Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 313: Nơi này là Bắc Kinh




Lạc Vạn Thắng vừa đi, các cô bé trong phòng đều ngẩn ra, cùng cầm thực đơn nhìn Dương Phàm. Món vịt nướng ở quán Tụ Đức này trong mắt người Bắc Kinh không tính gì. Nhưng phòng này chỉ có Trương Học Lệ và Dương Phàm ở tại Bắc Kinh là lâu, cho nên mấy cô bé kia thấy rất đắt, không dám gọi.
- Nhìn anh làm gì, gọi đồ đi. Có người mời khác mà, các em cứ thoải mái.
Dương Phàm không định nhận ý tốt này của Lạc Vạn Thắng, hắn định lát nữa đi thanh toán.
Lạc Vạn Thắng tìm đến quầy tính tiền rồi nói:
- Tiền ở phòng số ... tôi thanh toán.
Vừa nói liền đưa thẻ tín dụng ra, kết quả nhân viên thu ngân cười nói:
- Anh đến chậm rồi, đã có người thanh toán trước.
- Ai lại nhanh như vậy?
Lạc Vạn Thắng có chút khó chịu, thầm nói mình đâu dễ dàng gì tiếp cận với tên Dương Phàm này, vậy mà cơ hội cũng bị cướp.
Nhân viên thu ngân rất phụ trách tìm tên rồi nói:
- La tổng thường xuyên đến đây – La Thành.
Lúc này có người khẽ vỗ vai Lạc Vạn Thắng, cười hì hì nói:
- Lão Lạc, dám tranh với tôi hả?
Lạc Vạn Thắng quay đầu lại thì thấy La Thành, bên cạnh còn có mấy người. Trong đó có một cô gái khá quen mắt, hình như là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng.
- Sao lại nói như vậy, tôi trùng hợp gặp được phó bí thư Dương thôi mà? Không ngờ La tổng lại đoạt trước, tôi sao dám tranh với anh.
Lạc Vạn Thắng vội vàng cười cười. Người như La Thành đâu thể đắc tội.
Đạo diễn Trang Tiểu Lục và ngôi sao Tần Hinh gần đây có được công ty La Thành nhờ giúp. La Thành muốn dùng đạo diễn nổi tiếng này để lăng xê một cô bé. Cô bé diễn viên bên cạnh La Thành liền lắc mông cười nói:
- La tổng, ngài nói đùa à. Còn có người để ngài phải nịnh nọt sao.
La Thành lăng xê cô bé này một là vì chơi người ta, hai là vì tiền. Lời nói làm mất mặt này khiến La Thành không hài lòng:
- Không nói thì có ai bảo cô câm đâu, đây là Bắc Kinh, một chút quy củ cũng không biết.
Trang Tiểu Lục rất thức thời đi lên nói:
- Cái không nên hỏi thì đừng hỏi.
Tần Hinh đứng phía sau cười cười không nói gì. Đến giúp La Thành chỉ là vì Trần Xương Bình, nơi này không cần phải thể hiện sự tồn tại của mình.
Tụ Đức thực ra không phải nơi quá sáng trọng, mang cô bé kia đến đây ăn là có thể biết được trọng lượng của cô ta trong mắt La Thành. Trang Tiểu Lục là đạo diễn nên không để ý cô bé này. Không biết chừng cô bé này đã bị Trang Tiểu Lục chơi chán rồi. Nếu muốn tiếp tục lăn lộn trong vòng tròn này thì phải biết đường hầu hạ đạo diễn Trang. Tần Hinh trong mắt La Thành cũng chính là một ngôi sao nổi tiếng một chút, khách khí thì khách khí nhưng lại không coi trọng mấy.
Lúc này có người vỗ tay nói:
- La tổng oai thật.
Giọng nói này làm La Thành có chút khó chịu, nhìn lại thì thấy là thằng tên Văn Khôi. Ông già thằng này đang ngồi ở chức phó cục trưởng công an Bắc Kinh. La Thành thực ra không e ngại hắn, chẳng qua thấy Long Siêu Quần bên cạnh Văn Khôi, vẻ mặt La Thành liền hơi đổi một chút.
Càng đáng chết chính là lúc này Văn Khôi đi về phía Tần Hinh, mắt đầy hâm mộ nói:
- Tần Hinh, chúng ta lại gặp nhau, lần trước anh chạy đến Uyển Lăng cũng không thấy em.
Tần Hinh có thể nổi tiếng đến bây giờ đều là do Trần Xương Khoa không ngừng lăng xê. La Thành thực ra cũng có ý với Tần Hinh, kết quả Trần Xương Bình lén nói một câu:
- Người sau lưng Tần Hinh, ngay cả tôi cũng không dám trêu chọc.
La Thành liền lập tức không dám suy nghĩ nữa. Có phụ nữ mày có thể không coi trọng, nhưng khi trên người cô ả có một thứ đè nặng, tuyệt đối đừng nên trêu chọc.
Văn Khôi trông rất xấu xa, bây giờ có Dương Phàm, Tần Hinh sao có thèm để ý.
- Văn Khôi, tôi đã sớm nói rồi, chúng ta không thể.
Tần Hinh nhíu mày, nhưng càng như vậy càng thêm đẹp. Văn Khôi ngây ra, hắn không ngờ lại đưa tay ra cầm tay Tần Hinh:
- Tần Hinh, anh nhất định phải có được em.
Tần Hinh bị cầm tay, không khỏi tức giận, vội vàng muốn tránh nhưng sức nàng yếu sao có thể thoát được.
Trang Tiểu Lục biết quan hệ giữa Tần Hinh và Dương Phàm, lúc này mà không lên thì Trần Xương Khoa sẽ tính sổ mình. Như vậy mình cũng đừng mong lăn lộn trong vòng tròn này.
- Anh Văn, có chuyện gì từ từ nói.
Trang Tiểu Lục cũng nhận ra Văn Khôi thường xuyên theo đuổi Tần Hinh, liền đưa tay giúp Tần Hinh thoát khỏi Văn Khôi. Văn Khôi không ngờ một thằng đạo diễn dám phá chuyện tốt của mình, hắn tức giận tát vào mặt Trang Tiểu Lục, còn không khách khí mắng:
- Mày là cái mẹ gì? Một thằng đạo diễn chứ mẹ gì?
Lần này không khác gì tát vào mặt La Thành. Nếu hắn không có phản ứng thì sau đừng có lăn lộn ở đất Bắc Kinh này.
La Thành lại không tìm Văn Khôi mà lạnh lùng nói với Long Siêu Quần:
- Đây là để tôi xem hay có ý gì khác?
Long Siêu Quần thực ra cũng chẳng coi La Thành vào đâu, một thằng con nhà La gia Sơn Tây, mặc dù nói quan hệ rất rộng nhưng không có ai vì hắn mà đắc tội với Long gia.
Lúc này Tần Hinh cũng đang khẩn trương, nàng không phải không biết nặng nhẹ, nhưng phía sau nàng có Dương Phàm mà? Cho nên nàng quát lên với Văn Khôi:
- Anh có phải đàn ông không? Một chút giáo dục cũng không có.
Long Siêu Quần ở bên nhìn chằm chằm La Thành, cười lạnh nói:
- Anh thấy thế nào là như vậy.
Bên này Văn Khôi bị Tần Hinh mắng, tự nhiên không nói lời hay:
- Đánh nó còn là nhẹ. Nếu làm anh tức, anh đánh cả chó lẫn chủ.
Vừa nói Văn Khôi còn nhìn La Thành đầy khiêu khích.
Lúc này có người ở bên cười lạnh nói:
- Thằng ranh, tốt nhất mày nuốt lời nói về cho tao. Đừng quên đây là Bắc Kinh.
Bắc Kinh, thủ đô của Trung Quốc. Đây là thành phố có cả những người ở tầng thấp nhất đến lãnh đạo cao nhất của đất nước. Nơi đây trước kia là dưới chân thiên tử. Trong thành phố này, người không có thực lực đủ mạnh mà kiêu ngạo sẽ đen đủi. Bởi vì mày hoàn toàn không biết người vừa đi qua mày là họ hàng thân thích với vị quan nào.
Các cơ quan cấp bộ nhiều đến mức dùng hai bàn tay cũng đếm không hết, cho nên quan cấp bộ cũng không có gì là lạ.
Giọng nói này đối với Long Siêu Quần mà nói đúng là làm hắn ghi nhớ trọn đời. Cho nên dù chưa thấy người nói chuyện, vẻ mặt Long Siêu Quần đã thay đổi, thậm chí không tự giác đưa tay ra túm lấy Văn Khôi.
Thấy rõ người đột nhiên lên tiếng là Dương Phàm, mặt Long Siêu Quần lập tức trở nên trắng bệch. Văn Khôi không nhận ra Dương Phàm, người lại to lớn nên Long Siêu Quần không giữ được. Kết quả Văn Khôi xông tới trước đá cho Trang Tiểu Lục một cái.
Lúc này La Thành biến sắc, trong tay đã có thêm chai rượu. Dương Phàm bước lớn tới trước đè tay Lưu Thanh lại, sao đó không nhanh không chậm cười nói:
- Long Siêu Quần, Trang Tiểu Lục là người của tôi, tôi còn phải gọi La tổng là La ca.
Câu nói này đã nói rõ quan hệ với hai người kia.
Long Siêu Quần vội vàng ôm lấy Văn Khôi, mấy tên đàn em phía sau lúc này cũng nhận ra Dương Phàm, đều đi lên vội vàng kéo Văn Khôi đang muốn đánh Trang Tiểu Lục tiếp.
- Mày là cái mẹ gì? Tao...
Bốp một tiếng, Văn Khôi đã ăn tát. Sau khi thấy rõ ai đánh mình, Văn Khôi rất oan uổng nói:
- Long ca, em...
- Câm mõm chó lại.
Long Siêu Quần tức giận hét lên.
Dương Phàm lúc này như không có việc gì, bình tĩnh đỡ Trang Tiểu Lục dậy, nói:
- Anh yên tâm, chuyện hôm nay tôi nhất định sẽ tính toán rõ ràng cho anh.
Cảnh vừa rồi Dương Phàm thấy rõ. Hắn vốn không định ra mặt nhưng Tần Hinh bị dây dưa, sau đó Trang Tiểu Lục bị đánh, thể diện của La Thành coi như không còn. Nếu không ra mặt thì sao này đừng làm bạn nữa. Hơn nữa Trang Tiểu Lục mặc dù trông khá bỉ ổi, nhưng vừa nãy La Thành bị Long Siêu Quần ngăn chặn, hắn lại có thể đứng ra, có thể thấy người này cũng biết điều. Cái khác không nói, chỉ một chữ "trung" cũng đủ để Dương Phàm ra mặt.
Dương Phàm vừa ra mặt đã nói Trang Tiểu Lục là người của mình, La Thành là ông anh, đây chẳng khác nào gánh hết mọi chuyện lên vai, không để cho Long Siêu Quần một con đường nào khác. Đây mới là nguyên nhân làm cho Long Siêu Quần biến sắc.
Hiểu Nguyệt và Trương Học Lệ đi wc về, vừa lúc thấy Dương Phàm lên tiếng. Nhìn thấy Văn Khôi, Trương Học Lệ không khỏi cảm thấy khinh thường. Nhưng nhìn thấy Long Siêu Quần đang đứng ở đó, trong mắt Trương Học Lệ lộ ra vẻ do dự. Lại thấy Dương Phàm không hề do dự gánh hết mọi việc lên vai, Trương Học Lệ biến sắc.
Hiểu Nguyệt quan tâm định đi tới chỗ Dương Phàm, Trương Học Lệ kéo lại nói:
- Đừng đi, anh hai bạn có thể đối phó.
Sau khi nâng Trang Tiểu Lục lên, Dương Phàm từ từ xoay người lại, không thèm nhìn Văn Khôi lấy một lần mà chỉ lạnh nhạt nói với Long Siêu Quần:
- Lời nói đã nói ra, bát nước đã đổ đi muốn thu lại là không thể. Không phải muốn đánh cả chó và chủ sao? Được, tôi chờ.
Vừa nói Dương Phàm nhìn đồng hồ nói:
- Bây giờ là 12h 5 phút, tôi đợi hai tiếng, sau khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì tôi cũng không khống chế được.
Dương Phàm không mạnh miệng, hơn nữa tất cả đều nói thật. Sắp kết hôn với Trương Tư Tề, lúc này xảy ra chuyện gì đó kinh động Trần lão và Trương đại tướng, vậy đúng là không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Dương Phàm đại biểu Trần gia, hơn nữa còn đại biểu cho Trương gia, thậm chí còn có Chúc Đông Phong ẩn phía sau.
Một Trần gia đã đủ để dọa chết người, bây giờ còn hai nhà phía sau nữa đúng là không có gì để nói.
Long Siêu Quần cũng không phải người quá kiêu ngạo. Chẳng qua hôm nay mang Văn Khôi đến đây, tuổi còn nhỏ nên không thể nào chịu thua thiệt. Hoặc là nói hắn không nghĩ mình sẽ bị làm sao, bởi vì thân phận và địa vị của La Thành không đủ.
- Dương Phàm, em họ tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện....
Dương Phàm vung tay lên nói:
- Tôi không muốn nghe lời giải thích, tôi muốn thấy hành động. Nguồn: http://truyenfull.vn
Vừa nói Dương Phàm liền bảo đám người La Thành:
- Vào trong phòng của tôi ngồi chờ, không có việc gì đâu.
Chuyện này đáng lẽ là chuyện của La Thành, tôi gánh vác. Dương Phàm nói rất bình tĩnh nhưng trong đó lại lộ ra khí thế bá đạo, không cho người khác phản lại.
- Dương Phàm, coi như nể mặt anh Xương Bình...
Dương Phàm quay đầu lại nhìn với ánh mắt như một cơn gió lạnh ở Sibiri thổi qua, Long Siêu Quần lập tức ngậm miệng lại.
- Tôi nói đã rất rõ ràng. Con người tôi không thích lặp lại lời nói của mình. Mặt khác nhắc nhở anh một câu, Tụ Đức mặc dù không phải nơi cao cấp gì, nhưng vịt nướng ở đây là thương hiệu quốc tế.
Vừa nói Dương Phàm liền mời đám người La Thành, Tần Hinh vào trong phòng. Long Siêu Quần đứng ngoài thở hổn hển. Đám người đi theo không rõ chuyện gì nên không nói. Văn Khôi bị mấy tên đàn em bịt lại cũng không thể lên tiếng.
Cả đời Long Siêu Quần cũng không thể quên chuyện hôm đó. Bị người lính cầm súng chỉ thẳng vào đầu. Cái giây phút mà mạng sống gần như không còn đó đúng là ghi nhớ suốt đời. Nói không dễ nghe đó là lúc ấy chỉ dựa vào số súng lục soát được đã đủ khiến mình thành cứt chó. Nhưng có Trần Xương Bình ở đấy nên Dương Phàm coi như đã nhẹ tay.
Đau đớn nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời thở dài một hơi. Long Siêu Quần quay đầu lại phất tay ra hiệu đám đàn em thả Văn Khôi ra, sau đó đưa tay ra vuốt vuốt chỗ bị tát trên mặt Văn Khôi. Động tác này làm Văn Khôi khó hiểu. Văn Khôi cũng không ngu nên hắn biết chuyện này có vấn đề.
- Anh, anh đừng nóng, em không phải chỉ đánh một thằng đạo diễn chó chết thôi sao? Hắn có thể làm gì được em chứ?
Văn Khôi tự bảo mình đúng là dũng cảm. Long Siêu Quần lại cười khổ một tiếng:
- Mày nói rất đúng, hắn không thể làm gì mày. Nhưng hắn có thể để cho nhà mày và nhà anh gặp phải họa diệt môn.
Văn Khôi không nói thành tiếng nữa. Hắn cảm thấy một cơn gió lạnh thổi dọc sống lưng.
- Hắn ác như vậy sao?
Văn Khôi lắp bắp hỏi.
Long Siêu Quần đột nhiên cười cười, rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Cũng không phải quá ác, chỉ là gọi một cuộc điện thoại là kéo được đội cảnh vệ từ trụ sở Quân ủy ra mà thôi, sau đó để quân lính dùng súng chỉ vào đầu anh.
Long Siêu Quần lấy tay chỉ vào đầu rồi nói:
- Chỉ còn cách có một phân, nòng súng lạnh toát. Lạnh như vậy mà anh lại đổ mồ hôi.
Lần này Văn Khôi không nói gì được nữa, trợn mắt há mồm đứng đó. Long Siêu Quần chắp tay sau lưng đi vài vòng rồi cười khổ nói:
- Hắn nói không sai, nơi này là Bắc Kinh, vịt nướng ở đây là thương hiệu quốc tế. Mày coi như may mắn, người này coi như nói lý lẽ, lát nữa phải ngoan ngoãn một chút, có lẽ chuyện này còn có thể cứu vãn.
Nói xong lời này, Long Siêu Quần liền rút điện thoại di động ra gọi, sau đó cười khổ nói với điện thoại:
- Xương Bình ca, đến quán Tụ Đức cứu mạng thằng em cái.
Hai anh em Trần gia đang ngồi trong một câu lạc bộ uống rượu, nằm trên ghế hút thuốc và để mấy cô em đấm bóp. Nghe thấy Long Siêu Quần nói như vậy, hai người liền ngồi bật dậy như có lò xo dưới mông.
- Tiểu Long, mày không phải lại gây chuyện với người đó chứ?
Long Siêu Quần cười khổ nói:
- Xương Bình ca, chuyện là như thế này.
Nghe xong, Trần Xương Bình lập tức cười lạnh nói:
- Ừ, nhà bọn mày gần đây càng lúc càng tốt nhỉ, dám đánh người ở Tụ Đức, đã đánh người còn không biết ngoan ngoãn. Cũng may lần này đánh là Trang Tiểu Lục, nếu là Dương Phàm thì hay rồi.
Long Siêu Quần không dám nói tiếp chỉ có thể liên tục cười khổ. Khuôn mặt đẹp trai đã nhăn nhó lại. Hiển nhiên Trần Xương Bình có ý không có chỗ tốt thì tao bỏ mặc.
Trần Xương Khoa ở bên cạnh vừa nghe thấy Trang Tiểu Lục bị đánh liền tức giận nói:
- Trang Tiểu Lục sao lại bị đánh?
Trần Xương Bình che ống nghe và kể lại câu chuyện, Trần Xương Khoa không nghe cướp lấy điện thoại nói với Long Siêu Quần:
- Tiểu Long, chúc mừng thằng em họ của mày. Đạo diễn mà nó đánh là tao cho La Thành mượn. Tao coi như nửa chủ nhân của Trang Tiểu Lục.
Lời nói khó nghe hơn nữa thì Long Siêu Quần cũng chỉ có thể nghe tiếp, hơn nữa còn phải cười nói:
- Nhị ca, chuyện này là hiểu lầm thôi mà.
Trần Xương Bình lúc này lại cướp lấy điện thoại mà nói:
- Chờ ở đó.
Dập máy xong Trần Xương Khoa tức giận nói:
- Lão Đại, Dương Phàm gần đây mới thân thiết với tôi một chút, đừng vì một tên người ngoài mà làm náo loạn.
Trần Xương Bình khó chịu nói:
- Chú tưởng anh thích hả? Lần trước lão Tứ nể mặt anh, lần này để thời gian lại, không phải là nể mặt tôi sao? Lão Tứ làm người rất có chừng mực, Bắc Kinh này cũng không dễ gây chuyện. Chúng ta không đi mới là đắc tội với nó. Đi nói mấy câu, mặt mũi còn có thể kéo lại được. Lão Tứ nhất định sẽ không truy cứu nhiều. Nếu chúng ta không đi, chuyện này lớn lên thì chúng ta cũng không thể chạy thoát.
Các cô gái trong phòng tuyệt đối không ngờ bữa ăn này mà Tần Hinh sẽ xuất hiện. Trong phòng liền trở nên náo nhiệt, các cô bé không biết sầu lo đang vây lấy Tần Hinh, hỏi hết cái này đến cái khác.
Dương Phàm thấy thế liền cười khổ nói với La Thành:
- Tìm chỗ khác, ở đây để cho các cô gái.
Vẻ mặt thân thiết làm La Thành cảm động, ngay cả Trang Tiểu Lục cũng cảm thấy vinh dự, cảm thấy bị đánh cũng không uổng. La Thành thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Hôm nay nếu không có cậu, tôi chẳng còn mặt mũi gì.
Dương Phàm cười nói:
- Đừng nói mấy chuyện đó làm gì, tôi tốt xấu cũng gọi anh một tiếng La ca.
La Thành quan hệ rất rộng, rất nhanh đã lấy được một phòng khác, dặn mọi người trong phòng vài câu rồi ba thằng đàn ông từ từ đi sang phòng mới ngồi uống rượu.
Dương Phàm cười cười với Trang Tiểu Lục:
- Anh biểu hiện rất tốt, lát nữa tôi sẽ nói với Nhị ca.
Trang Tiểu Lục liền cười nịnh bợ:
- Cảm ơn lãnh đạo chiếu cố.
Vẻ mặt này vừa xuất hiện làm cho ấn tượng tốt của Dương Phàm với Trang Tiểu Lục liền bốc hơi. Tên này vốn đã béo lại cố gắng gật đầu nên mặt đầu mồ hôi.
- Mau đi lấy viên đá mà bỏ lên mặt.
La Thành cười cười nói một câu chỉ vào vết thâm trên mặt Trang Tiểu Lục.
Sau khi Trang Tiểu Lục rời đi, trong phòng liền trở nên yên tĩnh. La Thành như nghĩ đến gì đó nên khẽ nhíu mày. Dương Phàm biết hắn sẽ nói ra suy nghĩ của mình nên cười cười chờ La Thành mở miệng nói. Đời La Thành cũng không dễ dàng gì, ông bố chết sớm hơn nữa bị La Đạt Cương chơi xỏ nên bị La gia đuổi ra khỏi nhà. La Thành ở bên ngoài lăn lộn toàn bộ đều dựa vào bản thân mình, cuối cùng cũng được đến mức này. Chẳng qua La Thành lúc này không là gì ở trong mắt rất nhiều người, quan trọng là chính hắn thiếu thực lực. Vì thế mới khiến một thằng như Văn Khôi cũng không coi hắn vào đâu. Chứ đừng nói Long Siêu Quần có thực lực khá mạnh ở đất Bắc Kinh này.
- Những lời khác tôi không nói, nhưng vì tôi mà gây hấn với Long gia, không đáng.
La Thành rốt cuộc cũng mở miệng nói. Lời hắn nói giống hệt Dương Phàm đã đoán. Người này đúng là biết làm người, khó trách dựa vào chính mình mà sống khá tốt ở Bắc Kinh này.
Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm than một tiếng nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện gì, lạnh nhạt nói:
- Tôi nói với tư cách anh em, chuyện hôm nay anh đừng xen vào. Anh mất mặt tức là tôi mất mặt, tôi mất mặt tức là có rất nhiều người mất mặt.
Nghe Dương Phàm nói vậy, La Thành thầm cảm kích. Hắn không biết Dương Phàm đang nghĩ về La Đạt Cương, muốn từ La Thành biết thêm nhiều sơ hở của đối thủ. Bây giờ có lẽ Dương Phàm không có xung đột gì quá lớn với La Đạt Cương, nhưng tương lai lại khó mà nói. Còn có một việc, tin tức của La Đạt Cương rất nhanh nhạy, Dương Phàm thấy cần có một con bài ẩn là tốt nhất. Hơn nữa La Thành làm người cũng được, Dương Phàm cảm thấy đáng để làm bạn.
Một người có thể suy nghĩ thay cho bạn, như vậy tính cách cũng không quá kém. Nếu là người khác có lẽ đang ước Dương Phàm chơi Long Siêu Quần, phải chia rẽ một phen. Nhưng La Thành thì không, ngược lại còn khuyên Dương Phàm đừng làm lớn chuyện. Vì vậy Dương Phàm càng kiên định với nhận định của mình.
La Thành cười cười nói:
- Bắc Kinh là một nơi rất kỳ quái. Người như cậu luôn im hơi lặng tiếng nhưng thật ra đám chẳng ra gì lại thích kiêu ngạo, ra vẻ tay đây. Long Siêu Quần cũng không phải là kẻ kiêu ngạo, bình thường hắn cũng là người im lặng, hiếm khi lên tiếng. Chẳng qua đám anh chị em trong nhà hắn lại không phải loại tốt đẹp gì. Nói dễ nghe đó là không hiểu chuyện. Nói khó nghe chính là không bị thiệt sẽ không biết trời cao đất dày. Tên Vương Sóc mặc dù đáng ghét nhưng có một câu rất có lý, người không biết sẽ không sợ.
Dương Phàm nhìn đồng hồ rồi mới nói:
- Thời gian cũng đủ rồi, người cần đến đã đến.
Vừa dứt câu thì cánh cửa đã được mở ra. Trần Xương Khoa cười hì hì đi vào, thấy mặt mày hai người đang nhăn nhó thì nói:
- Anh đang ở câu lạc bộ mát xa, bên đó mới khai trương. Không biết tên chủ quán kiếm được mấy con bé Thái Lan từ đâu, kỹ thuật mát xa rất được, lát nữa cùng đi nhé.
Dương Phàm đưa một chai bia cho Trần Xương Khoa, hỏi một câu:
- Lão Đại đâu?
- Đang đứng ở bãi đỗ xe mắng người, anh cũng không muốn quan hệ với mấy tên này, vào uống bia trước.
Trần Xương Khoa nói như vậy, La Thành không khỏi có chút khó xử, nhỏ giọng nói:
- Lão Đại và Long Siêu Quần rốt cuộc làm ăn như thế nào? Có sợ làm hỏng mối quan hệ không? Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Dương Phàm gật đầu đồng ý nói:
- KIếm tiền phải theo con đường chính đáng. Hơn nữa bây giờ hai anh cũng đâu có thiếu tiền. Hàng năm được chia cổ phần từ chỗ bà chị vẫn không đủ để ăn chơi sao?
Trần Xương Khoa cười khổ nói:
- Anh cũng đã khuyên Lão Đại rồi nhưng vô dụng. Lão Đại không nỡ mất 3, 4 triệu một năm. Hơn nữa ở đó nhiều bà quả phụ, lãnh đạo lại thích cái này.
Trần Xương Khoa đang nói thì Trần Xương Bình cười hì hì đi vào:
- Nói xấu sau lưng người khác không sợ bị sét đánh sao?
Dương Phàm không nói gì mà nhìn Trần Xương Bình. Hai người La Thành và Trần Xương Khoa biết ý ngậm miệng lại chờ xem kịch hay.
Trần Xương Bình thở dài một tiếng, đầu tiên mở cho mình một chai bia rồi ngồi xuống nói:
- Xin lỗi, tiền thuốc men một trăm ngàn, tiền tổn thất tinh thần một trăm ngàn.
Dương Phàm nhíu mày, hừ lạnh một tiếng mà nói:
- Tôi thiếu tiền sao? Một câu nói, xin lỗi và sau này thấy tôi và La ca phải đi đường vòng. Đáp ứng thì được, không đáp ứng cũng không sao, cuộc sống còn dài mà.
Trần Xương Bình há hốc mồm không biết nói gì.
Trần Xương Khoa trầm ngâm một chút rồi nói:
- Làm như vậy đi, nếu không để bọn chúng nhớ lâu, bọn chúng lại quên sự tồn tại của Trần gia chúng ta.
La Thành không biết nói gì, chẳng qua vẻ khiếp sợ trên mặt không phải là giả. Điều kiện này cũng có thể đáp ứng thì sau này địa vị của mình sẽ tăng lên nhiều nhờ đi theo Dương Phàm. La Thành cảm kích nhìn thoáng qua Dương Phàm rồi cúi đầu xuống. Lúc này La Thành không thể đưa ra bất cứ ý kiến gì. Quan hệ của Trần Xương Khoa và La Thành rất tốt, hơn nữa lại khó chịu Long Siêu Quần nên Trần Xương Khoa ước gì Dương Phàm làm như vậy. Nếu hai tên Trần Xương Khoa, Trần Xương Bình gây chuyện ở bên ngoài, về nhà nhất định sẽ bị mắng cho một trận. Nhưng Dương Phàm thì khác, không nói lý nằm về phía Dương Phàm, chỉ riêng Dương Phàm là nhân vật đại biểu cho Trần gia, ở rất nhiều chuyện không thể nhẫn nhịn được. Giống như hôn lễ của Dương Phàm bây giờ, hai lão già đã tranh cãi mấy lần cuối cùng đã quyết định tổ chức hôn lễ ở khách sạn Quốc Tân, qua đó có thể thấy quyết tâm của hai bên. Đồng thời cũng nhắn ra một tin tức, Trương đại tướng có lẽ sang năm cũng sẽ xuống, điểm này từ việc Trương Khải Đức đảm nhiệm chức chính ủy kiêm phó tư lệnh Quân khu là thấy được.
Thế hệ trước nhường vị trí, như vậy cũng sẽ có người tiếp nhận thay mình. Trần Trương hai người không cố níu kéo vị trí này, điểm này rất hợp ý với lãnh đạo cấp trên. Đương nhiên trong đó còn có một vài giao dịch mà người ở bên dưới không thể nhìn ra.
Dương Phàm cũng từ cuộc gặp mặt và đánh cờ của ba lão già mà nhìn ra gì đó. Thế hệ trước nhường đường sẽ không hy vọng Dương Phàm bỏ lỡ cơ hội này, không nên dễ dàng bị quấn vào vòng đấu tranh quyền lực trên tầng cao của tỉnh Giang Nam. Nếu không Dương Phàm lần này trở về, Trần lão sao lại không nói một câu nào?
Chuyện hôm nay Dương Phàm cũng không muốn làm lớn, chẳng qua phải lợi dụng cơ hội này tạo dựng chút uy thế. Thế hệ trước đã xuống hoặc sắp xuống, cháu cũng không phải ai cũng có thể chọc vào. Tín hiệu này phát ra rất mạnh. Nếu không về sau ai cũng dám đến nhà gây chuyện, im hơi lặng tiếng cũng không thể chấp nhận như vậy.
Chuyện hôm nay không lớn cũng không nhỏ, Dương Phàm nhìn trúng cơ hội này nên thuận tiện dùng nó mà thôi.
Anh em Trần gia đứng ở vị trí khác nhau nên phản ứng tự nhiên là khác nhau. Chẳng qua có thể hiểu được ý của Dương Phàm hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của từng người. Dương Phàm sẽ không đi giải thích cho bọn họ.
Trần Xương Bình có chút khó xử, bởi vì Dương Phàm lần này chỉ nể mặt một chút. Lại nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Dương Phàm, biết Dương Phàm không có ý nhượng bộ, Trần Xương Bình mới thở dài một tiếng nói:
- Anh cuối cùng chỉ nói một câu, chuyện này không có quan hệ gì với anh.
Trần Xương Khoa nghe xong lời này liền giơ ngón tay cái lên không nói gì. Ý của Trần Xương Khoa chính là khen Trần Xương Bình thông minh, không hiểu rõ nguyên nhân của chuyện này liền đứng sang không xen vào. Trần Xương Bình đúng là không rõ, nhưng hắn biết Dương Phàm coi mình là người nhà, cho nên mặt mũi sau này Dương Phàm nhất định sẽ trả lại cho hắn. Về cách thức thì không cần phải nói, dù sao hắn cũng chẳng thiệt thòi gì. Có suy nghĩ như vậy thì còn có gì không thể tiếp nhận.