Sửu Nhi

Chương 41






Yêu sao? Lam Thần biết rất rõ mình yêu Đinh Lập Hiên, thật lâu trước kia đã biết, nhưng bảo chính miệng cậu nói ra ư, rất khó. Bởi vì phía sau từ “yêu” này còn quá nhiều hận thù, tình yêu như vậy sẽ không sạch sẽ. Có lẽ đến một ngày nào đó hai người sẽ trở mặt thành thù, vậy lúc này nói từ “yêu” đó ra có ý nghĩa gì?

Sau kết hôn Vũ Kiệt bận rộn hẳn lên, cậu ta không hề đi hưởng tuần trăng mật mà chỉ nghỉ ngơi ba ngày rồi tiếp tục quay về công ty làm việc. Đinh Lập Hiên cảm thấy đứa con này đã thay đổi, có lẽ lần này cậu ta sẽ thật sự tốt hơn. [thèn Kiệt này mà nó tốt lên ta đi đầu xuống đất lun]

Đến mùa thu khắp Vân Sơn đầy cây lá đỏ, trước đây Đinh Lập Hiên cũng từng nhiều lần có dự định đi đến đó ngắm cảnh nhưng công việc bộn bề quá, y không rút ra được chút thời gian nào. Năm nay, Đinh Lập Hiên cố ý thu xếp vài ngày để đi du lịch một phen và người đi cùng y tức nhiên là Lam Thần.

Muốn ngắm cây lá đỏ tốt nhất nên chọn một ngày núi phủ đầy sương. Lúc này ở Vân Sơn, trong phạm vi mấy ngàn mẫu ruộng trải đầy các cây hoàng lư lá đỏ rực như lửa, đứng từ xa nhìn lại, tưởng lầm là đóa hoa đang rơi xuống, đến gần xem kĩ mới biết đó là lá cây. Những ngọn núi đằng xa nhìn đỏ tươi, phấn hồng, đỏ rực, hồng đậm, trình tự rõ ràng, như đang run rẩy trong gió thu, giống như những rặng mây đỏ đang bài sơn đảo hải bay tới, cả một hệ thống các ngọn núi giống như đang di chuyển đến, thêm vào đó là những cây tùng bách chen chúc ở giữa, hồng lục giao nhau, đúng là một bức tranh tuyệt đẹp.

Đinh Lập Hiên dừng xe dưới chân núi, nắm tay Lam Thần đi lên đỉnh, giương mắt nhìn xuống một mảnh lửa đỏ rực rỡ làm say đắm lòng người. Trên đỉnh núi này có một dốc núi gãy, ở giữa có một chiếc cầu bắc ngang, phía dưới là một con sông, Đinh Lập Hiên đứng trên vách núi ngửa đầu hít vào mấy đợt khí trong lành.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào người ý làm Làm Thần nheo mắt lại. Còn nhớ bốn tuổi năm ấy, ánh mặt trời cũng chói chang như hôm nay, khi đó y cũng đứng trước góc chiếu của ánh sáng, cậu cũng nheo mắt lại mà nhìn cha mình như thế. Khi đó, cậu cảm thấy cha cậu thật cao lớn, thật muốn được y ôm vào lòng, nhưng khi ấy y chỉ cho cậu một bao lì xì nho nhỏ rồi ôm Vũ Kiệt xoay người bước đi! Cha cậu chán ghét cậu, ghét đến nỗi ngay cả ôm một lần cũng chưa từng: ông có biết năm đó ông đã gây ra cho tôi bao nhiêu đau khổ hay không?   

Tâm trạng Lam Thần đột nhiên nặng nề hơn, cậu lẳng lặng đứng ở phía sau Đinh Lập Hiên. Tại sao, tại sao lại khiến tôi đau khổ suốt mười mấy năm rồi lại để tôi yêu ông? Đến cuối cùng tôi vẫn không thể thoát được cái bóng của ông sao? Hôm nay tôi gần như có được tất cả, nhưng tại sao tôi vẫn không vui như vậy? Tôi đã có được uy quyền trong Đinh thị, tôi có thể tùy lúc đều động tài chính, nếu … nếu ông chết, toàn bộ Đinh thị sẽ nằm trong tay tôi, nếu ông chết, có lẽ tôi sẽ không tiếp tục vì ông mà đau lòng, nếu ông chết, có lẽ tôi sẽ không yêu ông nữa. Phía trước là vách núi rất sâu, tôi chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể đặt dấu chấm tròn kết thúc sinh mệnh của ông.

Thời khắc Lam Thần muốn đưa tay xô người trước mặt xuống vực, Đinh Lập Hiên hoàn toàn không phát hiện sát khí ở phía sau, y chỉ chăm chú ngắm cảnh đẹp. Lam Thần đứng ngây ra nhìn bàn tay đang vươn ra của mình, nhìn đến mắt quên cả chớp, bàn tay kia dừng trong không trung rất lâu và trái ngược với sự tĩnh lặng xung quanh, trong nội tâm của Lam Thần lại đang dậy sóng mãnh liệt, thiên sứ và ác ma không ngừng cãi nhau trong đầu cậu: có thương y không? Thương y thì không nên tổn hại y! Có hận y không? Hận y thì cứ giết chết y đi. Hai giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu, không biết qua bao lâu Lam Thần mới từ từ bỏ tay xuống, thở dài một hơi. [em nó cuối cùng cũng ko ra tay đc!! thì cũng đủ biết tình cảnh của e giờ chơi lửa rùi bị lửa đốt sắp thành than lun  ]

Đinh Lập Hiên quay đầu lại thấy sắc mặt trắng bệch của Lam Thần, vội vàng bước tới ôm cậu vào lòng.

“Bảo bối, em sao vậy? Sắc mặt em khó coi quá?”

Lam Thần cố gắng trấn tĩnh lại, nở nụ cười ảm đạm, “Cảm thấy hơi lạnh thôi!”

Đinh Lập Hiên lập tức cởi áo khoác ra phủ cho cậu, y do dự một lát rồi lui về sau một chút, quỳ một gối xuống đất. Lam Thần bị động tác kì quái của y làm cho sửng sốt, “Hiên, làm gì vậy?”

Đinh Lập Hiên lấy một hộp trang sức trong túi ra, mở hộp, trong đó là một chiếc nhẫn bạch kim, phía trên có chạm một chữ <Hiên>. “Lam Thần, tôi yêu em!”   

Lam Thần cả kinh, chẳng lẽ là đang…….cầu hôn? Đinh Lập Hiên lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, kéo tay phải Lam Thần lại, “Lam Thần, hứa với tôi, cả đời này cũng không rời xa tôi, được không?”

Tim Lam Thần đập mạnh lên, ngây ngốc ra nhìn chiếc nhẫn, trong đầu cậu trống rỗng, đến khi cậu phục hồi tinh thần lại thì chiếc nhẫn đã nằm trên ngón áp út của cậu rồi. Đinh Lập Hiên từ từ đứng dậy kéo cậu vào lòng hôn thật sâu. Lam Thần không biết nên cự tuyệt y thế nào, ngay khi cậu muốn tháo ra trả lại thì chiếc nhẫn kia giống như đã dính chặt vào tay cậu, kéo mãi không ra.

Sau khi chấm dứt nụ hôn, Đinh Lập Hiên nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thâm tình, lấy trong túi ra một hộp nhẫn khác, “Lam Thần, trên chiếc này có khắc chữ <Thần>, em có bằng lòng đeo vào tay cho tôi không?”

Lam Thần không nói câu nào chỉ ngây ra nhìn chiếc nhẫn kia, cậu tất nhiên biết ý nghĩa của việc này là gì, đó trách nhiệm và lời hứa cho cả một đời. Trong chuyện này, cậu không muốn lừa gạt y, cho nên cậu quyết định không cầm lấy chiếc nhẫn kia. Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, khép lại, nhét vào túi. [ko biết khi nào a mới bỏ đc thù hận nặng trĩu trong lòng]

“Lam Thần, tôi hy vọng có một ngày em có thể tự mình đeo cho tôi!”

Lam Thần im lặng, cúi đầu. Lúc xuống núi, Đinh Lập Hiên vẫn nắm chặt tay cậu nhưng suốt dọc đường hai người không nói câu nào cả. Ngồi cạnh bên vị trí lái xe Lam Thần nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay mình. Đúng thật là châm chọc, mới khi nãy cậu còn định đưa tay ra giết y, nếu y biết lúc nãy cậu có ý muốn giết mình, y sẽ nghĩ thế nào? Y còn có thể yêu cậu như bây giờ không? Tại sao lại phải yêu cậu như vậy? Lúc ấy cậu rõ ràng chỉ muốn lừa gạt tình cảm của y, làm cho y đau khổ, hiện giờ y đã yêu cậu, vậy tại sao cậu còn đau khổ hơn cả y? Giờ đây mọi chuyện đã phát triển đến giai đoạn không thể khống chế, Lam Thần hoảng hốt không biết kế tiếp nên làm thế nào!

Đinh Lập Hiên vẫn trộm quan sát Lam Thần đang ngồi cạnh mình nãy giờ, cậu ấy xinh đẹp như ngọc điêu khắc, nước da trắng nõn, lông mi dài cong cong, Lam Thần vẫn luôn làm cho người ta không thể rời mắt như thế. Nhưng trong đôi mắt ấy lại có một tia ưu thương làm cho người ta cảm thấy được trong nội tâm của cậu đang chịu đựng rất nhiều thống khổ. Cậu ấy rõ ràng yêu y, vậy tại sao cậu ấy lại không chịu thừa nhận, rốt cuộc cậu ấy đang băn khoăn chuyện gì? Đinh Lập Hiên thật không thể suy đoán được trong lòng Lam Thần đang nghĩ gì.

Xe đang trên đường chạy xuống núi, tốc độ càng lúc càng nhanh, Đinh Lập Hiên cảm thấy có gì đó không đúng, phanh lại không nhạy, trong lòng y hoảng hốt nhưng y vẫn cố gắng khống chế cảm xúc, “Lam Thần, dường như xảy ra chút vấn đề!”

“A, cái gì?” Lam Thần lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn cha mình.

“Phanh không nhạy!”

“Sao, sao lại như vậy?”

“Xem ra đã có người giở trò!”

“Có người giở trò? Vậy phải làm sao bây giờ?”

Đinh Lập Hiên đưa tay vỗ vỗ đầu cậu, “Đừng sợ, mọi chuyện để tôi lo!”

“Ừm!”

Không biết tại sao vào thời khắc nguy hiểm như vậy, nụ cười của Đinh Lập Hiên làm cho Lam Thần cảm thấy an tâm. Đinh Lập Hiên tháo dây an toàn ra, đồng thời cũng bảo Lam Thần làm như thế.

“Lam Thần, em nhảy xuống trước đi!”

“Còn Hiên thì sao?”

“Đừng lo lắng, nhanh lên, nếu không sẽ không kịp!”

Lam Thần cắn cắn môi, “Được, vậy người phải cẩn thận một chút!” Lam Thần mở cửa xe, nhìn xuống phía dưới, mặt đường không ngừng lướt qua khiến cậu sợ hãi, cậu cắn răng nhảy xuống, lăn mấy vòng dưới đất mới ngừng lại.

Lúc này tốc độ xe cũng tăng lên, Đinh Lập Hiên thấy Lam Thần đã nhảy xuống an toàn mới an tâm, mở cửa xe ra nhảy ra ngoài. Lam Thần chạy nhanh tới bên người cha mình, đỡ y lên. Phía đằng xa truyền tới tiếng nổ, xem ra chiếc xe kia đã đâm vào vách núi bốc cháy.

“Hiên, không sao chứ?”

Đinh Lập Hiên lắc đầu, nắm lấy bả vai Lam Thần nhìn kĩ một lần rồi vỗ vỗ bụi bặm trên người cậu, “Em thế nào? Có bị thương ở đâu không?”

“Tôi không sao?”

Đinh Lập Hiên vui mừng nở nụ cười, sờ sờ tóc cậu, “Vậy là tốt rồi!”

Lam Thần thấy mu bàn tay của cha cậu vì ma xát với mặt đất mà bị thương, máu vẫn đang chảy ra, “Người bị thương!”

Đinh Lập Hiên nhìn bàn tay mình, mỉm cười, “Vết thương nhỏ thôi, không vấn đề gì đâu!” Rồi y lấy di động ra gọi cho tài xế bảo ông đến đây đón hai người. Nói xong, y ngắt điện thoại, nắm tay Lam Thần đi dọc theo con lộ.

Đi được mấy chục mét, Lam Thần nhìn thấy chiếc xe đâm vào vách núi phía trước cháy ngùn ngụt, toàn bộ xe đều hỏng cả, nếu như còn người ở bên trong thì cho dù không chết cũng bị thương nặng. Hai người nhìn mấy giây, Đinh Lập Hiên vẫn bình tĩnh kéo Lam Thần đi.

“Đinh tổng, vừa nãy người nói có người giở trò, chẳng lẽ là có người muốn hại chúng ta sao?”

“Ừm, bởi vì trước khi đi tôi đã kiểm tra xe kĩ rồi, tuyệt đối không thể phát sinh vấn đề gì, nhất định là khi nãy đậu dưới chân núi đã có người phá rối!”

“Là ai?”

“Tạm thời còn chưa biết, trở về sẽ điều tra!”

[a Hiên bị tai nạn lần này là lần thứ 2 rùi chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy??? mà sao lúc trước ko bị giờ có Thần rùi mà bị chắc Thần đau lòng chết mất]

Hai người đi dọc theo con lộ hết hai mươi mấy phút, phía sau dần dần truyền đến tiếng động cơ xe, Đinh Lập Hiên vô tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt y lập tức thay đổi, y ôm Lam Thần gục xuống đất. Hai tay che lấy đầu cậu. Chỉ trong tích tắc đất trời như xoay chuyển, bên tai cậu vang lên âm thanh gì đó, tiếng xe ô tô chạy nhanh qua, Lam Thần mở mắt ra xem, không khỏi kinh hãi, vẻ mặt của cha cậu nhăn lại như rất đau đớn.

“Hiên, sao vậy?”

Lam Thần vội vàng ngồi dậy, nhìn cha mình, tay chân cậu run lên, phía sau bả vai Đinh Lập Hiên có một miệng vết thương sâu húc, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả quần áo. Âm thanh vừa rồi nhất định là tiếng súng có gắn ống hãm thanh. [ông này có dính tới mafia ko sao bị tai nạn hoài vậy...]

“Hiên, Hiên!”

Đinh Lập Hiên nhăn mày lại, giọng nói nặng nề, “Tôi, tôi không sao!” Lúc này nói không sao ai tin được chứ, Lam Thần hoang mang rối loạn lấy điện thoại ra hối tài xế. Vừa buông điện thoại xuống, vài phút sau tài xế đã chạy tới, thấy bộ dáng của hai người ông cũng hoảng sợ, lập tức phụ Lam Thần đỡ Đinh Lập Hiên vào trong xe, chạy hết tốc lực đến bệnh viện. Suốt dọc đường, Lam Thần ôm Đinh Lập Hiên mà thân thể cậu cũng không ngừng run rẩy. Bác tài xế bình tĩnh hơn, ông gọi điện thoại ngay đến bệnh viện, nên khi xe vừa tới, ở bên ngoài bệnh viện đã có rất nhiều bác sĩ đứng đợi sẵn, xe ngừng, mọi người liền ba chân bốn cẳng đỡ Đinh Lập Hiên lên xe đẩy đưa đi cấp cứu.

Lam Thần vẫn nắm chặt tay Đinh Lập Hiên không chịu buông ra, đi thẳng một hơi cho đến ngoài cửa phòng cấp cứu. Lúc này, Đinh Lập Hiên cũng sắp rơi vào trạng thái hôn mê, ngay thời khắc hai người phải tách ra, Đinh Lập Hiên đột nhiên nắm chặt tay Lam Thần, dùng hết khí lực toàn thân, kiên định nói, “Lam Thần, tôi yêu em!” [bị bắn ko lo còn yêu với đương]

Trong khoảnh khắc đó, Lam Thần đứng chết trân tại chỗ nhìn cha mình bị đẩy nhanh vào phòng phẫu thuật. Cậu cúi đầu nhìn xuống tay mình, chiếc nhẫn cậu đeo đã nhiễm đầy máu, trong lòng cậu run lên, cha cậu sẽ không vì thế  mà chết đi chứ?