Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 193: Ai khó xử ai ?




Ngồi trên sô pha trong văn phòng là hai cán bộ đang cúi đầu, một trong hai người mặc một chiếc áo bị xé rách một miếng lớn, một người tóc tai mướt mồ hôi, dính vào trên trán, thần sắc xấu hổ.
- Chủ tịch Hạ!
Dương Phàm tiến vào, mỉm cười chào Hạ Tiểu Bình.
Hạ Tiểu Bình thấy Dương Phàm, đứng dậy, bắt tay nói:
- Chủ tịch xã Cổ Khê là Viên Tự Cường, trưởng công an xã Liêu Chính Văn.
Dương Phàm cười bắt tay với mọi người rồi ngồi xuống. Hạ Tiểu Bình nói với hai người:
- Phó bí thư Dương đến đây, hai người kể lại tỉ mỉ tình huống một lần nữa đi.
Viên Tự Cường lau mồ hôi trán, nhìn hai thượng cấp thần sắc nghiêm nghị, hạ giọng khẩn trương nói:
- Sau khi huyện thông báo xuống, tôi lập tức tìm bí thư, đề xuất tổ chức cán bộ học tập tinh thần, cũng quán triệt chấp hành. Bởi vì việc xử lý kỷ luật nên tâm tình của bí thư không tốt, nói người không khỏe, cần phải ở nhà dưỡng bệnh, để tôi chủ trì công tác. Hôm qua, sau khi tổ chức hội nghị cho cán bộ học tập tinh thần của hội nghị huyện xong, sáng sớm nay tôi liền mang theo mấy cán bộ xã, hai đồng chí công an huyện và trưởng công an xã Liêu Chính Văn cùng đi, tới mỏ than lậu ở thôn Ngưu thì bị mấy trăm dân của ba thôn gần đó là thôn Ngưu, Đào Hoàng, Trần Đôn ngăn cản. Cầm đầu chính là bí thư chi bộ Trần Song Hỉ của thôn Trần Đôn.
Nói tới đây, Viên Tự Cường ngừng một chút, nhìn thái độ của Dương Phàm. Dương Phàm cười chỉ chén trà trước mặt nói:
- Đừng có gấp, uống một ngụm trà rồi từ từ nói.
Sắc mặt Viên Tự Cường tốt lên một ít, uống một ngụm trà tiếp tục nói:
- Trần Song Hỉ cầm một cây đòn gánh ngăn ở trên đường, tôi xuống xe nói chuyện với hắn. Hắn nói có thể đóng cửa mỏ than nhưng trước hết phải đóng cửa mỏ than ở thôn Nê Loan và thôn Uông Hồ Lý. Tôi nói nửa ngày, hắn đều không nghe, tôi liền nói hắn không được ngăn cản chúng tôi thi hành công vụ.
Nói xong Viên Tự Cường nhìn Liêu Chính Văn, Liêu Chính Văn cười khổ tiếp lời:
- Lúc ấy tôi ở ngay bên cạnh, tôi đi lên nói với Trần Song Hỉ "Lão Trần, anh là đảng viên lâu năm, sao lại không có chút quan niệm gì về tổ chức vậy? Nếu cứ tiếp tục ngăn cản, tôi sẽ phải bắt anh". Chỉ một câu này liền như thể đâm vào tổ ong vò vẽ, mấy trăm người bắt đầu ném đủ mọi thứ vào chúng tôi, bắt đầu là rau củ quả, trứng thối, sau đó là cả đất đá. Mấy đồng chí đi theo chúng tôi đều bị thương, bị ném bầm dập mặt mũi.
- Hai vị lãnh đạo, sự tình đại khái là như vậy!
Viên Tự Cường tóm lại.
Dương Phàm bất động thanh sắc hỏi:
- Toàn bộ huyện có tổng cộng mười mỏ than lậu, trong đó xã các anh có ba mỏ. Trước khi hành động, các anh có điều tra mấy mỏ than đó là do ai mở không? Các anh căn cứ cái gì mà quyết định đóng cửa mỏ than của thôn Ngưu đầu tiên? Trước khi hành động, các anh có nghĩ tới khả năng xuất hiện khó khăn hay không? Có chuẩn bị biện pháp ứng đối hay không?
Mấy câu hỏi của Dương Phàm có cảm giác như đánh phủ đầu. Viên Tự Cường há mồm, muốn nói lại không biết nói thế nào, chỉ có thể nhìn Liêu Chính Văn cầu viện. Kết quả Liêu Chính Văn rõ ràng cũng không biết nên trả lời như thế nào, khẩn trương cúi đầu giả bộ không phát hiện.
Dương Phàm thản nhiên cười cười, lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, nhìn thoáng qua nói:
- Mỏ than ở thôn Ngự là do cháu ngoại của bí thư chi bộ thôn Trần Song Hỉ mở, đã mở hơn nửa năm. Mỏ than ở thôn Nê Loan và thôn Uông Hồ Lý là của hai cháu trai Bí thư đảng ủy xã Lưu Đạt Toàn mở đã hơn một năm. Hai người các anh không cần nói thì tôi cũng biết một chút rồi.
Nói xong, Dương Phàm chậm rãi đóng sổ lại, vẻ mặt vẫn tươi cười nói:
- Sức khỏe của đồng chí Lưu Đạt Toàn cũng không tốt, tuổi cũng khá cao rồi.
Dương Phàm nói xong quay đầu lại nhìn, Hạ Tiểu Bình âm trầm tiếp lời:
- Vấn đề xã Cổ Khê, các đồng chí mở cuộc họp bàn xem. Các anh đi trước đi.
Viên Tự Cường và Liêu Chính Văn mặt mày xám xịt đi ra ngoài. Khi chỉ còn lại Hạ Tiểu Bình và Dương Phàm ở trong phòng, Dương Phàm liền nói chuyện khá thẳng thắn.
- Chủ tịch Hạ, anh thấy chuyện này thế nào?
Hạ Tiểu Bình cười lạnh nói:
- Lưu Đạt Toàn làm bí thư Đảng ủy xã Cổ Khê đã 12 năm, anh không thấy trong đó có vấn đề sao? Vì cái gì mà Trần Song Hỉ dám ngang nhiên chống lại pháp luật? Không phải là vì có người xử sự bất công sao? Anh đừng nhìn Viên Tự Cường có vẻ hoành tráng mà lầm, trước mặt Lưu Đạt Toàn thì ngoan ngoãn chẳng khác gì một thằng cháu nội.
Dương Phàm trầm tư một phen nói:
- Thông báo bí thư Hồng, buổi chiều tổ chức họp thường ủy sẽ thảo luận một chút biện pháp xử lý.
Một giờ sau, thường ủy tổ chức họp khẩn. Trong cuộc họp, Hạ Tiểu Bình thông báo tình hình bạo lực chống lại pháp luật ở Cổ Khê. Viên Tự Cường đến hội nghị, lại kể chi tiết sự việc một lần cho mọi người nghe.
Các thường ủy đều có vẻ phi thường tức giận, bí thư đảng ủy công an huyện Bảo Thành giơ tay nói:
- Loại chuyện này tuyệt đối không thể nhân nhượng. Đề nghị lập tức bắt ngay kẻ cầm đầu gây rối là Trần Song Hỉ, truy cứu trách nhiệm hình sự.
Hồng Thành Cương cúi đầu suy nghĩ, mắt nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, không hề tỏ chút thái độ nào. Tô Diệu Nga giơ tay nói:
- Tôi nghĩ chuyện này không thể suy nghĩ một cách định tính đơn giản như vậy được. Trần Song Hỉ là sai, nhưng là chúng ta phải suy nghĩ một chút, một đảng viên lâu năm đã có 20 năm làm bí thư chi bộ vì sao lại làm như vậy? Tôi đề nghị trước hết phái người điều tra tỉ mỉ, truy cứu trách nhiệm hình sự của Trần Song Hỉ thì đơn giản nhưng sự phẫn nộ của dân chúng không thể bình ổn, khẳng định xảy ra nhiễu loạn khác.
Đúng lúc này, Hồng Thành Cương đột nhiên hỏi Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương thấy thế nào?
Dương Phàm đã sớm đoán được anh ta sẽ hỏi như vậy, liền thản nhiên cười nói:
- Thấy thế nào? Tôi cảm thấy sự tình không hề khó xử lý một chút nào. Cho cán bộ xuống, đầu tiên là tới mỏ than thôn Uông Hồ Lý và thôn Nê Loan, chúng ta không cần bắt Trần Song Hỉ, tự anh ta sẽ tới đây nhận sai lầm. Mặt khác, mấy đồng chí như Lưu Đạt Toàn tuổi đã cao, sức khỏe cũng không tốt, không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức bí thư Đảng ủy xã, đề nghị tổ chức cho nghỉ hưu.
Lúc này Hạ Tiểu Bình cũng giơ tay nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm.
Trưởng ban tuyên giáo Mễ Lan cũng giơ tay nói:
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm, tuy nhiên tôi còn muốn bổ sung hai điểm. Chúng ta cứ đơn giản đóng cửa các mỏ than nhỏ sao? Những người này là tương đương với cướp đoạt tài sản của nhà nước, cán bộ xã không quan tâm, chẳng lẽ không có trách nhiệm? Chẳng lẽ không phải truy cứu trách nhiệm hình sự hoặc trách nhiệm kinh tế đối với những người liên quan tới mỏ than lậu sao?
Những lời này phát ra từ miệng một người nhỏ xinh là Mễ Lan thật sự khiến người ta giật mình. Người đàn bà này xem ra cũng khá độc, chỉ đơn giản một câu mà bên dưới có rất nhiều người gặp phải xui xẻo.
Trong năm xã xảy ra chuyện thì có tới bốn xã có bí thư Đảng ủy đều là Hồng Thành Cương đề bạt lên. Nếu thực sự làm như Mễ Lan nói, lần này Hồng Thành Cương sẽ gặp tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Tới lúc này, Hồng Thành Cương không kiên nhẫn nổi nữa, cố gắng giữ bình tĩnh nói:
- Có lẽ cứ thảo luận vấn đề xã Cổ Khê trước đi, những vấn đề khác cứ tạm đặt sang một bên.
Chủ tịch Mặt trận thống nhất Lưu Nguyên giơ tay nói rất thản nhiên:
- Hiện tại, tỉnh ủy đang tiến hành công tác liêm chính, tôi cảm thấy trong tình hình này, nếu có tồn tại vấn đề, vậy thì không thể làm như không thấy được.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Diệp Minh Vũ giơ tay nói:
- Chúng ta phải bảo vệ cán bộ cấp dưới, không thể chỉ nghe gió đã tưởng rằng mưa được.
Tô Diệu Nga cười lạnh nói:
- Vấn đề này đã rõ như vậy, chẳng lẽ chỉ coi là tin đồn sao? Tôi đề nghị huyện ủy lập tức tổ chức cho cán bộ kiểm tra, xét duyệt tài khoản của Cổ Khê.
Ngọn lửa chiến tranh đang im lặng, chỉ bởi một câu nói của Mễ Lan mà bùng lên mạnh mẽ. Hai bên giao tranh vẫn duy trì trấn định, mỗi câu chữ sử dụng đều cực kỳ hàm súc, công phòng đầy đủ. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Đổng Phương chuyên phụ trách điều tra vẫn im lặng không nói gì.
Sau một phen tranh luận, phòng họp lâm vào trầm mặc, lại hình thành cục diện không thống nhất ý kiến. Hồng Thành Cương phá vỡ sự im lặng, nói:
- Tôi cho rằng, phải thận trọng trong vấn đề cán bộ. Đây chính là thái độ đối với trách nhiệm của tổ chức, cũng là thái độ đối với trách nhiệm của mỗi đồng chí.
Dương Phàm luôn luôn suy xét một vấn đề. Rốt cuộc có nên hoàn toàn trở mặt với Hồng Thành Cương hay không. Nếu thật sự trở mặt, như vậy phải đắc tội với toàn bộ lãnh đạo các xã, nghĩa là Dương Phàm có thể sẽ gặp phải áp lực cực lớn từ phía dưới xã. Lúc này, Dương Phàm liếc nhìn Mễ Lan theo bản năng, phát hiện thấy người phụ nữ này đang mỉm cười lắng nghe mọi người nói.
Trong nháy mắt đó, Dương Phàm đã có quyết định.
- Tất cả mọi người phát biểu rất nhiều, ý kiến đều phi thường đúng trọng tâm. Cá nhân tôi cảm thấy, việc những mỏ than nhỏ này có tính chất ngẫu nhiên nhất định. Vấn đề đồng chí Lưu Đạt Toàn, đề nghị tổ chức trước hết phái người nói chuyện với đồng chí ấy. Vẫn chưa tới thời hạn chỉnh đốn cán bộ. Chúng ta phải tin tưởng sự giác ngộ và năng lực của các đồng chí cấp dưới.
Dương Phàm rốt cục vẫn lựa chọn duy trì sự cân bằng. Ít nhất trong trước mắt, việc ổn định cục diện chính trị Vĩ Huyền là rất có ích mà không hề có hại. Dương Phàm cũng cần một đoạn thời gian dài để làm một số việc cần thiết.
Đề nghị của Dương Phàm được thường ủy thông qua. Sáng sớm hôm sau, người của ban Tổ chức cán bộ đã đi xuống tìm Lưu Đạt Toàn nói chuyện. Dương Phàm không biết hết quá trình nói chuyện, tuy nhiên khi Diệp Minh Vũ quay về thì sắc mặt xanh mét. Sau đó Lâm Đốn lại vô tình hữu ý thảo luận chuyện này trong văn phòng, nghe đồn là Lưu Đạt Toàn chửi bới thậm tệ ngay trước mặt trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Thời hạn nửa tháng trôi qua rất nhanh, đúng như Dương Phàm dự đoán, không đợi đóng cửa hai mỏ than kia, mới chỉ thông báo việc Lưu Đạt Toàn về hưu thì cùng buổi chiều hôm đó, Trần Song Hỉ liền mang theo mười ngàn tệ tới phòng làm việc của Hạ Tiểu Bình, đặt lên bàn nói:
- Đây là bồi thường cho chi phí chữa bệnh của các đồng chí, tôi xin nhận sai trước tổ chức.
Một vụ nổ đánh tan mỏ than lậu, Lưu Đạt Toàn xuống đài khiến những người khác đều thấy một sự thật, thái độ của huyện rất cứng rắn, lại nhấn mạnh nếu không thể giải quyết vấn đề trong thời hạn sẽ xử lý nghiêm những người không làm tròn trách nhiệm. Từ đó hành động của các xã đều nhanh như được lắp động cơ vào mông.
Sau một hồi mưa gió, thời tiết mát mẻ rất nhiều. Sau khi tan tầm, Dương Phàm chậm rãi đi trên phố, áp dụng hình thức này để tự thả lỏng bản thân một chút. Tiếng chuông điện thoại chết tiệt lại vang lên, Dương Phàm lắng nghe, là Bộ Yên gọi tới từ Thượng Hải. Trong điện thoại, Bộ Yên nói đại khái sự tình ở Thượng Hải, dường như tâm tình không tồi. Cửa hàng trà Vĩ Huyền ở Thượng Hải được Tề Quốc Viễn hỗ trợ đã khai trương thuận lợi. Hiện tại Bộ Yên rất bận rộn, chỉ ngẫu nhiên có những đêm cô đơn liền không kìm nổi nhớ tới Dương Phàm. Theo ý tưởng lúc trước của Dương Phàm, Bộ Yên đang bắt tay vào việc làm ra trà Vĩ Huyền tinh phẩm, từ đóng gói đến tuyên truyền, đã mời những người chuyên nghiệp đến hỗ trợ, sau khi hoàn thành sẽ trở về báo cáo cho Dương Phàm.
Ngắt điện thoại, tâm tình của Dương Phàm tốt lên rất nhiều, ít nhất hiện tại Bộ Yên làm không tồi. Sau khi Bộ Yên từ Thượng Hải trở về, hẳn là tới lúc thành lập một công ty TNHH tiêu dùng nông lâm sản theo hình thức đầu tư cổ phần.
Trở lại khách sạn, Dương Phàm cực kỳ bất ngờ khi thấy mẹ đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn mình. Cảnh tượng này khiến Dương Phàm nhớ tới năm xưa, vào dịp nghỉ hè, mỗi lần từ công trường trở về, mẹ luôn đứng tựa cửa chờ đợi. Cảm giác ấm áp lập tức ngập tràn trong lòng, chảy khắp toàn thân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Trong phòng khách sạn, Dương Lệ Ảnh không nói gì, chỉ cầm lấy tay đứa con mình ngồi ở đối diện, yên lặng nhìn khuôn mặt hơi gầy của con trai.
Thật lâu sau, Dương Lệ Ảnh rốt cục cười cười nói:
- Mệt không?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không mệt.
Dương Lệ Ảnh nói với vẻ mẹ biết tỏng rồi nha:
- Thân thể có lẽ không mệt nhưng tâm thì mệt.
Dương Phàm cười vẻ kẻ trộm bị bắt quả tang. Dương Lệ Ảnh đắc ý vỗ lên mặt con trai nói:
- Nhóc con lừa đảo, mới sáu tuổi đã biết lừa tiền của mẹ, nói là đi mua sách bài tập, thực tế là đi mau đồ ăn, ăn xong còn không lau miệng, gặm cổ vịt vẫn còn nguyên mỡ dính trên mồm, trở về nhà mặt không đỏ, tim không nhảy, nói là mua sách để vào trong cặp rồi.
Nhìn mẹ tỏ vẻ muốn tính sổ với mình, Dương Phàm khẩn trương nói sang chuyện khác:
- Ông ấy khỏe chứ?
Dương Lệ Ảnh nhiều ít hơi bất đắc dĩ đối với thái độ thủy chung không chịu chính diện thừa nhận Trần Chính Hòa. Theo Dương Lệ Ảnh thấy, tính cách của Dương Phàm là ảnh hưởng từ sự quật cường của nhà họ Dương, việc nhận thức này có lẽ cả đời không thể thay đổi. Trên thực tế Dương Lệ Ảnh cũng là người như thế, nếu không sẽ không có chuyện vừa tốt nghiệp đại học đã ôm bụng trở về nhà làm một bà mẹ đơn thân.
- Gần đây ông ấy rất bận rộn, không ngừng họp, không ngừng đi công tác, ít khi có mặt ở nhà. Tuy nhiên, chỉ cần có thời gian là ông ấy luôn ở nhà. Mẹ có cảm giác, ông ấy là toàn tâm toàn ý tốt đối với mẹ, như vậy là đủ rồi.
Hai mẹ con tâm sự tới tận khuya. Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm xin nghỉ làm một ngày, đưa mẹ đi chơi xung quanh. Buổi tối, khi trở lại khách sạn, Dương Phàm thấy Trầm Ninh ngồi xổm ở trước cửa hút thuốc, bèn cười xin lỗi mẹ:
- Con lại bận việc rồi.
Dương Lệ Ảnh mỉm cười tỏ vẻ thông cảm, đi tới chào hỏi với Trầm Ninh rồi trở về trước. Trầm Ninh chờ Dương Lệ Ảnh đi rồi mới tiến lên cười nói:
- Tao đã hỏi bên Cục Du lịch của thị. Chánh văn phòng là bạn cùng học với lão Hồng. Khi còn đi học, hai người cũng có dính líu với nhau…
Dứt lời, Trầm Ninh do dự một chút rồi nói tiếp:
- Ê cu, mày nghĩ gì khi muốn làm du lịch? Loại chuyện này hiệu quả chậm muốn chết, thường thường là đầu voi đuôi chuột, chẳng được kết quả gì đâu. Mấy ông bà tai to mặt lớn cấp trên đều cao tay dọa người, từng bước từng bước theo sát vấn đề này giống như sói đói vậy.
Dương Phàm thản nhiên cười cười nói:
- Tao muốn thử một chút, có quái gì phải sợ chứ? Một đao chém đứt đoạn là xong.
Trầm Ninh cười ha hả nói:
- Tùy mày, dù sao tao cũng đã nói rõ chuyện rồi. Các lãnh đạo chủ yếu của cục Du lịch đều biết, đều đối xử như lệ thường, đợi được chia tiền như mọi người, nếu không được tiền thì cũng không mất gì. Dù sao bên dưới làm một số chuyện, bọn họ cũng có cớ để nhúng tay vào.
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Vất vả đấy.
Trầm Ninh cười cười nói:
- Thôi, tao đi trước đây, kẻo lại mất thời gian mày chăm sóc mẹ.
Thân hình mập mạp của Trầm Ninh chui vào trong xe, quay đầu lại vẫy tay chào. Dương Phàm vẫn đứng tại chỗ, châm một điếu thuốc ngồi xuống suy nghĩ mọi việc. Làm thế nào giải quyết vấn đề này? cục Du lịch muốn kiếm chút tài chính chăng? Nghĩ tới đây, Dương Phàm không kìm nổi mỉm cười.
Dương Phàm lấy điện thoại ra, bấm số Mẫn Kiến. Ở bên kia, Mẫn Kiến cười hỏi:
- Chào người anh em!
Dương Phàm thản nhiên cười hỏi:
- Cục trưởng Mẫn, anh có biện pháp nào khiến người của cục Du lịch chịu khổ một chút được không?
Mẫn Kiến sửng sốt lập tức cười hỏi:
- Như thế nào, bọn họ đắc tội cậu à? Cục Du lịch là cơ quan nước trong, mấy năm này không hề có động tĩnh gì. Sau khi bí thư Lý đến nhận chức thì chỉ duy nhất cục Du lịch là không hề có nhúng tay vào.
Dương Phàm cười cười nói:
- Còn cả cục Văn vật nữa.
Mẫn Kiến vừa nghe vậy liền cười vui vẻ nói:
- Sao cậu lại muốn gây phiền toái với mấy thằng nhóc xui xẻo đó vậy?
Dương Phàm nói:
- Không phải tôi tìm bọn họ gây phiền toái mà là bọn họ tìm tôi gây phiền toái.
Tiếp đó, Dương Phàm kể lại sơ qua sự tình. Mẫn Kiến nghe xong không khỏi cười khổ nói:
- Người anh em, nếu mọi người bên dưới các xã huyện đều giống cậu thì rất nhiều đơn vị đều phải chết đói. Đừng có như vậy nữa, hãy ý tứ lên một chút.
Dương Phàm cười nói:
- Không muốn tốn chút tiền lại xuống quản miếng cơm của tôi. Quản tiền chỗ khác thì tôi không bàn, nhưng chỗ tiền này tôi kiếm được cũng không phải dễ dàng. Mấy người đó cũng chẳng có lương tâm gì cả.
Mẫn Kiến nghe xong cười ha ha nói:
- Được, tôi biết chuyện này rồi, sẽ điều tra tình huống hai cục này một chút. Nói thật, làm khó bọn họ, trong lòng tôi cũng hơi bất an.
Dương Phàm cười nói:
- Bọn họ không làm khó, tôi sẽ coi như bọn họ không tồn tại. Bọn họ làm khó tôi, tôi sẽ khiến bọn họ phải khó chịu.
Mẫn Kiến ngắt điện thoại xong, lập tức gọi người đến tra xét. Cục Du lịch quả là xui xẻo, vừa lúc có một khoản tiền, Tào Dĩnh Nguyên ký tên là xử lý theo đúng trình tự bình thường. Nếu trong tình huống bình thường mà làm như vậy, Mẫn Kiến cũng sẽ không làm khó xử cục Du lịch, đến lúc cần cũng sẽ cấp đủ. Tuy nhiên nếu Dương Phàm đã mở miệng, làm khó dễ một chút cũng là đương nhiên.
Mẫn Kiến gọi trưởng phòng Tài vụ tới, chỉ và văn bản Tào Dĩnh Nguyên ký tên nói:
- Khoản tiền này xử lý theo trình tự bình thường đi.
Nói xong, Mẫn Kiến ký tên, viết theo lối chữ thảo như rồng bay phượng múa, lấy kính lúp cũng không chắc có thể nhìn ra hai chữ "đồng ý". Càng kỳ quái hơn chính là, Mẫn Kiến cũng ký tên theo lối chữ thảo, hơn nữa chỉ viết mỗi một chữ "chu", đó chính là một mệnh lệnh.
Cách ký tên này của Mẫn Kiến rất có hàm nghĩa, chính là một loại tàn khốc nhất, nghĩa là nếu kéo dài được càng lâu càng tốt. Trưởng phòng Tài vụ cầm báo cáo, trong lòng vô cùng tò mò, người của cục Du lịch sao lại đắc tội với cục trưởng chứ? Xem ý tứ này, ân oán chắc không phải nhỏ.
Sau khi ký tên, Mẫn Kiến hỏi:
- Gần đây có điều tra được khoản tiền nào không đúng thủ tục của cục Văn vật hay không? Nếu có thì đến nhắc tôi một chút.
Trưởng phòng Tài vụ đi ra cửa, vẻ mặt khá mờ mịt, thầm nhủ không hiểu hai cục Du lịch và cục Văn vật xui xẻo này, làm sao mà toàn trêu chọc vào lãnh đạo cục vậy?
Gần đây trời nóng kinh người, Cục trưởng cục Du lịch là Tương Bình người mập mạp, buổi sáng ngồi ô tô đi làm, cảm thấy điều hòa không mát, vừa ngồi một lát đã toát mồ hôi. Tương Bình có chút không vui hạ cửa sổ xuống, nói với lái xe:
- Sao xe hỏng điều hòa rồi mà không sửa đi? Vậy mà vẫn để người ta ngồi xe à?
Lái xe cười khổ quay đầu lại nói:
- Cục trưởng, không phải tôi sửa. Báo cáo gửi lên, được ngài ký tên đã một tuần nhưng tài vụ không chuyển tiền. Phòng Tài vụ nói, cục đang nợ hơn năm vạn tệ tiền điện chưa nộp, nếu không nộp tiền, công ty cung cấp điện sẽ cắt điện đó.
Những điều lái xe vừa nói thì Tương Bình đều biết cả, nhưng ngoài miệng vẫn không vui nói:
- Người của phòng Tài vụ cũng lắm chuyện thật, chẳng quan tâm chút nào, phá hỏng cả tình cảm anh em trong đơn vị, việc này thì ai tính? Mấy người bên dưới các người cũng đừng có mà giả đui mù.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Tương Bình lại rất để bụng chuyện này. Công ty cung cấp điện là bọn tham lam, nếu nổi điên lên thì chuyện gì cũng dám làm. Khi tới phòng làm việc, bật điều hòa lên, chuyện đầu tiên của Tương Bình chính là nói tài vụ tới cục Tài chính giải quyết vấn đề khoản tiền kia. Bình thường những chuyện thế này, cục Tài chính đều cấp tiền rất thoải mái.
Tương Bình nghĩ đến khoản tài chính này, tâm tình cảm thấy tốt lên rất nhiều. Tuy rằng tiền không nhiều lắm nhưng cũng may là hàng tháng đều rất ổn định, rất đúng giờ giấc, ngẫu nhiên chi quá một chút cũng có thể giải quyết được.
Tâm tình vui vẻ của Tương Bình không kéo dài được lâu, nửa giờ sau, người của phòng Tài vụ được phái tới cục Tài chính gọi điện về, vội vàng báo cáo:
- Cục trưởng Tương, người của cục Tài chính nói bên mình phải chậm lại.
Tương Bình thầm nhủ không thể như thế chứ? Mình đâu có đắc tội với người của cục Tài chính. Đừng nói tới chuyện sửa xe, bất cứ chuyện gì nhỏ nhất chẳng phải đều lấy từ ngân quỹ ra hay sao.