Sửu Tiểu Xà

Chương 57




Được, chương mới lại được gặp mọi người, vậy thì trước khi bắt đầu, xin mọi người đừng phiền lòng sự đường đột của Ly Miêu, để Ly Miêuchen vào một chút tin tức về bạn Lãnh Tịnh trước khi tiếp tục chương trước, nói là tin tức, thật ra là chuyện xảy ra nửa tháng trước rồi.

Lúc đó, Lãnh Tịnh vô cùng nhàm chán ngẫu nhiênsẽ đi vào Thần Thông Môn chuyên môn truyền bá tin tức giang hồ, còn bán thương phẩm võ lâm, Lãnh Tịnh đồng học liên tục cường điệu là ngẫu nhiên tiến vào. Môn phái này có một nghiệp vụ quan trọng chính là ‘giang hồ tư vấn’, sẽ căn cứ theo yêu cầu của chủ thuê mà lượng thân tạo hình tượng cho tân thủ sắp bước vào võ lâm__ Ăn mặc, vũ khí, võ công mật tập thích hợp và những ký lục nguồn gốc thích đáng vân vân.

Nếu đặt vào thời hiện tại của chúng ta, chính là công ty đóng gói kiêm rang xào.

Sau đó, dưới tình trạng ‘không biết thực tình’, Lãnh Tịnh ‘tâm không cam’ trả một vạn lượng ngân phiếu, thỉnh Thần Thông sứ giả chuyên môn một đối một lượng thân tạo hình tượng võ lâm cho Lãnh Tịnh. Chi tiết của cuộc đối thoại của Thần Thông sứ giả và Lãnh Tịnh công tử như sau:

Địa điểm, mật thất tư mật hào hoa dành cho quý khách của Thần Thông Môn.

Thần Thông sứ giả: “Công tử, ta sẽ nói lại yêu cầu của ngài, ngài nghe thử xem có sót gì không được chứ? Nếu không có gì sai sót, chúng ta sẽ chiếu theo yêu cầu này để lượng thân chế tạo toàn bộ trang phục đạo cụ cho ngài, bao gồm lời lan truyền ra giang hồ về ngài chúng ta cũng sẽ bao luôn.”

Lãnh Tịnh gật đầu.

Thần Thông sứ giả: “Lãnh Tịnh, nam, hai mươi hai tuổi, xuất thân thế gia quý tộc, phẩm tính cao nhã, nhưng thể nhược đa bệnh, tâm hoài thiên hạ, ôm lòng từ bi tiến vào võ lâm. Ghi chú, chủ thuê yêu cầu phải thêm vào yếu tố ngược thích đáng, ngài xem được rồi chưa?”

“Không sai.” Lãnh Tịnh xác nhận.

Thần Thông sứ giả: “Được, vậy nửa tháng sau, danh tiếng của ngài trên giang hồ sẽ được truyền ra, tạm thời chúng tôi sẽ an bài một chút chuyện để làm ngài nổi danh, thỉnh ngài đến lúc đó chú ý tiếp nhận thông tri của chúng tôi và làm theo yêu cầu của chúng tôi, đương nhiên đừng quên mười vạn lượng đặt cọc của ngài. Cuối cùng, khẩu hiệu của chúng tôi là, chỉ cần mười vạn lượng, sáng tạo mộng giang hồ của ngài.”

Hiện tại võ lâm thật tiên tiến a! Quả nhiên so với võ lâm thực đánh thực của năm ngàn năm trước là không thể so bì. Lãnh Tịnh không kìm được cảm thán, thế là trước trả năm vạn lượng đặt cọc.

Sau đó vì nửa tháng đều không có động tĩnh, Lãnh Tịnh liền dần dần lãng quên chuyện này.

Nhưng mà, hôm nay trùng hợp là ngày Thần Thông Môn đến thông tri.

Lãnh Tịnh vừa từ long cung trở về đem y long và Cố Phong Trần ném vào trong khách ***, lúc này mới cởi bỏ cấm chế ngôn ngữ cho y long, y long hoạt động một chút, bắt đầu chiêu bài cười lãnh diễm: “Hừ hừ, ta quả nhiên không nhìn sai người, Long Quân, ngươi quả thật có chỗ hơn người, cho dù ta hãm hại ngươi như thế, cho dù đối diện với trăm vạn đại quân, ngươi vẫn đều có thể nhàn tản như không, nhưng mà, tuy ngươi có sức mạnh to lớn không tưởng nổi, tuy ngươi là thiên chi kiều tử, nhưng mà ngươi hiểu được tình cảm sao… [bắt đầu lạch cạch lạch cạch].”

“Ách…” Khi Lãnh Tịnh đang muốn bịt miệng hắn lần nữa, tiếng xe lăn xoay chuyển từ bên ngoài truyền tới, thì ra là thần y Tạ Đình đi mua đồ ăn sáng trở về.

Hắn thân là một nhân sĩ tàn tật, sáng sớm xuống lầu mua đồ ăn thực sự không dễ dàng, Lãnh Thanh Thanh đang muốn biểu thị cảm tạ, thần y lại xoay hai bánh xe lăn đi tới trước mặt Lãnh Tịnh và y long, nghiêm túc nói: “Chuyện tình cảm, không hề đơn giản như ngươi đã nói, thực tế, người không trải qua tình cảm đương nhiên không hiểu biết chút nào về tình cảm, nhưng một khi đã trải qua, thì tình cảm đó sẽ khắc cốt ghi tâm… [Lãnh Tịnh kết luận người này cũng chỉ có hai chữ lạch cạch].”

Thế là thần y và y long bắt đầu thảo luận vấn đề tình cảm.

“Các ngươi đều… nói… quá phiến diện… tình cảm là… tình cảm vĩ đại nhất là… bỏ ra tất cả mà không tính toán…” Cố Phong Trần chậm rãi chuyển tỉnh, gian nan mở đôi môi, thở dốc phì phò gia nhập vào trong cuộc thảo luận tình cảm.

Đây là tình trạng tôm khô gì? Lẽ nào hiện tại có thể đàm tình cảm chính là tiêu chí của nam sĩ thành thục sao? Đại thảo luận tình cảm rất lưu hành sao? Tổ ba người Lãnh thị trầm mặc = =.

Bọn họ thảo luận tới mức quên tình, tới mức khiến tổ ba người hoàn toàn không xen mồm vào được, thế là tổ ba người Lãnh thị dứt khoát ra ngoài, đóng cửa lại, tự đi ăn cơm.

Ăn cơm xong, Lãnh Tịnh nằm trên giường ở phòng ngoài ngủ bù, nhưng ba người ở bên trong phòng quả thật quá ồn, Lãnh Tịnh nhịn không được hét lớn: “Càu nhàu cằn nhằn cái gì?! Không thể nhỏ tiếng chút sao! Còn để người ta nghỉ ngơi không hả? Không có chút lòng công đức sao?”

“Xin lỗi, chúng ta sẽ nói nhỏ chút.” Cố Phong Trần sắc mặt tái nhợt thò đầu ra khỏi khe cửa, nói lời xin lỗi, sau đó tiếp tục quên mình say sưa lâm li cùng hai vị kia tiếp tục đàm sôi nổi. Nói tới phần sâu sắc, trong ba người thậm chí có người lệ nóng doanh tròng, nhẹ thút thít.

“Ai.” Bạch Điêu nằm sấp trên bàn, vô lực nói: “Khi ta còn là bạch điêu bình thường, tình cảm của điêu loại chúng ta, chỉ dựa vào vài góc độ để phán định tốt xấu.”

“Góc độ nào?” Lãnh Thanh Thanh đang quạt cho Lãnh Tịnh hỏi.

“Số lần ***, cường độ, độ kéo dài.” Bạch Điêu cào vuốt vài cái, tiếp tục nói: “Khi con đực không còn thể lực và tuổi tác cho việc đó, không có mẫu điêu nào sẽ thích nó nữa, ta thấy phàm nhân và thú loại kỳ thật cũng tương…”

“Câm miệng, đừng để ba người đó nghe được, nếu không lại lải nhải nửa ngày.” Lãnh Tịnh giả ngủ lập tức ngăn cản Bạch Điêu tạo nên đề tài mới, “Có vài sự thật, ngươi biết ta biết, không cần phải nói hết ra.”

Thế là Lãnh Tịnh tiếp tục ngủ và nằm lười trên giường, Lãnh Thanh Thanh chế tạo mì có khẩu vị mới, mà Bạch Điêu thì không có gì làm.

Trưa tới, Bạch Điêu đem ba phần cơm dùng khay đưa vào trong phòng, giống như đưa cơm tù.

Nghe nói ba người bên trong không chỉ đang thảo luận vấn đề tình cảm, mà còn mài giũa y thuật cho nhau, bệnh đau của ba người vì thế có được không ít hòa hoãn. Xem ra thảo luận cũng có tác dụng tích cực.

________________

Sau trưa, sửu tiểu xà dùng hơi nước ngưng tụ thành rất nhiều khối băng bỏ vào phòng, khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống, sau đó hắn thoải mái nằm trong ổ chăn xem tạp thư, uống nước dưa hấu đã được ướp lạnh mà Lãnh Thanh Thanh chuyên môn ép cho, còn có Bạch Điêu xoa bóp. Bên ngoài vẫn là thời tiết nóng bức, bên trong thì lại mát lạnh như mùa đông, dùng một câu nói của phía Nam để miêu tả đi, sửu tiểu xà cũng quá thoải mái nha!

Khi địa chủ lão tài sửu tiểu xà co trong ổ chăn mọc mốc, sứ giả của Thần Thông Môn theo địa chỉ Lãnh Tịnh lưu lại tìm tới cửa.

Thần Thông sứ giả là một người trung niên lùn mập, khi Lãnh Thanh Thanh mở cửa, lưng hắn đang đẫm mồ hôi, kết quả vừa vào phòng liền một cỗ khí lạnh ập tới, khiến hắn rùng mình dữ dội. Xoa xoa mũi, Thần Thông sứ giả đem rương hàng hóa mới vận chuyển tới giao cho Lãnh Tịnh ký tên xác nhận, Lãnh Tịnh vội nhảy xuống giường kiểm kê.

Trong những hàng hóa này bao gồm một cuốn “chỉ nam thân phận”, năm bộ phục trang công tử, cầm tiêu, một số túi dược,  một cái hương lô, và một vài đạo cụ phục sức đa dạng. Thần Thông sứ giả nói với Lãnh Tịnh, chỉ cần chiếu theo nhật trình mỗi ngày được viết trên chỉ nam mà làm, hình tượng sẽ chậm rãi được xây dựng, nhưng nếu chủ thuê không kịp thời đến nơi hẹn, tiền cọc đặt trước cũng sẽ không trả lại, cho nên chủ thuê phải tận sức tuân thủ chỉ nam. Còn có, một điều quan trọng nhất, nội dung chỉ nam vạn vạn lần không thể tiết lộ ra ngoài.

“Còn có thư đồng, đồ đệ, quản gia hoặc là nghĩa tử, thân thích nào cần chuyên môn huấn luyện không? Thần Thông Môn của chúng ta đều sẽ phái người an bài, một người mới gia nhập chỉ cần hai ngàn lượng ngân phiếu, có thể giúp ngươi nhẹ nhàng ứng phó các loại xã giao.”

“Vậy ta lại chọn một thư đồng chuyên nghiệp đi!” Lãnh Tịnh nói.

“Được, thư đồng buổi chiều sẽ tới, thỉnh công tử ngài hoàn tất kết toán!” Thần Thông sứ giả nói.

“Ách…” Phải giao năm vạn lượng ngân phiếu, thế là Lãnh Tịnh nói một tiếng “đợi chút”, rồi chạy vào trong phòng lục từ rương tới tủ.

Tổ ba người thần y trong phòng vừa bắt mạch cho nhau vừa nhiệt tình đàm chuyện tình cảm, Lãnh Tịnh đột nhiên tiến vào, mở cái rương dưới gầm giường ra, lấy thuần kim trị giá năm vạn lượng, nói: “Không có tiền, nam nhân và nữ nhân đều sẽ không sống cùng ngươi.”

Tổ ba người thần y vì câu nói vô tình này của Lãnh Tịnh mà tập thể co giật một chút. Tiến vào triển khai đại thảo luận về tình và tiền.

Lãnh Tịnh thì trả tiền đặt cọc xong, bắt đầu nghiên cứu cuốn chỉ nam của mình.

Một cuốn chỉ nam dày dày văn chương lưu loát, đem thân thế của thân phận giả do Lãnh Tịnh yêu cầu nhất nhất nói rõ:

Nghe nói, Lãnh Tịnh công tử là thế gia công tử của quý tộc Giang Nam, từ nhỏ học thi hiểu thư, tinh thông thiên văn địa lý, là người đứng đầu trong tứ đại tài tử Giang Nam. Hắn yêu thích bạch y, dung mạo vô song, tâm tính thuần lương, từng làm vô số chuyện tốt lợi dân, được ca ngợi là Lãnh Ngọc công tử.

Nhưng mà, toàn gia của Lãnh Tịnh công tử lại bị thù nhân mưu sát, Lãnh Tịnh công tử vì thế thân thụ trọng thương, lưu lạc giang hồ, bị ma nữ Tử Tâm Lan chấm trúng, bắt công tử về, trăm kiểu giày vò.

Sau, công tử ôm thân tàn tật gia nhập võ lâm, cứu rỗi thương sinh.

Kèm theo báo cáo ngược thể cụ thể: Trời sinh bệnh tim, phổi trọng thương, sau đó mắc bệnh phổi, bị ném vào tuyết lạnh nhiễm chứng hàn, bại liệt, trải qua khổ hình bị đánh nát xương bắp chân, phần đầu trọng thương, mắc bệnh căn đầu choáng, kinh mạch bị đứt sau đó nối lại, cả đời cũng không thể tập võ. Có bệnh cũ ho ra máu, hai ngày phát sốt một lần, xương sống trọng thương, không thể ngồi lâu, đứng lâu, nằm lâu. Gân mạch hai tay bị cắt đứt, không thể nhấc đồ gì nặng hơn cây bút. Hai mắt từng bị sặc khói độc, thường xuyên nhìn không rõ mọi thứ, dạ dày không tốt, chỉ hơi ăn vài thứ sẽ bị ói và thổ huyết…

Lãnh Tịnh xem xong lau mồ hôi, cảm thấy có hơi khó khăn. Nhìn tiếp xuống dưới, chỉ thấy trên chỉ nam viết chuyện đầu tiên muốn hắn làm chính là đến đỉnh Chung Nam Sơn hẹn võ lâm minh, giải quyết vướng mắc của ma giáo và chính phái, đến lúc đó bảo hắn giả trang chặn lại một chưởng của ma giáo giáo chủ, hoàn thành hình tượng huy hoàng__ không cần lo lắng, ma giáo giáo chủ cũng có hẹn trước với Thần Thông Môn, sẽ không hạ nặng tay.

“Tổ chức Thần Thông Môn này rất hiểm ác a! Như vậy xem ra, giang hồ không phải đã bị Thần Thông Môn thao túng rồi sao?  Tất cả những gì mọi người làm đều là đang diễn tuồng a!” Lãnh Tịnh nhìn chỉ nam tự biên tự diễn.

“Phàm nhân chính là thích giả vờ giả vịt mà. Thiếu chủ ngươi vẫn là đừng nên dính vào phàm nhân thì tốt hơn.” Bạch Điêu nói.

“… Ta quyết định phải đi Chung Nam Sơn một chuyến.” Lãnh Tịnh bắt đầu thử mặc y phục vừa được đưa tới.

“Ta cũng muốn giúp.” Lãnh Thanh Thanh buông cục mì trong tay xuống, cùng Bạch Điêu bắt đầu hóa trang chải chuốc cho Lãnh Tịnh.

Quả nhiên, cảm giác ăn mặc công tử cao nhã chính quy cùng Lãnh Tịnh tùy tiện ăn mặc bình thường là không giống, chiếu theo cách ăn mặc hóa trang trên chỉ nam, bôi thủy phấn làm sắc mặt tái nhợt, sau khi sửa lại long mày nhướng cao, Lãnh Tịnh giống như đã thay đổi thành một người khác, nói hắn là tiên tử hoa lan cao nhã xuất trần cũng có người tin.

“Thiếu đông gia thật rất có vị đạo! Nếu đem xe lăn lấy ra nữa thì càng giống mỹ công tử bệnh yếu!” Bạch Điêu kiến nghị.

“Ta đi lấy.” Lãnh Tịnh được xúi giục, nên lại đi vào phòng, ôm Tạ Đình lên giường, đẩy xe lăn bạch ngọc của hắn ra.

_________________

Lãnh Tịnh cầm phiến quạt hoa lan, ngồi vào trong xe lăn, khi đang muốn tiến vào cảm giác của vai diễn, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, thư đồng chuyên nghiệp tới rồi.

Thư đồng này mi thanh mục túc, xem ra vô cùng lanh lợi, vừa vào cửa đã hành lễ với đám Lãnh Tịnh, sau đó liếc mắt nhìn Lãnh Tịnh một cái: “Chính là ngươi yêu cầu ta tới làm thư đồng đúng không?”

Lãnh Tịnh rũ mi nói: “Chính là tại hạ, thư đồng mời ngồi.”

Thư đồng thở dài nói: “Hiện tại người ăn no rững mỡ thật nhiều, một kẻ thư sinh thân thể lại không tốt như ngươi, muốn xông pha giang hồ gì chứ, trong nhà có nhiều tiền xài không hết phải không? Ta thấy còn chưa kịp chuyển ngươi tới Chung Nam Sơn ngươi đã ngộp chết rồi. Thư sinh ta khuyên ngươi nghĩ rõ ràng, đừng xông loạn vào vũng nước đục, có mười vạn ngân phiếu không bằng tìm một cô nương tốt mà lấy, làm chỗ dựa phục vụ ngươi nửa đời sau.”

“Ta thích ngươi quản được sao?” Lãnh Tịnh đứng lên khỏi xe lăn, lau thủy phấn trên mặt đi, nói: “Ngươi tên gì?”

“Thì ra là ngươi giả a! Thật là tẩu hỏa nhập ma rồi.” Thư đồng giở khóc giở cười, chỉ đành nói: “Ta tên Tiểu Qua.”

“Ta là Lãnh Tịnh, bắt đầu từ hôm nay là chủ thuê lâm thời của ngươi, lời ta nói ngươi phải nghe.” Lãnh Tịnh chắp tay sau lưng nói.

“Ai da khách nhân, ta chỉ phụ trách tạo thể diện cho ngươi trước mặt người, còn về chuyện riêng của ta ngươi không có tư cách can dự a!” Tiểu Qua phản bác.

Đột nhiên.

“Bảo bảo!” Cố Phong Trần lúc này từ trong phòng thò đầu ra, “Bảo bảo chúng ta nói chuyện rất ăn ý, chúng ta quyết định đi hội chẩn cho nương tử của Tạ thần y, bảo bảo ở nhà một mình không có vấn đề chứ?”

“… Mau cút đi.” Lãnh Tịnh nói.

Thế là Tạ thần y được y long và Cố Phong Trần cõng đi. Hiếm khi ba người bọn họ còn có thể sáp lại.

_____________

Tiểu Qua cứ thế trụ lại trong khách ***, xét thấy nguyên tắc chức nghiệp không thể tùy tiện nghe ngóng bí mật của khách hàng, tuy thấy bạch điêu nói chuyện ăn cơm và xưng hô giữa phụ tử Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh, hắn cũng đều không lên tiếng.

Ngược lại Lãnh Tịnh rất cảm thấy hứng thú với Thần Thông Môn, thỉnh thoảng lại truy vấn vài câu, đối với việc này Tiểu Qua chỉ trả lời úp úp mở mở. Có thể thấy, Tiểu Qua là người biết rất nhiều nội tình.

Thế là Lãnh Tịnh cố ý nói: “Tiểu Qua ngươi từng theo không ít khách nhân, vậy nhất định nghe nói qua tổ chức Vạn Tượng Lâu chứ?”

Sắc mặt Tiểu Qua lập tức trắng tái, nửa ngày mới nói: “Ta… ta không biết rõ lắm, chỉ biết đó là một y môn khá bí mật, y thuật vô cùng cao siêu.”

“Ngươi sợ cái gì, đây lại không phải là bí mật của Thần Thông Môn, ngươi nói nhiều chút cho ta nghe coi như chuyện phiếm, cũng không tính là phạm quy.” Lãnh Tịnh nói, “Tại sao ngươi nghe tới xưng hô này lại khẩn trương như thế?”

“Không có mà không có mà! Ta nào có khẩn trương?” Tiểu Qua vội vã xua tay, “Sắc trời không còn sớm nữa, công tử ngươi thân thể không tốt, vẫn là mau nghỉ ngơi đi, Tiểu Qua phục vụ ngươi thay y.” Hắn chuyển vấn đề.

Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh nhìn nhau, Lãnh Thanh Thanh cười híp mắt đi tới, nói: “Tiểu gia hỏa, nhìn mắt của ta.”

“Ngươi đừng nghĩ dùng mị hoặc thuật thao túng ta! Ta từng được huấn luyện qua rồi!” Tiểu Qua che mặt nói.

“Không phải mị hoặc thuật,” Lãnh Thanh Thanh tách ngón tay hắn ra, “Ngươi nhìn một cái là được rồi!”

“Mau quay người!” Bạch Điêu và Lãnh Tịnh vội quay lưng lại, chỉ nghe Tiểu Qua kêu thảm một tiếng, khi bọn họ quay lại, Lãnh Thanh Thanh đã biến về nhân hình, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Mà Tiểu Qua thì bị dọa ngốc rồi.

“Hiện tại mới là thời cơ tốt nhất để sử dụng pháp thuật nói thật.” Lãnh Thanh Thanh rất có cảm giác thành tựu hít thật sâu một hơi, đắc ý cười với Lãnh Tịnh__ Cha cũng biết pháp thuật rất cường đại a!”

Tiểu Qua bị thi pháp bắt đầu mơ mơ hồ hồ trả lời vấn đề của họ: “Thần Thông Môn là tổ chức mấy năm gần đây mới nổi lên trong giang hồ… nhưng làm ăn rất tốt… tạo được rất nhiều thân phận giả, hầu như thao túng một nửa võ lâm… nhưng mà, kỳ thật Thần Thông Môn có một đại bí mật… là bản thân ta phát hiện… nhưng ta không dám nói ra… có vài khách nhân nhận được chỉ nam, trên chỉ nam của bọn họ…ở mặt sau nhất định sẽ có…. yêu cầu bọn họ… tham gia vào một chuyện có liên quan tới Vạn Tượng Lâu… khi bọn họ chiếu theo chỉ dẫn của chỉ nam tiến vào Vạn Tượng Lâu rồi… thì không bao giờ đi ra nữa… sau đó Thần Thông Môn sẽ xóa sạch những ghi chép về những người này, giống như bọn họ chơi chán rồi chủ động rời khỏi giang hồ… kỳ thật là… mất tích rồi… mấy khách nhân của ta đều là như thế…”

“Thật thần bí.” Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh không hẹn mà cùng nói, Lãnh Tịnh vội lật lật chỉ nam của mình, không hề yêu cầu hắn tiến vào Vạn Tượng Lâu, xem ra mình còn chưa bị Thần Thông Môn chọn trúng.

“Vậy người thế nào mới sẽ nhận được thông tri đi vào Vạn Tượng Lâu hả?” Lãnh Tịnh truy vấn.

“Đều là… khách nhân… thân cường lực tráng, bản thân võ công nhất lưu…” Tiểu Qua ấp úng nói.

“Vạn Tượng Lâu ở đâu?” Lãnh Tịnh tiếp tục hỏi.

“Ở… đông nam… trong một châu ở đông nam… nơi đó quái quái, không nói được là quái ở đâu… nhưng mà… nhưng mà mỗi lần ta cùng khách nhân đến đó đều cảm thấy rợn tóc gáy… nơi đó là… quê hương của hoàng hôn…” Tiểu Qua lắc đầu kịch liệt, xem ra trong lòng hắn mạnh mẽ ngăn cản hắn nói chuyện này ra.