Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 13: Trở về




Thời gian đi qua như mấy trôi nước chảy, Lâm Tâm Nguyệt đã ở nước Mĩ hơn mười năm, lúc mới đến cô còn bỡ ngỡ, sợ sệt, nhưng bây giờ sự nghiệp thành công, có thể ứng phó được mọi tình huống.

Hơn mười mấy năm, có rất nhiều người nhiều chuyện ở Lâm gia thay đổi rất nhiều, Lâm Quốc Hùng và em trai ông hiện giờ đã nghỉ hưu ở nhà hưởng phúc. Lúc rãnh rỗi, thì trồng hoa trồng cỏ, đánh cờ, hưởng thụ những ngày sống an nhàn, sau khi vợ chồng Lâm Hạo Nhiên đem công ty giao cho Lâm Nhã Nguyệt, liền đi du lịch vòng quanh thế giới, Lâm Phái Phái thì trở thành bác sĩ xuất sắc y như trong phim. Bởi vì Lâm Tâm Nguyệt, Lâm Phái Phái và Hứa Lập Nhân (chồng của Lâm Phái Phái trong bằng chứng phép phần 2) gặp nhau sớm hơn, sau đó kết hôn, sống rất hạnh phúc. Lâm Đinh Đinh thì vừa tốt nghiệp, tính tình vẫn còn trẻ con, có lẽ bởi vì Đinh Đinh là em út trong nhà, cho nên mọi người đều rất yêu thương cô ấy… nhưng, cũng vì thế mà tính cách Lâm Đinh Đinh đơn thuần như vậy.

Còn Lâm Nhã Nguyệt, từ khi tiếp nhận tập đoàn Lâm thị, không những giành được thị trường ở nước ngoài, mà còn chuyển trụ sở đến Hoa Kỳ, để tập đoàn Lâm thị trở thành công ty quốc tế nổi tiếng trên thế giới, anh xứng với danh hiệu Kim Cương Vương Lão Ngũ lạnh lùng vô tình. Nhưng mọi người không biết, thật ra anh không có lạnh lùng vô tình như vậy, chỉ là anh đem tất cả dịu dàng cho một người tên là Lâm Tâm Nguyệt.

Về phần Lâm Tâm Nguyệt, biết rõ nội dung trong 《 pháp chứng tiên phong 》cô liền tiến hành phân tích các nghề nghiệp: Pháp y, mỗi ngày đều phải đối mặt với xác chết, cô là thế hệ mới của thế kỉ 21, đừng nói là giải phẫu thi thể, kêu cô suốt ngày đối mặt với xác chết, cô nhất định sẽ bị dọa chết khiếp. Cảnh sát thì khỏi phải nói, e là đến lúc đó không bắt được tội phạm, ngược lại còn bị tội phạm bắt, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nghề pháp chứng là hợp với cô nhất. Vì vậy, cô tự khắc phục tính nhát gan của mình, cố gắng học tập, vì vậy hiện tại cô trở thành chuyên gia xét nghiệm, không hề thua kém Cao Ngạn Bác - Tim Sir.

Bây giờ Lâm Tâm Nguyệt đang thu xếp đồ đạc, chuẩn bị trở về Hong Kong, cô phải trở về Hong Kong thực hiện lời hứa mười năm trước, nguyên nhất rất lớn chính là chưa tới ba tháng nội dung của bộ phim sẽ được bắt đầu, Lâm Đinh Đinh đã trở về Hong Kong trước cô, tiến hành sự nghiệp vĩ đại mà con bé đã chọn, mà cô cũng được Lâm Quốc Hùng cho phép quay về Hong Kong.

Mười mấy năm qua, nội dung bộ phim chỉ có một thay đổi đó chính là hôn nhân của Lâm Phái Phái, cô không biết việc này có ảnh hưởng gì tới tương lai của nội dung bộ phim hay không, nhưng cô không hối hận, bở vì họ là người nhà của cô. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Lâm Phái Phái, cô cảm thấy mọi thứ cô làm là đáng giá.

Ngày mai cô sẽ trở về nơi đó, rất nhanh cô có thể gặp anh.

Sắp xếp xong đồ đạc, Lâm Tâm Nguyệt ngồi cười ngây ngô trên giường.

“Có chuyện gì mà em cười vui vẻ đến như vậy?” Giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào, cắt đứt mơ mộng của Lâm Tâm Nguyệt.

“Ủa? Anh hai!” Lâm Tâm Nguyệt quay đầu lại nhìn Lâm Nhã Nguyệt dựa vào cửa phòng cô, lúc này ánh mắt lạnh lùng của anh chỉ có sự nuông chiều nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe môi. Nếu cấp dưới của Lâm Nhã Nguyệt ở đây, chắc chắn sẽ bị hoảng sợ rớt cằm, đây chính là quân vương ‘lạnh lùng vô tình’ à?

Thấy dáng vẻ hòa nhã của Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt nhịn không được lườm anh: “Em nói anh hai nha, nếu cấp dưới của anh thấy bộ dạng này, đảm bảo bọn họ sẽ đem chuyện này xếp vào kì tích hiếm thấy trong lịch sử của tập đoàn Lâm thị á.”

“Không sao hết, em đó, có chuyện thì nhớ gọi về cho anh hai, nhớ chăm sóc cho bản thân!” Lâm Nhã Nguyệt không thèm để ý tới lời trêu ghẹo của Lâm Tâm Nguyệt, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, bắt đầu dặn dò cô nhớ chăm sóc chính mình.

“Anh hai, em cũng không phải là con nít, em sẽ biết chăm sóc chính mình.” Lâm Tâm Nguyệt đi tới lôi kéo cánh tay Lâm Nhã Nguyệt, đảm bảo với anh.

“Nhưng mà vẫn câu nói đó, anh hai, dáng người của anh càng ngày càng tốt hén.”

Thấy em gái mình lại bắt đầu vân vê chính mình, muốn nhìn vẻ mặt biến sắc của mình, Lâm Nhã Nguyệt chỉ cẩm thấy bất đắc dĩ, mấy năm nay tay nghề của con bé càng ngày càng giỏi,… Nhưng cũng vì vậy mà vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Nhã Nguyệt càng được luyện tập thuần thục hơn. Hiện tại, anh chỉ có thể tìm cớ trốn thôi.

Nhìn bộ dạng ba chân bốn cẳng rời đi của Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi, xí, anh hai càng lúc càng khó chơi, về sau không được nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của anh hai nữa rồi. (Tác giả: mẹ nói con gái, chẳng lẽ hứng thú của con là coi anh trai mình biến sắc, Nhã Nguyệt đáng thương của mẹ.)

Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt ôm tâm tình tốt bước lên máy bay bay đến Hong Kong.

--- Sân bay Hong Kong ---

Trong sân bay người đến người đi, một cô gái mang kính mác hết sức quyến rũ xuất hiện ở sân bay, cô chính là Lâm Tâm Nguyệt.

Rốt cuộc cô cũng đã trở về.

Trong lòng Lâm Tâm Nguyệt rất kích động, lúc này cô nghe được âm thanh quen thuộc…

“Chị, ở đây, ở đây.” Lâm Đinh Đinh đứng ở giữa đám đông, dùng sức vẫy tay, tiếng gọi rất lớn khiến Lâm Tâm Nguyệt chú ý.

Thực ra, trải qua hơn mười năm sống chung, khiến chị em Lâm Tâm Nguyệt thân thiết như chị em ruột thịt, bởi vậy Lâm Đinh Đinh mới có thể gọi Lâm Tâm Nguyệt là ‘chị’.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn về phía Lâm Đinh Đinh phất tay, tỏ ý đã thấy cô bé, Lâm Đinh Đinh thấy Lâm Tâm Nguyệt đi ra, kích động chạy tới ôm lấy cô, vui vẻ nói: “Chị, hoan nghênh chị trở về, em rất nhớ chị.”

“Ừm, chị đã về rồi.”

“Đi, chị, chúng ta trở về nhà trước đi.” Lâm Đinh Đinh buông Lâm Tâm Nguyệt ra, liền hấp tấp lôi kéo Lâm Tâm Nguyệt ra khỏi sân bay.

Con bé này vẫn còn loi choai như vậy.

Lâm Tâm Nguyệt không có về biệt thư Lâm gia, mà đi tới phòng ở của Lâm Đinh Đinh và Lâm Phái Phái như ở trong phim, phòng này là Lâm Hạo Nhiên mua cho Lâm Đinh Đinh, bởi vì Lâm Đinh Đinh không quen ở một mình trong biệt thư Lâm gia, nên cô dứt khoát tới ở chung với Lâm Đinh Đinh.

Buổi tối, Lâm Đinh Đinh liền lôi kéo Lâm Tâm Nguyệt kể cho cô nghe những chuyện mình trải qua, cho tới khi mệt mỏi mới ngừng lại.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn bóng đem ngoài cửa sổ, trong lòng có chút phức tạp.