Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 88: 88: Vậy Yêu Đơn Phương Là Gì






Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước cổng trường trung học X.

Bây giờ đã là gần trưa học sinh cũng sắp ra về.

Ngôi trường vẫn như xưa, vẫn như khi cô còn đi học.

Chỉ là tất cả đã được tân trang lên rất nhiều.

Thiết bị máy móc dường như cũng đủ cả.

Cô đẩy cửa xe rồi đi xuống.

Lang Kiệt cũng nhanh chóng bước theo sau.

- Không cần đi theo.

Tôi ra đây một lát rồi sẽ về.

- Nhưng...!
Lang Kiệt hơi ngập ngừng vì dù gì hắn cũng là được anh phái đến để bảo vệ cô.

Như đọc được suy nghĩ của hắn, cô mỉm cười nhẹ.

- Không sao đâu, nơi này rất an toàn lại chỉ đi một chút rồi sẽ quay về.

Hắn lúc này mới gật đầu đồng ý để cô đi nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo bước chân cô xa dần.

Nhã Kỳ tìm đến phía sau sân trường rồi đảo mắt nhìn quanh.

Nơi này vẫn như ngày trước, lúc nào cô buồn hay suy sụp, mệt mỏi nhất cô đều đến đây đê thư giãn.

Ngày qua tháng lại nó đã trở thành một thói quen của cô.

Cô đi tới bãi cỏ rồi nằm xuống tận hưởng cái khí trời mát mẻ.

Cô còn nhớ khi đó cô thường ra đây khóc lóc một mình rồi cũng tự nín.


Có hôm cô còn ngủ quên ở đây khi về lại bị mẹ la mắng.

Những ký ức ấy như ùa về khiến cô bất giác nhắm mắt lại mà cảm nhận.

Mỗi khi cô nằm ở đây sẽ có một người chạy đến bên cô đưa cho cô một chiếc bánh rồi nói...!
- Đồ ngọt sẽ giúp cậu thấy thoải mái hơn đấy.

Nhã Kỳ giật mình mở mắt ra.

Trước mặt cô là người con trai đêm đó đã trò chuyện cùng cô ở công viên gần nhà.

Bạch Ngôn cầm trên tay chiếc bánh ngọt mà hồi đó cô thích ăn nhất.

Đôi môi cong lên ý cười, bàn tay đưa bánh về phía cô.

- Anh là...?
Cô hơi ngập ngừng nhíu mày như đang cố gắng tìm kiếm một lý do cho sự trùng hợp này.

Hắn thở dài, gương mặt biểu lộ sự giận dỗi mà ngồi xuống bên cạnh cô.

- Cậu cũng vô tâm thật đấy.

Tôi mới chỉ đi du học vài năm mà cậu đã quên luôn người bạn này rồi sao? Uổng công tôi vẫn nhớ cậu thích gì và hay ở đâu.

Hắn ra vẻ giận dỗi cầm lấy chiếc bánh đút vào túi.

Cô như nhận ra hắn lập tức vòng tay qua mà cầm lấy chiếc bánh trên tay hắn.

- Làm sao mà tôi quên được chứ? Cậu công tử bột.

Cô mỉm cười rồi bóc chiếc bánh ra ăn ngon lành.

Vị của nó vẫn vậy nhưng hai người bây giờ cũng đã lớn.

Không còn là hai đứa trẻ ngây ngô bé xíu ngày nào, bây giờ cả cô và hắn đều có cuộc sống riêng của mình.

- Cậu về nước từ khi nào vậy? Sao không báo cho tôi biết để tôi ra đón.

- Cũng mới đây thôi.

Về để xem cái con nhỏ hay khóc nhè sống ra sao rồi.

Không ngờ là cậu đã có gia đình và còn sắp đón chào thành viên mới nữa.

Hắn nhìn về phía xa xa rồi bâng quơ nói.

Ánh mắt có chút buồn nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Cô bên cạnh cũng đưa tay lên chạm vào nơi bụng mình rồi mỉm cười.

- Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật đấy.

Bạch Ngôn, cậu đã để ý trúng cô nào chưa hay vẫn còn đang độc thân?
Cô quay sang nhìn hắn, gương mặt lúc nhìn rõ lại đẹp hơn hẳn so với đêm hôm đó.

Vậy mà cô lại không sớm nhận ra hắn.

- Haiz giờ tôi vẫn còn trẻ thì lo gì chứ? Tôi lại xuất sắc như vậy thì cô nào nhìn chẳng đổ.

Hắn tự tin mà vỗ ngực trong niềm tự hào của bản thân.

Cô nhìn thấy vậy mà lại bật cười.

- Ông cụ non ơi cậu không sớm cưới vợ đi thì sau này sẽ già rồi xấu rồi thì còn cô gái nào muốn cưới cậu nữa.


Hắn nghe vậy có chút ủy khuất quay qua nhìn cô.

Bất giác gương mặt cô lại ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.

Nó làm cho hắn cảm thấy ấm lòng và thứ tình cảm bị hắn vùi sâu vài ngày trước bỗng chốc lại trào dâng.

- Vậy lúc tôi trở thành một ông già xấu xí, lom khom thì cậu có muốn ở bên tôi không?
Cô nhíu mày quay sang nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, cô ngại ngùng quay mặt đi nơi khác.

- Cậu nói gì vậy? Tôi...!
Cô ấp úng không nói nên lời.

Hắn biết bây giờ có nói ra lòng hắn thì cũng chẳng thể làm được gì.

Trái tim cô sớm đã trao cho người khác.

Hắn cũng không muốn quãng đời phía sau cả hai người phải nhìn nhau trong sự ngại ngùng.

- Haha cậu nghĩ gì vậy? Nè nè, cho dù con gái trên thế giới này chết hết chỉ còn mỗi mình cậu thì tôi cũng không nguyện ý lấy cậu đâu.

Coi nghe hắn nói vậy thì mặt đỏ bừng.

Không phải vì tức giận mà là vì cô ngượng.

Sau bao năm xa cách hắn vẫn giữ nguyên cái tính cách như vậy.

Hắn luôn chọc ghẹo cô, luôn phá cô nhưng lại khiến cô cười.

Nhã Kỳ quay sang đấm mạnh vào lưng hắn rồi trách.

- Vậy thì cho dù chỉ có một mình cậu thích tôi tôi cũng không lấy cậu đâu.

Tử Bạch Ngôn là đồ ngốc.

Câu nói này của cô như sự cảnh tỉnh cuối cùng dành cho hắn.

Đó như một khẳng định rằng đời này hắn thực sự đã mất cô rồi.

- Người nào vô phúc lắm mới cưới phải con nghiện khóc lóc như cậu.

Yếu đuối chết đi được, tôi thích con gái mạnh mẽ.

Cô nghe hắn nói vậy thì lập tức phùng mang trợn má lên mà đáp trả lại.


- Cậu thì tốt hơn gì tôi chứ.

Cái cậu công tử bột hay đi trêu chọc người khác ơi tôi thương cô gái nào bị cậu nhắm trúng thật đấy.

- Cậu...!
Hắn không nói thêm được lời nào mà cứng họng.

Cô nhanh chóng theo phản xạ đứng dậy rồi chạy đi.

Sau khi chạy được một quãng liền quay lại mà chọc hắn.

Bạch Ngôn cũng không vừa, hắn lập tức đứng dậy chạy theo đuổi bắt cô.

Hai con người chạy đuổi nhau vui vẻ trên thảm cỏ xanh, tiếng cười nói vang cả một góc trời.

Cô thoải mái vui vẻ khi gặp lại người bạn cũ.

Còn hắn lại ôm tương tư giấu kín vào trong lòng.

Hỏi thế gian tình là gì mà lại khiến người ta đau khổ như vậy.

Lời nói thật cô lại coi như là lời nói đùa.

Ít nhất cô và hắn sau này vẫn có thể làm bạn tốt.

Hoặc có thể hắn sẽ lại trở về nước ngoài vùi đầu vào công việc để quên đi cô.

Rốt cuộc yêu đơn phương một người lại khiến con người ta đau khổ đến vậy.

Buông bỏ không xong, nói ra cũng chẳng được.

Hy vọng ôm trong người cuối cùng lại bị dập tắt như vậy.

158
hay quá đi tg ơi
1.