Sưởi Ấm Thanh Xuân Của Em

Chương 5




Hứa Viên một mực cảm thấy kỳ quái về độ nhiệt tình của Tôn Phẩm Đình đối với buổi xem mắt của cô, cho là lần đầu tiên xem mắt, cảm thấy mới lạ, cho nên mới đi theo mẹ cô tham gia náo nhiệt, bây giờ nhìn lại giống như không phải vậy, không khỏi hỏi, "Ai?"

Tôn Phẩm Đình hừ một tiếng, hận không thể rèn sắt thành thép, "Dù sao một cây hoàng kim bị cậu thả chạy, cậu còn cần thiết phải biết anh ta là ai sao!" Dứt lời, cô đạp cần ga, xe rời đi trước cửa nhà hàng.

Lái xe chạy cực nhanh, giống như sự tức giận của cô ấy.

Hứa Viên nhịn không được mở miệng nhắc nhở, "Này, cậu chậm một chút!"

Tôn Phẩm Đình làm như không nghe thấy.

Hứa Viên lại kêu cô hai tiếng, cô mới miễn cưỡng giảm tốc độ đi một chút, Hứa Viên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhức đầu, nhắm hai mắt lại.

Xe đại khái lại chạy nửa giờ mới dừng lại.

Cho dù Hứa Viên nhắm mắt lại, nhưng trong đầu ánh sáng tán loạn, cũng không ngủ được, cảm giác xe dừng lại, cô mở mắt ra, hướng ra phía ngoài nhìn một cái, nhìn thấy chỗ cũ cực kỳ quen thuộc.

Tại trước của quán bar, đèn đuốc sáng trưng, người người ra ra vào vào, nửa đêm chính là thời điểm náo nhiệt nhất.

Tôn Phẩm Đình đậu xe xong, cũng không để ý Hứa Viên, một mình đi vào trước.

Hứa Viên xuống xe, cũng đi vào theo.

Hai người một trước một sau mới vừa tiến vào, liền có mấy người đi tới, cười chào hỏi, "Ui, chị Đình Đình, chị Viên Viên, hai vị tiểu thư hôm nay sao lại có thời gian rãnh rỗi đến đây?"

"Bớt nói nhảm, đi lấy lại rượu mạnh nhất." Tôn Phẩm Đình bước chân không ngừng, hướng quầy bar đi tới.

Có người nhìn một cái liền thấy không đúng, lập tức kéo Hứa Viên nhỏ giọng hỏi, "Chị Đình Đình thế nào? Hôm nay hỏa khí thật giống như có chút lớn nha."

Hứa Viên cười cười, cố làm vẻ ung dung, "Cô ấy ngày nào hỏa khí không lớn chứ? Nghe cô ấy, lấy rượu đi thôi!" Dứt lời, cô cũng theo sau.

Người nọ sửng sốt một chút, nhìn xung quanh, "Các cậu có cảm thấy chị Đình Đình hôm nay không giống bình thường lắm hay không?"

"Đâu chỉ Đình Đình tỷ không giống, Viên Viên tỷ cũng không giống theo!" Có người le lưỡi, "Chị Viên Viên từ trước đến giờ là không cho phép chị Đình Đình uống rượu mạnh, hôm nay thế nhưng mà đồng ý."

Những người khác cũng nhất trí gật đầu.

Người nọ rụt cổ một cái, "Vậy tớ hôm nay có lẽ phải cẩn thận phục vụ, nếu không đắc tội phải hai vị này, chén cơm liền khó giữ được." Dứt lời, hắn vội vàng chạy đi pha rượu.

Những người khác nhìn nhau một cái, nhìn về hai người đang ngồi trước quầy bar, không hẹn mà gặp cùng nhau tránh xa chút.

Trong quán rượu đang phát bài hát cũ thuở xưa, tràn ngập cảm giác ưu thương.

Tôn Phẩm Đình sau khi ngồi xuống, gõ quầy bar và hét lên, "Đổi ca khúc lưu hành, sao mở loại nhạc làm tụt hết cả hứng?"

Một tiếng này cực lớn, người xung quanh lặng thinh.

Có người lập tức khoát tay, "Không nghe thấy chị Đình Đình lên tiếng sao? Còn không mau đổi!"

Có người lập tức tay chân luống cuống đi đổi, không lâu lắm, đổi thành ca khúc lưu hành, hết sức vui vẻ, quét sạch sẽ cảm giác ưu thương.

Tôn Phẩm Đình hài lòng, lắc cổ nghe.

Hứa Viên nhìn cô một cái, suy nghĩ một hồi là cô đưa cô ấy trở về, hay là cô ấy đưa cô trở về. Nhưng mà phải cùng say chứ? Cô vẫy tay gọi lại một người, ghé người với hắn người nhỏ giọng nói, "Một hồi chúng ta uống say, sẽ ngủ tại chỗ này."

"Căn phòng phía trong một mực được giữ lại cho hai người." Người nọ lập tức cũng nhỏ giọng nói.

Hứa Viên gật đầu một cái.

Không bao lâu, rượu liền pha tốt, bày ở hai người trước mặt, một người một ly.

Tôn Phẩm Đình lại gõ hai cái lên quầy bar, "Một ly này mà làm sao đủ? Tối nay cậu không được phép làm gì khác, tôi không để cho cậu ngừng, cậu vẫn tiếp tục pha rượu, chớ có dừng lại, biết không?"

Người nọ thở dài một tiếng, nhìn về phía Hứa Viên.

"Cậu nhìn cô ấy làm gì? Làm theo lời tôi nói là được!" Tôn Phẩm Đình trợn mắt.