Sửu Nhi

Chương 37




Bữa cơm này ăn khá là buồn bực, đến tối trở về phòng Lam Thần rõ ràng vẫn không vui. Đinh Lập Hiên cũng không biết sao cậu lại như vậy, y ôm cậu vào lòng hôn nửa ngày nhưng vẻ mặt cậu vẫn méo xẹo như cũ.

“Lam Thần, em sao vậy, sao mặt mày lại nhăn nhó như vậy?”

“Người nhà của người ngay từ nhỏ đã khi dễ Vũ Khuynh như vậy, rốt cuộc cậu ấy có phải là con ruột của người hay không?”

“Đương nhiên là con ruột………..Aiz, chỉ tại tôi, là tôi đã không chăm sóc tốt cho nó, để cho nó chịu nhiều ủy khuất như vậy, tôi vẫn luôn tìm Vũ Khuynh, lúc này tôi chỉ mong có thể tìm nó về cố gắng bù đắp lại cho nó!”

Lam Thần cố gắng bình tĩnh lại một chút, nhỏ giọng hỏi, “Đinh tổng vẫn đang tìm cậu ấy sao?”

“Phải, chưa từng bỏ cuộc, bất kể là đăng tin tìm người trên báo chí hay truyền hình, thậm chí cả thám tử tư cũng đang tìm Vũ Khuynh!”

“Vậy à!”

Cũng không phải mấy gã thám tử này vô dụng, nhưng những manh mối mà Đinh Lập Hiên cung cấp cho bọn họ đã chệch hướng. Đinh Lập Hiên chỉ nói cho bọn họ biết phải tìm một cậu trai tên Vũ Khuynh có bớt đỏ trên mặt, thậm chí còn bảo bọn họ đến chỗ những người xin ăn tìm, lấy hết thảy những dự kiến xấu nhất có thể xảy ra để làm phương hướng nhưng lại vô tình bỏ đi chiều hướng tốt, càng không nghĩ tới chuyện Vũ Khuynh sẽ đi nước ngoài, sẽ có tiền để giải phẫu thẩm mĩ, thậm chí có tiền học đại học, lại càng không ngờ Vũ Khuynh vẫn đều ở bên cạnh y. [chỉ có thể nói dời luôn có nhiều bất ngờ...]

Năm mới vừa qua, Đinh Lập Hiên phải đi Mĩ khoảng một tháng. Mỗi ngày đúng giờ Lam Thần đều nhận được điện thoại của y, ở bên này nghe y ở bên kia nói rất nhớ cậu. Ngay khi vừa tiếp nhận khách sạn ở Vân Hải cũng giống như ở Tần thị, nhân viên ở khách sạn đều bị Lam Thần gây sức ép suốt một tháng cũng chưa được nghỉ ngơi. Thời gian gần đây Lam Thần thường hay hắt xì, không biết là có người mắng cậu ở sau lưng hay do Đinh Lập Hiên nhớ cậu nữa.

Cậu đương nhiên cũng nhớ cha mình, rất nhớ nữa là khác, những lúc rảnh rỗi cậu đều ngồi trong văn phòng ngẩn người ra nhìn tấm ảnh của y. Lam Thần không có cách nào khống chế tình cảm của mình, cậu thừa nhận mình đã thật sự yêu Đinh Lập Hiên, rất yêu, nhưng cậu cũng không thể buông bỏ việc trả thù y, tất cả vẫn đều đang tiến hành thuận lợi theo đúng kế hoạch của cậu, chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi này cậu đã thu được rất nhiều quyền lợi, giữa tình cảm và quyền lợi đương nhiên cậu sẽ chọn cái thứ hai. Có đôi lúc cậu nghĩ, nếu không phải trước đây cha cậu đối xử tệ với cậu như vậy, thì cậu sẽ biến thành bộ dáng như thế nào, một con cừu nhỏ bé hiền lành sao?

Máy bay vừa đáp, Đinh Lập Hiên đã bảo tài xế chạy thẳng đến khách sạn của Lam Thần.

“Chào Đinh tổng!”

“Lam tổng đâu?”

“Ở bên trong!”

“À, tạm thời đừng cho bất kì kẻ nào tiến vào!”

“Dạ, tổng giám đốc!”

Đinh Lập Hiên nhẹ nhàng mở cửa văn phòng ra, thấy Lam Thần đang ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ ngẩn người. Y bước nhẹ tới phía sau cậu cúi đầu nhìn xuống, nhất thời sửng sốt, Lam Thần đang cầm ảnh y trong tay, nhìn đến thất thần. Đinh Lập Hiên cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên, bất kể là về sinh lý hay tâm lý. Một tay y kéo ghế xoay lại! Lam Thần cả kinh, tấm ảnh trên tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cậu ngây ngốc nhìn người trước mắt!

“Lam Thần, có nhớ tôi không?”

“Đinh tổng, người, người về khi nào?”

Lúc này Lam Thần mới chợt nhớ trên tay mình còn đang cầm ảnh của người ta, cậu đưa tay ra phía sau muốn giấu đi, lại bị Đinh Lập Hiên giữ lại. “Có phải mỗi ngày em đều nhìn chằm chằm vào ảnh tôi như vậy hay không?”

Mặt Lam Thần đỏ lên, vội vàng cúi đầu, Đinh Lập Hiên trông thấy càng vui mừng thêm, đưa tay kéo cậu vào lòng, hôn khắp một lượt, “Lam Thần, tôi cũng rất nhớ em!”

“Hôm qua điện thoại không phải người đã nói vài ngày nữa mới về sao?”

“Ha ha, tôi gạt em đó!”

Lam Thần liếc y một cái, nhưng cái liếc mắt này chẳng những không có sức giả gì mà ngược lại còn mang thêm vài nét phong tình. Đinh Lập Hiên vốn đang nén xuống nhưng lại bị cái liếc này làm cho nhịn không được nữa, y đưa tay cởi quần áo Lam Thần ra!

“Đừng, nơi này là văn phòng!”

“Không được, tôi nhịn không nổi!”

“Bên ngoài còn có người!”

“Không sao đâu!”

Y đặt Lam Thần lên tường, lột quần áo cậu ra, mãnh mẽ hôn từ trán dọc xuống ngực cậu, sau đó xoay cậu lại, tháo dây lưng của mình. [đúng là con sói háo sắc]

“Lam Thần, tôi nhịn không được!” Vừa nói xong, y lập tức đẩy mạnh từ phía sau vào.

“A!”

Không có gì bôi trơn khiến Lam Thần đau đến hét to lên, cậu vội vàng che miệng lại, toát mồ hôi lạnh, mặt biến thành trắng bệch! Cái khoảnh khắc tiến vào đó khiến cho Đinh Lập Hiên run rẩy toàn thân, cảm giác thỏa mãn cùng cực kia khiến y chút nữa đã bắn ra, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thần trắng bệch y rất đau lòng, không dám lộn xộn, chỉ biết ôm hôn cậu một hồi!

“Xin lỗi, bảo bối, tôi thật sự nhịn không được!”

“Cốc Cốc Cốc!”

Thình lình truyền đến tiếng đập cửa, Lam Thần hoảng hồn, ngay cả đau đớn ở phía sau cũng quên luôn.

“Bảo bối, có người gõ cửa, em còn không lên tiếng?”

Lam Thần tức giận quay đầu lại trừng tên kia một cái, rồi cố gắng ổn định lại giọng điệu của mình, “Chuyện gì?”

“Lam tổng, có một số văn kiện đang cần chữ kí của người!”

Đinh Lập Hiên cười xấu xa, đột nhiên bắt đầu va chạm mạnh mẽ.

“A!” lam Thần vội vàng che miệng lại.

“Lam tổng?”

“Bảo bối, mau nói đi, nếu không cậu ta sẽ vào đây đó!”

Đinh Lập Hiên bắt đầu tăng biên độ lên, Lam Thần nghẹn đến mặt đỏ bừng, cố khống chế giọng của mình, “Chờ, chờ một chút!”

“Dạ!”

Động tác ngày càng kịch liệt, Lam Thần vẫn tiếp tục che miệng lại sợ sơ ý một chút sẽ kêu ra tiếng. Đinh Lập Hiên giống như đang nghiện, động tác càng lúc càng nhanh, cơ hồ mỗi lần đều rút ra gần hết rồi lại hung hăng cắm vào, cảm giác này quả thật rất kích thích, bàn tay y cũng đưa lên phía trước chạm nhẹ vào hạ thể Lam Thần, vuốt ve, chân Lam Thần như muốn nhũn ra, ngay cả đứng cũng đứng không vững………

Nhìn thấy Lam Thần ngã vào lòng mình, Đinh Lập Hiên thật rất muốn lại tới thêm một lần nữa, nhưng khi nãy y đã quá thô lỗ làm hại cậu bị thương, thật sự là đau lòng, y sửa sửa lại quần áo rồi ôm Lam Thần đặt lên ghế, mở cửa đi ra ngoài, nhìn sơ qua công văn rồi kí tên vào. Chữ kí của tổng giám đốc đương nhiên còn tốt hơn giám đốc rất nhiều, cậu trợ lý kia vội vàng cầm lấy văn kiện đi nhanh xuống lầu.

Trở vào văn phòng, Đinh Lập Hiên lập tức đi tới ôm Lam Thần vào lòng, dỗ dành một phen, “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã quá gấp gáp!”

Lam Thần trừng mắt liếc y một cái, “Người cố ý!”

“Ha ha, đừng nóng giận!”

Hai người nói chuyện trong văn phòng rất lâu Đinh Lập Hiên mới trở lại công ty và vì đi Mĩ hơn một tháng mà công việc tồn đọng lại rất nhiều, bận rộn cho đến khuya. Y nhanh chóng thu xếp mọi thứ rồi lái xe chạy ngay đến nhà Lam Thần. Lam Thần mới tắm xong đi ra thì nghe thấy có người gõ cửa, không cần đoán cũng biết là cha cậu tới. Cậu vừa mới mở cửa ra đã bị y ôm vào lòng, ăn một chút đậu hủ non.

“Hiên, sao lại gấp như thế, không phải hồi chiều đã gặp mặt rồi sao?”

“Chỉ có một lần làm sao đủ chứ, cả một tháng nay tôi đều không gặp được em đó nha!”

Lam Thần hé miệng ra, trợn mắt, “Ở Mĩ không có ai ở cùng người sao?”

“Lam Thần, em đổ oan cho tôi rồi nha, kể từ khi có em tới giờ tôi không hề chạm qua bất cứ người nào nữa!” [nghe câu này cứ như oán phụ ấy]

“Tôi không tin!”

“Nếu em không tin, vậy chẳng phải tôi còn oan hơn cả Đậu Nga hay sao? Để bồi thường cho trái tim tổn thương của tôi, đêm nay em đừng mong ngủ yên!”

Lam Thần cười trộm, đẩy y ra, “Người vừa trở về nên cố gắng nghỉ ngơi một ngày đi, còn nữa, buổi chiều chỗ kia bị ai đó làm bị thương vẫn chưa có tốt đâu, đêm nay người ngủ phòng khách đi!”

Nói xong, cậu nở nụ cười xấu xa rồi xoay người đi vào phòng ngủ, khóa chặt cửa lại làm Đinh Lập Hiên ở bên ngoài gọi nửa ngày cũng không chịu mở cửa. Một lát sau lại truyền đến tiếng nước từ phòng tắm, Lam Thần cười thầm, nhắm mắt lại ngủ, nhưng chưa đến nửa tiếng, Đinh Lập Hiên đã chạy vào đặt cậu dưới thân.

“Người vào bằng cách nào?”

“Đương nhiên là mở khóa rồi vào!”

Lam Thần nhìn chiếc chìa khóa trong tay y, mắt giật giật hai cái, cuối cùng đành phải thở dài một hơi. Do Lam Thần không chịu nên Đinh Lập Hiên cũng không ép buộc cậu, y chỉ ôm chặt cậu vào lòng, hôn khắp một lượt rồi mới thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ.