Sửu Thiên Nga

Chương 37




Editor: Sweet

Khi tất cả mọi người đều trong tình trạng tin tưởng vững chắc Tần Duyệt sẽ hồi tỉnh, nên khi Tần Duyệt tỉnh lại, không thể gọi là kỳ tích nữa.

Tần Duyệt lần đầu tiên tỉnh lại là giữa đêm khuya. Anh mất một lúc lâu cũng không thể di chuyển được cơ thể, trong mắt tối đen một mảnh, điều đầu tiên anh nghĩ đến là ── chẳng lẽ bản thân mình đã chết?

Hoặc là hiện tại anh đang ở bên trong quan tài. Nhưng sao trên người anh vẫn còn có chút đau, nhất là đầu anh đau quá.

Ngoài cửa sổ áng mây đen che trăng chậm rãi trôi đi, ánh trăng chiếu vào bên trong, Tần Duyệt cuối cùng có thể miễn cưỡng thấy rõ tình trạng bản thân.

Nơi này là bệnh viện, nhưng lại có chút nhìn quen mắt.

Xác định mình còn sống, Tần Duyệt hô một hơi, lần nữa nhắm mắt lại.

Hiện tại anh muốn động cũng không động được, chỉ có thể chờ cho đến sáng khi y tá bước vào kiểm tra rồi tính sau, trước mắt vẫn nên ngủ đi.

Ngủ có thể ngăn cản cảm giác đói trong bụng một chút.

Nhưng anh ngủ nhiều lắm, đã không thể ngủ nữa, thế nên nhắm mắt bắt đầu suy nghĩ vù vù.

Anh còn sống, như vậy Đường Mạnh nhất định cũng còn sống.

Mình hiện tại vẫn còn trong tay Đường Mạnh, hay là dưới sự quản lý của Tần gia?

Không biết ngủ bao lâu…… Mọi chuyện ở công ty như thế nào?

Tần Duyệt có thể cảm giác được trong lồng ngực anh có những trang thiết bị phụ trợ, hơi động một chút liền vô cùng đau đớn, cảm giác như có một bàn tay đang bóp nghẹt tim anh

“Tần…… Duyệt……”

Dường như là lời nói mớ, sợ tới mức trái tim Tần Duyệt mạnh mẽ nhảy dựng, ánh mắt cũng mở ra theo bản năng

Cổ cứng ngắc nhìn về phía âm thanh truyền đến, là một giường bệnh khác trong phòng, trong tấm chăn dài có một chỗ nho nhỏ hở ra, không nhìn kỹ, rất khó tưởng tượng nơi đó có một người đang nằm.

Chỗ hở ra giật giật, dường như ngủ không yên, phát ra một ít thanh âm mơ hồ

Tần Duyệt quay đầu, nhìn lên trần nhà được ánh trăng soi rọi quỷ dị, lòng càng đau gay gắt

Khóe mắt trượt ra những giọt nước mắt, Tần Duyệt vì sự yếu đuối của bản thân mà tức giận, nhưng anh không thể động đậy, chỉ có thể để nước mắt thấm ướt vào gối.

Chỉ có bản thân Tần Duyệt biết, lúc tỉnh lại thấy trong phòng bệnh trống rỗng có loại cảm giác thê lương thế nào

Anh quả nhiên là một sự tồn tại dư thừa

Tần Duyệt không biết có phải do mình cô đơn quá hay không. Anh không có cảm giác an toàn, anh nóng lòng muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân

Những chuyện này đều bắt nguồn từ năm anh 6 tuổi

Trong ký ức Tần Duyệt lúc sống tại Tần gia, sau khi bà nội anh yêu nhất qua đời, gia gia đối với anh càng thêm yêu thương, nếu so sánh, cha mẹ quả thực càng giống như những người xa lạ.

Tần Duyệt thử lấy lòng cha mẹ, nhưng lại nhận được phản ứng lãnh đạm xa cách của bọn họ, điều này khiến cho một Tần Duyệt chưa hiểu chuyện cảm thấy mình thật thừa thãi.

Ở Tần gia, tất cả mọi người sợ ông nội, chỉ có anh là ngược lại. Anh sợ hãi đối mặt cha mẹ của mình, có lẽ cũng bởi vì như vậy, ông nội đối với anh càng thêm yêu thương thấy rõ.

Vào ngày sinh nhật, Tần Duyệt bị bắt cóc. Tần Duyệt  không còn nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân ngủ thật lâu, mở to mắt ra nhìn thấy một người tự xưng là mẹ của anh.

Người đàn bà kia nhìn thật gầy gò, gầy kinh khủng, Tần Duyệt nhớ rõ nhất là bà ta có một đôi tay như khúc xương. Bà sờ đầu Tần Duyệt, rồi vào lúc Tần Duyệt còn chưa kịp hiểu chuyện gì, gắt gao bóp cổ Tần Duyệt.

Giết mày! Mày là tạp chủng! Sao tao lại sinh ra mày! Tạp chủng! Ha ha ha!!

Người đàn bà đó thét đến chói tai như vậy, bà ta không có bao nhiêu khí lực, Tần Duyệt chỉ cảm thấy bị bà bóp cổ thật đau, nhưng không đến mức chết liền lập tức.

Tiếp đó, người đàn bà bị một người đàn ông đá văng ra. Gã nói gã là cậu của Tần Duyệt, gã nói đừng sợ, cái họ cần chỉ là tiền.

Khi đó, bởi vì tác dụng của thuốc, trí nhớ Tần Duyệt rất mơ hồ.

Đột nhiên, một tiếng nổ,  thanh âm kia thật sự quá lớn, Tần Duyệt sợ tới mức không có cách nào khác ngoài mở bừng mắt, rồi mới nhìn thấy đầu của gã đàn ông bị bắn tung, dịch thể màu đỏ cùng màu vàng bắn lên mặt của anh….

Mấy chú cảnh sát ôm lấy anh, khi đó Tần Duyệt đã cứng đờ, không có chút phản ứng.

Anh bị ôm ra khỏi cửa phòng. Nếu anh là loại ngay cả mắt cũng không chớp một cái anh sẽ không cần để tâm đến cái tình cảnh trước mắt.

Ngay lúc anh được người ta ôm ra khỏi cửa, từ phía sau có một cái xác người đàn bà ngã ập xuống.

Người đàn bà hít thuốc phiện quá liều thân thể đã muốn suy sụp, ngay cả tinh thần cũng không bình thường. Tần Duyệt nhìn thân thể người đàn bà trên mặt đất run rẩy vài cái, mới được các bác cảnh sát vội vàng che cặp mắt lại

Tần Duyệt ở bệnh viện đợi lúc lâu, nếu không có thuốc, anh cũng không có cảm giác buồn ngủ, chỉ có thể ngơ ngác mở to mắt đến hừng đông.

Ông nội thực tức giận, Tần Duyệt không biết ông nội làm cái gì, chỉ biết là mọi người trong nhà càng thêm xa lánh anh, giống như anh thật sự là một phiền phức lớn, tốt nhất là không nên dính líu tới

Ông nội nói với Tần Duyệt, cái người đàn bà kia là mẹ của anh, một ả gái điếm. Nhưng mà chuyện này không có ảnh hưởng gì đến Tần Duyệt

Tần Duyệt là cháu trai của ông, là người của Tần gia, ông nội sẽ vĩnh viễn thương yêu Tần Duyệt.

Tần Duyệt khi đó còn nhỏ như vậy, rất nhiều chuyện cũng không hiểu, anh không muốn ngủ, thậm chí không muốn nhắm mắt.

Chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy người đàn bà kinh khủng kia bóp cổ mình……

Hoặc là người cậu dỗ anh ăn gì đó, nói lấy được tiền sẽ thả anh đi ra ngoài,nháy mắt sau đó đầu bị bắn nổ tung……

Hoặc nữa là, người đàn bà từ trên cao nhảy xuống,rớt trên mặt đất vặn vẹo thân thể, tràn đầy máu tươi……

Ba không thích anh, mẹ cũng không phải là mẹ ruột…..

Mẹ ruột muốn bóp cổ anh chết, cuối cùng nhảy lầu ở trước mặt anh……

Đầu ông cậu bị bắn tung….

Tần Duyệt cảm thấy bản thân rất nhanh cũng sẽ chết mất, anh rất sợ, sợ im lặng, sợ hắc ám, sợ bản thân chỉ có một mình

Không biết bác sĩ nói gì cùng ông nội, Tần Duyệt sau khi xuất viện, ông nội tặng một con họa mi cho anh.

Chim nhỏ kia thực hoạt bát, ở trong lồng nhảy tới nhảy lui, hơn nữa tiếng hót nghe rất hay

Tần Duyệt nhìn nhìn, có đôi khi sẽ quên những hình ảnh đó, buổi tối tuy rằng còn phải bật đèn ngủ, nhưng đã có thể không cần người kề bên.

Chỉ cần gọi một tiếng, hoạ mi nhỏ sẽ ở trong lồng phát ra tiếng kêu.

Nó là người bạn đầu tiên của Tần Duyệt, cũng là nơi tinh thần Tần Duyệt nương vào, chỉ cần nhìn nó, Tần Duyệt sẽ cảm thấy, nếu con chim nhỏ này có thể sống sót, vậy thì anh cũng có thể

Nhưng chim hoạ mi nhỏ đã chết, bị mèo của Leo ăn.

Nhìn thấy lồng sắt bị đập nát, Tần Duyệt trong đầu trống rỗng.

Leo lần đầu tiên từ Anh quốc về nước, không biết Tần Duyệt nuôi chim, đem một con mèo lớn thả rong trong phòng, chuyện này xảy ra vào ngày Tần Duyệt đến trường học

Anh cố lấy dũng khí bước ra khỏi cửa nhà đến trường học, sau khi trở về con chim nhỏ của anh lại chết.

Leo cười hì hì giải thích với anh, Tần Duyệt cái gì cũng không nghe thấy, ánh mắt nhìn chòng chọc vào con mèo béo mè nheo đứng cạnh Leo.

Tần Duyệt đột nhiên đẩy Leo ra, một cước dẫm lên đuôi của con mèo, con mèo thét chói tai, lông mao cả người đều dựng lên, nhưng Tần Duyệt không dừng tay, anh hung hăng đá vào con mèo kia, bị mèo cào bị thương chân cũng không chút cảm giác.

Tần Duyệt khi đó cảm thấy, kẻ chết không phải con hoạ mi, mà là chính anh, anh báo thù cho chính mình, cuối cùng, anh dẫm lên đầu của con mèo.

Người lớn trong phòng không ai dám ngăn anh, mẹ Leo phát ra tiếng thét chói tai: “Thằng điên!”

Tần Duyệt cuối cùng lấy lại tinh thần, nhìn con mèo dưới chân, lại nhìn xem chung quanh. Leo không hề cười được nữa, cậu ta bị mẹ gắt gao ôm chầm, lộ ra ánh mắt hận không thể giết chết Tần Duyệt.

Tần Duyệt sợ hãi lui về sau, rồi mới vội vàng chạy lên lầu, trở về phòng mình

Ông nội sau khi biết việc này, cực kì tức giận, trút tất cả thóa mạ lên cha của Leo

Cha Leo vì biểu đạt thành ý xin lỗi với Tần Duyệt, tặng một con chó nhỏ cho anh, anh không nhận

Cha Leo liền đem con cún đặt ở cửa anh, cún nhỏ chưa cai sữa cực kì đáng yêu, mấy người làm trong nhà thấy nó đáng thương, để lại chút sữa ở cửa.

Con cún nhỏ phát ra tiếng kêu ô ô trước cửa phòng Tần Duyệt, ban đêm Tần Duyệt ngủ không được, liền mở cửa ra cho con cún nhỏ kia tiến vào, con cún nhỏ mắt đen nhánh nhìn Tần Duyệt, rồi mới chậm rãi đi vào, úp sấp trên ghế nằm ngủ

Tần Duyệt đêm đó cũng không đến nỗi tồi tệ như anh nghĩ. Lần đầu tiên anh ý thức được, anh chỉ là muốn có thứ gì đó kề bên, mà thứ đó phải thật là tốt.

Tần Duyệt ngủ quên, sau khi rời giường không còn nhìn thấy con cún nhỏ, hỏi qua những người khác, bọn họ cũng đều nói không biết.

Bữa sáng mọi người vì Tần Duyệt hỏi chuyện con cún nhỏ lạc mất mà có chút dịu đi, cha Leo cho rằng Tần Duyệt đã tha thứ cho bọn họ, hứa ăn cơm xong sẽ phụ Tần Duyệt đi tìm

Cha Leo cao lớn, cười rộ lên cực kì đẹp trai. Tần Duyệt từ nhỏ đều ở cùng với ông nội, cha ở trước mặt ông nội luôn khúm núm, nếu không nể lời của ông nội ông ấy cũng không thèm để mắt đến mình.

Tần Duyệt bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhất định đã để lại ấn tượng không tốt với cha Leo, anh thật hối hận.

Nhưng hết thảy chuyển biến quá nhanh, anh vừa mới thích ứng với sự tồn tại của chim họa mi nhỏ, liền mất đi nó, vào thời điểm anh mới tiếp nhận chú cún nhỏ kia, lại thấy được thi thể của nó ở hoa viên.

Leo quả nhiên chảy trong người huyết mạch Tần gia, cậu ta vì báo thù cho con mèo của mình, lén lẻn vô phòng Tần Duyệt, đem con chó nhỏ bế ra, mổ bụng nó, lột da nó.

Ông nội giận dữ, không cho gia đình Leo vào Tần gia một bước nữa.

Đây là rõ ràng thiên vị, tuy rằng Tần Duyệt ở trước mặt Leo dẫm chết con mèo của cậu ta, nhưng anh không có bị trừng phạt.

Tất cả người lớn đều biết chuyện gì đã xảy ra với anh, nhưng Leo không biết, cậu ta chỉ cho rằng chuyện Tần Duyệt có thể làm thì cậu cũng có thể, cậu chỉ vì chính con mèo yêu dấu của mình mà báo thù.

Nhưng hành vi của cậu lại bị mọi người chụp mũ điên khùng, cho đến rất nhiều năm sau đó, Leo vẫn bị sự đối xử phân biệt này khiến cậu ta hận thù Tần Duyệt.

Tần Duyệt cũng hận  Leo. Đây là một loại phản xạ có điều kiện, trực giác cho rằng cậu ta sẽ sẵn sàng làm tổn thương mình bất cứ lúc nào

Tần Duyệt không bao giờ nuôi sủng vật nữa, nhưng anh lại khát vọng, ông nội không có khả năng làm bạn anh cả đời, hơn nữa ông cũng không cho phép Tần Duyệt yếu đuối như vậy. Ông là quân nhân, là một tướng quân kiên cường, tuy rằng Tần Duyệt còn nhỏ, nhưng ông phải có biện pháp giúp anh quên đi nỗi ám ảnh đó

Thế là, còn có Trần Nghệ Gia.

Nàng ngay từ đầu đã là bạn của Tần Duyệt, cùng Tần Duyệt sớm chiều ở chung, cuối cùng trở thành sự tồn tại đặc biệt đối với Tần Duyệt

Đến khi nàng yêu thích Tần Duyệt, cho rằng nhất định mình sẽ trở thành vợ của Tần Duyệt, mà Tần Duyệt cũng cho rằng như thế.

Tần Duyệt tuy rằng sợ hãi mọi người, nhưng cũng không hoa tâm. Anh vừa khát vọng người khác vây quanh, đồng thời lại sợ hãi cùng mọi người tiếp xúc.

Bàng Cùng Hiên là người đầu tiên không lùi bước, hắn kiên trì không ngừng trả giá, khiến Tần Duyệt lúc đầu không thèm để ý cho đến khi nhìn thẳng vào.

Tần Duyệt sợ hãi người quái dị này vì mình mà mạng cũng không màng. Vốn muốn dùng tiền hoặc phái người đuổi hắn đi, nhưng hắn nói, hắn chỉ muốn mình làm bằng hữu của hắn

Bằng hữu? Bằng hữu là cái gì?

Tần Duyệt vốn không biết phải cự tuyệt làm sao, cho nên mới ngầm chấp nhận.

Bàng Cùng Hiên không có việc gì sẽ nhắn cho anh một cái tin nhắn ngắn ngủn, nhưng không gặp mặt anh bên ngoài, cái gì cũng không muốn anh làm.

Tần Duyệt bề ngoài vẫn như trước lạnh lùng, thực tế đã sớm bị Bàng Cùng Hiên từng chút chạm vào tim, để cho hắn tiến vào chỗ người bình thường không thể chạm đến

Bởi vì sự tồn tại của Bàng Cùng Hiên, Tần Duyệt dễ dàng tiếp nhận lời chia tay của Trần Nghệ Gia.

Tần Duyệt cảm thấy bản thân hẳn chỉ có thể thích hợp với một người, một người quá xinh đẹp, cùng người đó ở chung rất vất vả, vô luận thân mật với ai bao nhiêu cũng phải âm thầm tính toán sau lưng, Trần Nghệ Gia chính là một ví dụ tốt nhất.

Đường Mạnh đột nhiên về nước, lại nhận được điện thoại của Trần Nghệ Gia, điều Tần Duyệt trước tiên nghĩ đến lại chính là Bàng Cùng Hiên, rõ ràng muốn bảo hộ, kết quả lại hại hắn chịu thương tổn lớn như vậy.

Trong nháy mắt, Tần Duyệt hồi tưởng lại cái lồng sắt chim họa mi bị đập bể kia.

Hóa ra Bàng Cùng Hiên đã sớm vượt qua ranh giới của anh, đã sớm là trách nhiệm của anh.

Tần Duyệt muốn giúp hắn báo thù, lại ý thức được sự bất lực của chính mình.

Anh nói với bản thân không cần gấp, một ngày nào đó, anh sẽ dùng sức mạnh của chính mình đem Đường Mạnh trừng trị!

Bàng Cùng Hiên đối với Tần Duyệt mà nói, giống như độc dược, hắn làm cho Tần Duyệt không thể cự tuyệt sự tiếp cận của hắn, rồi mới từng chút đem Tần Duyệt đồng hóa.

Tần Duyệt sợ hãi sự ảnh hưởng của hắn với mình, muốn hắn rời khỏi mình, nhưng cuối cùng lại phát hiện, chính mình lại không muốn.

Bàng Cùng Hiên không phải hoạ mi, hắn là người, cũng giống như Trần Nghệ Gia

Tần Duyệt không biết vào lúc Bàng Cùng Hiên nói với mình hắn đã thích người khác, lúc phải rời khỏi hắn, bản thân mình sẽ như thế nào.

Anh cho Bàng Cùng Hiên cơ hội lựa chọn, cũng chuẩn bị tâm lý cho chính mình.

Nhưng Bàng Cùng Hiên một lần nữa lại lựa chọn mình, kiên định ở bên cạnh mình.

Đây là cơ hội cuối cùng anh cho Bàng Cùng Hiên. Điều này khiến cho Tần Duyệt ý thức được bản thân nguyện ý vì hắn sẵn sàng đem mạng sống này trả bất kỳ giá nào, anh chỉ biết, bản thân đã không thể buông tay hắn được rồi.

“Tần…… Duyệt……”

Bàng Cùng Hiên ngủ thật không an ổn, ở trên giường trở mình.

Tần Duyệt nhắm mắt lại, khóe môi khô nứt ở nơi không ai nhìn thấy, lần đầu tiên trong cuộc đời anh nhẹ nhàng mỉm cười.

Hết thảy chờ sau khi anh tỉnh lại, chuyện cổ mới lại bắt đầu.

PS, tiếp theo chương này có H, ai cũng ngăn không được! Mở đầu H sẽ có máu tuôn ~~ mọi người nên chuẩn bị tâm lý ~~~ ( Lời tác giả)