Sủng Vợ Lên Trời

Chương 267




Tối hôm qua Triệu Uyển Nhan trở về từ bệnh viện, vừa nằm xuống ngủ đã gặp ác mộng mà bừng tỉnh.

Trong mơ, sắc mặt Đường Tùng tái nhợt không còn chút màu máu nào, ánh mắt âm trầm nhìn bà ta, một tiếng lại một tiếng hỏi bà ta vì sao lại làm như vậy.

Bà ta khóc lóc nói đừng trách bà ta, bà ta cũng là bị ép bất đắc dĩ mới ra tay độc ác như vậy.

“Tôi muốn bà đi cùng tôi.” Trên mặt Đường Tùng nở một nụ cười kỳ lạ, sau đó vọt đến trước mặt bà ta.

Bà ta muốn chạy trốn, nhưng chân như mọc rễ không thể động đậy.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông bóp cổ mình, nét mặt dữ tợn nói: “Triệu Uyển Nhan, tôi muốn bà xuống địa ngục!”

Hô hấp ngày càng khó khăn, ngay khi bà ta cho rằng mình sẽ chết, cả người chợt bừng tỉnh.

Tỉnh dậy mới phát hiện là mình tự bóp cổ mình, bà ta sợ hãi vội vàng buông tay, ngồi bật dậy.

Giấc mơ quá mức chân thật, quá mức kỳ lạ.

Bà ta vô cùng sợ hãi mà vuốt ve cổ mình, loại cảm giác sắp không thể thở nổi kia dường như vẫn đang tồn tại.

Bởi vì sợ, sau đó bà ta vẫn luôn không dám ngủ.

Giết Đường Tùng, không phải là suy nghĩ nhất thời của bà ta, mà là tại khi Đường Ngọc Sở nói muốn đưa Đường Tùng đến nước Mỹ chữa trị, bà ta đã nảy ra suy nghĩ này.

Lúc đầu bà ta cũng do dự, nhưng sau khi bác Triệu ngã xuống bậc thang, dường như bà ta đã không còn cố kỵ nữa.

Giết một người cũng không khác gì với giết hai người.

Vì vậy bà ta quyết định giết Đường Tùng.

Khi người giúp việc đến gõ cửa nói có một người phụ nữ tên là Đường Ngọc Sở muốn tìm bà ta.

Bà ta hoảng hốt, biết Đường Ngọc Sở đến chắc chắn là vì chuyện của Đường Tùng.

Nhưng chỉ thoáng chốc bà ta đã bình tĩnh lại, cho dù Đường Ngọc Sở biết bà ta giết Đường Tùng, không có chứng cứ thì làm thế nào được chứ.

...

Nghe thấy tiếng nói, Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu quay người nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Triệu Uyển Nhan mặc áo ngủ màu đỏ tía bước từng bước từng bước xuống bậc thang.

Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu liếc mắt trao đổi, sau đó đi đến.

Vừa lại gần, Đường Ngọc Sở đã nhìn thấy sắc mặt tiều tụy, quầng mắt xanh đen của Triệu Uyển Nhan, vừa nhìn đã biết là ngủ không ngon.

Đôi lông mày mảnh khảnh khẽ nhướng, Đường Ngọc Sở cười lạnh: “Triệu Uyển Nhan, có phải mơ thấy ác mộng, không dám ngủ hay không?”

Bước chân của Triệu Uyển Nhan dừng lại, đáy mắt bất chợt xẹt qua một tia hốt hoảng, lập tức cất giọng trách mắng, dường như là muốn che giấu hoảng loạn và chột dạ trong lòng mình.

“Đường Ngọc Sở, cô đang nói bậy bạ gì vậy? Sao tôi lại mơ thấy ác mộng?”

“Chính bà đã làm cái gì mà còn không biết sao?” Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt nặng nề thật giống như muốn nhìn thấu bà ta.

Triệu Uyển Nhan vội vàng quay đầu, cố giữ vững bình tĩnh đi qua người cô, đến ghế sofa ngồi xuống.

Bà ta khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn đôi nam nữ đứng sau lưng, cười xùy thành tiếng: “Đường Ngọc Sở, sáng sớm cô về đây là muốn nói mấy lời chẳng hiểu ra sao này với tôi sao? Nếu là như vậy thì đi về đi.”

“Đi về?” Đường Ngọc Sở cười lạnh, đi đến trước mặt bà ta, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống bà ta, ánh mắt sắc bén: “Triệu Uyển Nhan, đây là nhà tôi, bà lấy tư cách gì mà đuổi tôi đi?”

“Chỉ dựa vào tôi là chủ của ngôi nhà này. Mà cô...” Triệu Uyển Nhan khoanh hai tay trước ngực, lùi vào sâu trong ghế sofa, giương mắt nhìn cô, nét mặt đầy châm biếm: “Con gái lấy chồng như bát nước đã hắt đi, nhà họ Đường đã không còn là nơi mà cô muốn đến thì đến.

Giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, Đường Ngọc Sở ngửa đầu cười lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy giễu cợt: “Tu hú chiếm tổ, vậy mà cũng dám mặt dày mày dạn như vậy.”

Sau đó, cô nhìn xung quanh: “Mỗi một ngóc ngách trong này đều là mẹ tôi tự tay trang trí thiết kế, bà cái đồ tuesday đột nhiên chen vào, có tư cách gì nói mình là chủ của nhà họ Đường chứ?”

Đã nhiều năm như vậy, căn nhà này có quá nhiều dấu vết của người phụ nữ kia, mỗi lần bà ta đề nghị muốn sửa chữa, đều sẽ bị Đường Tùng gạt bỏ, lý do là đây là do mẹ của Đường Ngọc Sở thiết kế, muốn để lại kỷ niệm cho Đường Ngọc Sở.

Để lại kỷ niệm cho Đường Ngọc Sở? Triệu Uyển Nhan trào phúng cong môi, rõ ràng là Đường Tùng ông nhớ mãi không quên người vợ đã mất, tự mình muốn giữ lại kỷ niệm.

Vì vậy nhiều năm trôi qua, bất mãn của bà ta đối với Đường Tùng càng ngày càng nhiều, cho đến bây giờ cuối cùng đã bùng nổ, bà ta tự tay giết ông, cũng coi như là hả giận.

Bà ta thu lại suy nghĩ, nhìn ánh mắt lạnh buốt có thêm chút oán hận của Đường Ngọc Sở: “Vậy thì sao? Tôi đều sẽ phá hủy hết tất cả những gì của người phụ nữ kia, không để lại một chút xíu nào.”

“Bà dám?” Bởi vì lời bà ta nói mà Đường Ngọc Sở vô cùng sợ hãi, căn biệt thự này lưu lại rất nhiều kỷ niệm khó quên của cô và mẹ, mẹ đã rời đi, nếu như biệt thự cũng bị hủy, vậy thì không còn gì nữa rồi.

“Vì sao không dám?” Triệu Uyển Nhan bật cười thành tiếng, quay đầu nhìn về phía vách tường treo đầy tranh trang trí: “Không phải vừa rồi cô phát hiện không thấy tranh của người phụ nữ kia vẽ sao? Không sai, chính là tôi vứt đó.”

Vừa mới dứt lời, nhiệt độ quanh người Đường Ngọc Sở đột nhiên hạ xuống, lập tức là có thể đóng băng được rồi.

“Bà dựa vào cái gì mà ném tranh của mẹ tôi?” Cô nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đắc ý của Triệu Uyển Nhan, cắn răng nghiến lợi chất vấn.

“Dựa vào cái gì?” Triệu Uyển Nhan đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, kiêu căng vênh mặt: “Đường Ngọc Sở, tôi đã nói rồi, bây giờ nhà họ Đường do tôi làm chủ, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cô, một đứa con gái đã gả ra ngoài quản được sao?”

“Bốp!” Đường Ngọc Sở không kiềm nổi giận giơ tay tát bà ta.

Triệu Uyển Nhan che lấy gò má, không thể tin nổi trừng mắt nhìn cô: “Cô dám đánh tôi!!!”

Đường Ngọc Sở giận quá hóa cười: “Vì sao tôi không dám?”

“Cô...” Triệu Uyển Nhan chỉ cảm thấy rất nhục nhã, thẹn quá hóa giận, giơ tay đánh cô.

Lúc này, một cánh tay bên cạnh duỗi ra nắm tay bà ta, theo đó là giọng nói lạnh lẽo bức người: “Nếu bà dám động vào chị ấy, tôi sẽ khiến bà đau đến mức muốn chết mà không được.”

Vừa mới nói xong, sắc mặt Triệu Uyển Nhan trắng bệch, hoảng sợ hét lên: “Á! Đau quá!”

Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn, hóa ra là Thanh Chiêu nắm chặt tay bà ta, chắc hẳn Thanh Chiêu bóp không nhẹ, khiến bà ta đau không chịu nổi.

Triệu Uyển Nhan cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy rồi, mặt bà ta cũng vì đau đớn mà vặn vẹo.

Đau quá!

Nhưng Lục Thanh Chiêu hoàn toàn không có ý buông tay, trái lại còn bóp mạnh hơn.

“Ối!” Triệu Uyển Nhan lại bị đau mà kêu gào, sau đó vội vàng cầu xin tha thứ: “Cậu mau buông tay, tôi tuyệt đối sẽ không động đến cô ta dù chỉ một chút.”

Giọng nói bà ta hơi run rẩy, hơn nữa còn mang theo chút nghẹn ngào.

Xem ra là đau quá mức chịu đựng.

Đường Ngọc Sở liếc nhìn Lục Thanh Chiêu, anh ta nhướng mày, sau đó hung ác hỏi: “Bà ném bức tranh kia đi đâu rồi? Mau nói, nếu không tôi bóp gãy tay bà.”

Nói xong, anh ta lại tỏ vẻ định bóp mạnh hơn.

Triệu Uyển Nhan vội vàng trả lời: “Tôi để nó vào trong phòng chứa tầng ba rồi.”

“Bà cũng coi như biết điều!” Lục Thanh Chiêu vừa nhận được đáp án thì lập tức hất tay bà ta ra, sau đó lau tay lên người, giống như vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu lắm.

Vì quán tính, Triệu Uyển Nhan ngã ngồi trên ghế sofa, bà ta ôm lấy cánh tay bị bóp mà cúi đầu kêu rên.

Tranh của mẹ vẫn còn.

Đường Ngọc Sở thở phào nhẹ nhõm, sau đó tất cả cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh lại.