sâu một hơi: “Thực ra... anh ấy... là chồng của cháu.”

Ông Trần sững sờ: “Chồng?”

“Vâng, bọn cháu kết hôn rồi, cũng được mấy tháng rồi.”

Quả nhiên sự việc thực sự không hề đơn giản.

Chuyện kỳ lạ như việc Hoàng Đình chịu hợp tác với Đường Thị, thì ra cũng có lý do có thể giải thích được.

Ông Trần đánh giá Lục Triều Dương một lượt, sắc mặt nghiêm nghị, giống như bố vợ đang nhìn con rể vậy.

Không thể phủ nhận rằng Lục Triều Dương là một nam nhân vô cùng xuất sắc, dung mạo tuấn tú, dáng vóc cao lớn, toàn thân tỏa ra thần thái cao quý, nhìn qua đã biết đây là một người đàn ông không hề tầm thường.

Tuy là anh ta rất xuất sắc, nhưng Ngọc Sở cũng không vừa. Hai người ở bên nhau tạo nên cảm giác như một cặp trời sinh, vô cùng xứng đôi.

Ông Trần để lộ ra một nụ cười thỏa mãn, ông quay đầu nói với Đường Ngọc Sở: “Ngọc Sở, mắt nhìn của cháu tốt đấy.”

Đường Ngọc Sở ngượng nghịu cười đáp lại, cô cũng biết mắt nhìn của mình rất tốt, lúc đó cũng là cô cầu hôn anh mà.

Tiếp đó, ông Trần lại quay sang nói với Lục Triều Dương: “Chủ tịch Lục...”

“Bác Trần, bác cứ gọi cháu là Triều Dương.” Lục Triều Dương lên tiếng cắt ngang ông, ông là bạn của bố Ngọc Sở, thì cũng là trưởng bối của anh.

Ông Trần cười sảng khoái: “Được, vậy bác gọi cháu là Triều Dương nhé.”

Ông vốn tưởng anh là nhân vật cao ngạo lạnh lùng, không ngờ anh lại là người lễ phép lịch sự như thế.

Cũng phải, người mà Ngọc Sở chọn làm sao có thể kém cỏi được chứ?

Ông Trần nhìn Lục Triều Dương, càng nhìn càng thích càng vừa lòng, ông vừa nhìn vừa cười ha hả, sau đó giả vờ nghiêm khắc cứng rắn nói với anh: “Triều Dương, cháu phải đối xử với Ngọc Sở cho tốt, nếu cháu mà khiến nó phải chịu một chút oan ức nào, bác Trần sẽ không tha cho cháu đâu.”

Lục Triều Dương nhìn vào mắt Đường Ngọc Sở, phát hiện cô đang mím môi cười thầm, khóe môi anh cũng không nhịn được mà cong lên, anh khẽ gật đầu: “Vâng, cháu sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, cả đời đều sẽ như vậy.”

Anh quay đầu, đối diện với đôi mắt trong veo của Đường Ngọc Sở, đường cong trên môi càng thêm sâu hơn.

Đường Ngọc Sở cũng cười đáp lại, sau đó nói với ông Trần: “Bác Trần, Triều Dương tốt với cháu lắm ạ.”

Ông Trần cười: “Ừ, bác cũng nhìn ra được mà.”

Ông có thể nhìn được điều đó từ trong ánh mắt của Lục Triều Dương, anh thực sự yêu Ngọc Sở.

Thế này ông có thể yên tâm được rồi.

“Triều Dương đã đến đây rồi, thì ông già đây đi trước nhé.” Ông Trần cười nói với hai người.

“Bác Trần...”

Đường Ngọc Sở còn muốn nói gì đó, nhưng ông Trần đã giơ tay chặn cô lại, thành ý sâu xa nói: “Ngọc Sở, sau này cháu là Chủ tịch của Đường Thị rồi, trước khi bố cháu tỉnh lại, cháu phải nhớ, Đường Thị chính là trách nhiệm của cháu.”

Đường Ngọc Sở gật đầu chắc nịch: “Bác Trần, cháu biết, cháu sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người đâu ạ.”

Ông Trần cười mãn nguyên, sau đó ông nhìn sang Lục Triều Dương: “Triều Dương, Ngọc Sở giao cho cháu nhé.”

Lục Triều Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo ông.

Nhưng giữa đàn ông với nhau không cần nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ thể hiện tất cả.

Lục Triều Dương lệnh cho Tô Lân đưa ông Trần về, còn mình ở lại với Đường Ngọc Sở.

Vốn dĩ tưởng đây sẽ là một chiến thắng vang đội, ai ngờ lại thua đến mức thảm hại.

Cố Ngọc Lam bị bảo vệ đưa từ trong thang máy đi ra, trên đường đi rải đầy ánh mắt cười cợt trên nỗi đau khổ của người khác từ các nhân viên Đường Thị.

“Tôi là cổ đông của công ty này, mấy người mau thả tôi ra.”

Cố Ngọc Lam không ngừng giằng co, muốn thoát ra khỏi vòng vây xiềng xích của hai bảo vệ cao to.

Nhưng sức lực có hạn, cô ta chẳng thể làm lay chuyển hai bảo vệ kia một chút nào.

Cuối cùng chỉ có thể chịu bị ném ra khỏi tòa nhà Đường Thị.

Cả người cô ta còn chưa đứng vững liền ngã xuống dưới đất.

Trước giờ Cố Ngọc Lam chưa từng phải chịu bị sỉ nhục như thế này, cô ta hổn hển quát lên với bảo vệ: “Đợi tôi lên làm chủ tịch nhất định sẽ đuổi hết mấy người.”

Lúc này cô ta hoàn toàn không có một chút khí chất nào, giống hệt như một mụ đàn bà chanh chua đứng ngoài đừng mắng chửi.

“Cô vẫn còn muốn làm chủ tịch cơ à, kiếp sau nhé.” Bảo vệ không khách khí mỉa mai lại, hiển nhiên không hề coi cô ta ra gì.

Một tên bảo vệ thấp kém mà cũng dám nói chuyện với cô ta sao, Cố Ngọc Lam lập tức nổi giận đùng đùng: “Anh có thái độ gì đấy? Tôi phải đuổi việc anh, nhất định phải đuổi việc anh.”

Bảo vệ khinh khỉnh liếc cô ta một cái, rồi quay trở lại vị trí của mình, không thèm để ý đến đồ điên làm gì nữa.

Thấy vậy, Cố Ngọc Lam càng tức giận không nói thành lời, hai má đỏ phừng phừng, lồng ngực phập phồng phẫn nộ.

Cô ta không hề quên, ngày trước khi cô ta đến Đường Thị, hai tên bảo vệ kia đều nghiêng mình cúi đầu, bộ dạng vô cùng kinh cẩn, bây giờ thì...

Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!