Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 320: Không khách khí




Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Dương Phàm thầm cảm thấy may mắn. Trong này không có những lời nói ảnh hưởng tới Cố Tiên Lễ & những lãnh đạo chủ chốt của tỉnh, trên cơ bản đều chỉ nói tới những chuyện và người tầng dưới. Nói thật, nếu thực sự có đoạn nói tới Cố Tiên Lễ, Dương Phàm thật sự không biết là có đủ dũng khí giao đoạn ghi âm này ra ngoài hay không nữa.
- Bọn họ quả nhiên mua được những người đó.
Dương Phàm thản nhiên cười lạnh, sau đó lại tính toán được mất theo thói quen. Mặc dù Dương Phàm đã quyết định thì không do dự nhưng khi tới lúc cần đều tính toán kỹ lưỡng theo thói quen.
Không ngờ Cao Thiên nắm được nhược điểm của giám đốc Vương của sở Công an tỉnh, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Tên Cao Thiên này thật sự không đơn giản, khó trách có thể trở thành lão đạo trong 3 người đó.
- Hồ Lam Lam, hiện tại cô đừng về nữa, tìm chỗ nào đó cất xe đi, sau đó cùng tôi đi lên tỉnh thành.
Sau 1 hồi hổ thẹn, Dương Phàm không thèm nghĩ xem được mất thế nào hoặc yêu ai ghét ai nữa.
Hồ Lam Lam không ngờ Dương Phàm lại nói vậy, kích động gật gật đầu nói:
- Tôi còn có thể làm được gì nữa?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:
- Cô thấy được gì, nghe được gì thì cứ nói hết ra là được.
- Lúc đó vừa lúc tôi đi lên lầu vì để quên mấy thứ ở trong phòng làm việc, chợt nghe tiếng cô gái đó kêu thét trong căn phòng đó, tiếp theo thấy cô bé đó tóc tai bù xù ló ra ngoài nhưng rất nhanh bị kéo vào trong. Tôi vội vàng co rúm người, chờ sau khi cửa đóng lại mới lén ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra ghi âm…
Hơn 4 giờ sau, còn không kịp ăn cơm trưa, ngồi trong phòng làm việc của Hác Nam, Hồ Lam Lam chậm rãi kể lại những gì mình nghe thấy. Có đoạn ghi âm làm bằng chứng, hết thảy đều rất rõ ràng.
Hác Nam nghe rất cẩn thận, nhưng thủy chung không có tỏ thái độ, biểu tình cũng không nhìn ra nhiều biến hóa lắm. Nếu ai hơi quen thuộc tính cách của Hác Nam một chút, nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của hắn, có thể cảm giác được sự phẫn nộ của Hác Nam lúc này.
- Đại khái năm phút đồng hồ sau, cô gái đó không kêu gào nữa, chỉ nghe thấy bên trong Cao Thiên nói: "Chặt quá, ngon quá Tiểu Đồng. Tí nữa lại cho mày làm, đã nghiền lắm…"
Hồ Lam Lam vừa nói vừa khóc không thành tiếng.
Hác Nam nghe tới đó, hai mắt trợn tròn, rốt cục không thể khống chế được lửa giận, đập bàn thật mạnh, gầm lên:
- Súc sinh.
Bí thư Tỉnh ủy nổi giận nháy mắt biến thành đằng đằng sát khí, đi đi lại lại trong phòng sáu bảy lượt, sau đó dừng bước hô to:
- Tạ Trường Thuận. Gọi điện thoại mời chủ tịch tỉnh Hà tới đây. À thôi, để tôi tự gọi điện thoại.
Một giờ sau, trong phòng làm việc của Hác Nam, vừa nghe được một nửa đoạn ghi âm, Hà Thiếu Hoa liền xanh mặt nói:
- Cầm thú.
Sau khi mắng xong, lần đầu tiên Hà Thiếu Hoa không che dấu cảm xúc của mình trước mặt Hác Nam, lớn tiếng nói đầy căm phẫn:
- Bí thư Hác, anh thấy nên làm gì bây giờ? Tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của anh.
- Để phòng ngừa tin tức bị lộ, tạm thời giữ bí mật. Lão Hà, anh tự mình bố trí một chút, tổ chức lực lượng tinh nhuệ, đừng kinh động tới Vương Thủ và bên kia, chờ khi chấm dứt chiến đấu bên Uyển Lăng thì lập tức động thủ, khống chế toàn bộ cả hai bên. Sau khi bắt người, tôi sẽ cho ý kiến, tra hắn là ra manh mối.
Một giờ sau, ba trăm cảnh sát có vũ trang khẩn cấp điều từ Vu Thành lặng lẽ tiến vào thành phố Uyển Lăng. Sau khi liên lạc với bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa, hành động bắt đầu.
Buổi chiều khi tan sở, Hầu Đại Dũng đang thu dọn đồ chuẩn bị về, đột nhiên có người đi vào. Đang thu dọn đồ nên Hầu Đại Dũng nói với giọng rất không kiên nhẫn:
- Muốn làm gì vậy? Chẳng phải sắp hết giờ, tôi sẽ không tiếp người nữa sao?
Vừa ngẩng đầu, thấy ba, bốn khẩu súng chĩa vào mình, trong đầu Hầu Đại Dũng lập tức trống rỗng, chỉ có một ý niệm xoay chuyển không ngừng "xong rồi."
Ở một ngôi biệt thự tại ngoại ô thành phố, đám người Cao Thiên cùng ngồi với nhau trong phòng khách. Cao Thiên không có thói quen dùng thuốc nhưng Cố Đồng và Giản Minh thì có tật xấu, sau khi dùng thuốc thì mạnh mẽ đặt đàn bà xuống sàn nhà và sô pha, trần truồng ra sức. Cao Thiên không tham dự vào đó mà tay cầm một ly bia, âm trầm nhìn hai người kia làm việc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Bên ngoài biệt thự, năm mươi cảnh sát có vũ trang, ba mươi nhân viên cảnh sát thường, đã vậy quanh biệt thự. Sau một tiếng ra lệnh, cánh cửa biệt thư bị nhân viên kỹ thuật mở ra, toàn bộ mọi người ùa vào.
Cao Thiên dường như thấy bên ngoài có bóng người, trong lòng căng thẳng, vừa mới quay đầu thì cửa đã bị đá văng, tiếp theo là tiếng thủy tinh vỡ, mấy chục mũi súng chĩa vào từ cửa sổ, còn có không ít người xông vào.
"Không phải lão Vương chó nhật đã nói xử lý xong rồi sao?" Trong lòng Cao Thiên vô cùng kinh hãi, chỉ nghĩ được tới đó.
Bốn vệ sĩ trong phòng vừa mới lao ra liền thấy một đống súng ống, lập tức thức thời thả dao găm xuống, nằm rạp xuống đất. Trong đó có một tên đột nhiên đảo mắt, mạnh mẽ lăn tới bên cạnh một ả đàn bà, gí khẩu K54 lên đầu cô ta.
- Không được nhúc nhích.
Tên vệ sĩ điên cuồng gào lên, vừa mới hô tới đó thì một viên đạn từ cửa sổ bắn trúng cổ tay y. Mấy cảnh sát có vũ trang xông tới, nện thẳng báng súng vào y, đồng thời hò hét:
- Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích.
Chín giờ tối, Dương Phàm vội vàng chạy về thị ủy Uyển Lăng, sau khi gọi điện thoại cho Trương Tư Tề thì lập tức đi lên lầu, vào phòng họp nhỏ của thị ủy. Lúc này bên trong đã có không ít người, trừ Tô Diệu Nga không tới thì toàn bộ những người khác trong thị ủy thường ủy đều đã có mặt.
Những kẻ đáng bắt đều đã bị bắt, hiện tại chỉ chờ xem kết quả thẩm vấn. Vẻ mặt Dương Phàm khá mệt mỏi, hắn cũng lười không nghĩ tới việc của tỉnh bởi vì đằng nào cũng không phải là việc trong tầm của mình. Tóm lại hết thảy những việc đã làm hôm nay đều hoàn toàn làm theo lương tri và trách nhiệm của một người Đảng viên. Việc tương lai không thèm suy nghĩ nữa, mà cũng không có thời gian để nghĩ.
Trong phòng hội nghị, lúc này mỗi người đều có biểu tình phi thường nghiêm túc, nhưng trong lòng họ đang nghĩ gì thì không thể nào biết được. Khi Dương Phàm đi vào phòng họp, tất cả mọi người đều đoán được Dương Phàm có quan hệ quyết định tới một loạt biến hóa vừa rồi, bởi vậy ánh mắt mọi người đều phi thường phức tạp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đổng Trung Hoa âm thầm thở dài, thầm nhủ sát khí của người thanh niên này quá nặng, sau này không biết có định nghĩ tới việc an phận nữa hay không? Đồng thời Đổng Trung Hoa còn có một ý niệm trong đầu, thằng ranh này bắt ba người Cố Đồng, Giản Minh, Cao Thiên, chỉ một lần mà đắc tội cả hai vị tỉnh ủy thường ủy, sau này không muốn thăng quan nữa sao?
Nhìn ánh mắt bình tĩnh và biểu tình thản nhiên của Dương Phàm, Đổng Trung Hoa không kìm nổi thầm thở dài trong lòng, không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung cảm xúc lúc này của mình.
Suy nghĩ của Nguyên Chấn cũng không khác mấy so với Đổng Trung Hoa. Điểm khác biệt duy nhất chính là Nguyên Chấn thoải mái hơn rất nhiều. Rốt cục vụ án này cũng cơ bản xong và mình gần như không hề có liên lụy gì. Nghĩ tới thái độ bất chấp tất cả của Dương Phàm trong chuyện này, trong lòng Nguyên Chấn âm thầm kính nể, đồng thời cũng hơi hổ thẹn.
"Đồ ngu." Trong lòng La Đạt Cương chỉ đơn giản thốt lên hai câu như vật.
Theo La Đạt Cương thấy, Dương Phàm quả thật rất ngu ngốc. Đây không phải nói bừa, mà là La Đạt Cương căn cứ kinh nghiệm của chính mình, đoán được hướng phát triển sau này của vụ án. Nhân vật chứng chứng đều có, Cao Thiên phỏng chừng không chạy đâu cho thoát. Chỉ cần một mình y chịu án, những người khác cũng không có tội gì quá nặng. Tiếp theo là một chút công tác bồi thường cho người nhà nạn nhân, bồi thường tiền xin giảm án. Nếu thái độ tốt một chút thì hoãn án tử hình, sau một năm thì sửa thành tù chung thân, sau một năm nữa thì sửa thành tù hai mươi năm, cuối cùng là được tha. La Đạt Cương đã gặp nhiều chuyện tương tự thế này. Chỉ cần nắm được quan chức có vị trí cao, các vấn đề khác không có gì to tát cả. Đây là sức mạnh của quyền lực.
Tổ chức cuộc họp thường ủy lâm thời, trọng điểm là phong tỏa tin tức, ổn định cảm xúc của quần chúng. Phải đợi khi những quần chúng không rõ chân tướng ổn định được cảm xúc, lúc đó mới công bố một ít tin tức liên quan. Đây cũng không phải điều gì mới mẻ mà chỉ là vận dụng chút kỹ thuật mà thôi. Trong suốt hội nghị, gần như Dương Phàm không hề nói gì. Chuyện tiếp theo thì Dương Phàm cũng không thể khống chế được, cũng không nằm trong phạm vi quyền lực của Dương Phàm. Dương Phàm tự cảm thấy đã làm rất đúng chỗ. Lo lắng duy nhất chính là Hồ Lam Lam. Dưới sự đề nghị mãnh liệt của Dương Phàm, Hồ Lam Lam tạm thời ở lại tỉnh thành, chờ khi vụ án này cơ bản chấm dứt, lập tức đi tới Bắc Kinh.
Khi hội nghị kết thúc thì đã là nửa đêm. Khi Dương Phàm về tới nhà thì đèn trên lầu vẫn sáng. Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp. Hắn đã rất nhiều lần về nhà muộn, nhưng chưa từng có cảm giác ấm áp khi có người chờ mình trong nhà như thế này.
Cảm giác có người chờ mình thật là tốt, vậy còn cảm giác của người chờ đợi thì sao?
Lạch cạch một tiếng, đèn trong sân bật sáng. Trương Tư Tề hai tay ôm vai, tựa vào tường mỉm cười. Tất cả những từ ngữ trau chuốt lúc này đều chỉ là mờ nhạt và vô lực, có lẽ chỉ có trái tim mới cảm nhận được cảm xúc này mà thôi.
Sáng hôm sau tới cơ quan, trong phòng họp của thị ủy, sở Công an đã có thông báo mới đến tới cục Công an thành phố. Sáu nhân viên bị bắt vẫn còn đang tiếp tục điều tra, thẩm vấn. Vụ án mạng trong câu lạc bộ giải trí Đại Phú Hào thì được tiến hành rất nhanh. Người bị tình nghi là Cao Thiên đã một mình gánh nhận toàn bộ tội danh trong vụ án. Không thấy nó tới có kẻ phạm tội nào khác. Vấn đề câu lạc bộ giải trí Đại Phú Hào có tiếp tục tồn tại hay không cũng không thấy nói tới.
Sau khi nghe xong báo cáo, Dương Phàm trầm mặc thật lâu mới gian nan chậm rãi đứng lên rời khỏi phòng họp, nặng nề trở lại phòng làm việc của mình. Sau một tiếng thở dài, Dương Phàm chỉ có thể tự an ủy mình: "Mình đã cố hết sức rồi!"
Lúc này trong lòng Dương Phàm cảm nhận được rất sâu sắc, quyền lực vẫn là quá nhỏ bé!
Buổi trưa khi tan sở, Dương Phàm cùng đi ăn cơm với Trương Tư Tề. Trương Tư Tề thấy Dương Phàm có vẻ tâm tình không tốt, liền đề nghị tìm một cửa hàng ăn sạch sẽ một chút để thay đổi khẩu vị.
Dương Phàm không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng. Cả hai tìm một cửa hàng, vào gọi mấy món đồ ăn đơn giản. Đang ngồi ăn thì có một nhân viên cứ nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng, có thể là theo thói quen. Hai người cũng mặc kệ, không hề để ý.