Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 588: Xây dựng bộ máy




Khi Dương Phàm và Chu Tử Dương đến, Tề Quốc Viễn đã đứng trong sân mà chờ. Tề Quốc Viễn tự mình mở cửa xe. Dương Phàm xuống xe bắt tay Tề Quốc Viễn rồi cười nói:
- Lão Tề, anh bày đặt như vậy làm gì, muốn tôi phạm sai lầm sao?
Tề Quốc Viễn biết đây là Dương Phàm nói đùa, đồng thời cũng có ý nhắc nhở mình. Tề Quốc Viễn mặt dày nên cười hắc hắc mà nói:
- Hôm nay ngoại lệ, tiền đồ của lão Chu là tiền đồ của tôi. Hơn nữa thật vất vả có được ngày nở mày nở mặt, phải cảm tạ ngài chứ?
- Anh đó, sau này đừng như vậy, nếu không làm bạn sao được.
Dương Phàm nửa thật nửa giả nghiêm mặt trầm giọng nói. Mặc dù Dương Phàm cũng không quá so đo, nhưng cũng phải đề phòng.
Các cô gái đứng hai bên đều mặc sườn xám màu xanh biếc xẻ cao. Một cơn gió thổi qua, làn hương thơm đập vào mặt không nói, hơn nữa còn làm cho bổ mắt với cánh tay và đôi chân thon dài trắng nõn. Những cô gái này vẻ mặt đều rất đoan trang, giống như việc gió thổi bay sườn xám không hề tồn tại. Trên đường Dương Phàm đi lên, không ít lần đưa mắt nhìn đồ lót nhiều màu sắc ở bên dưới.
Vào trong phòng sang trọng nhất câu lạc bộ, ba người ngồi xuống. Tề Quốc Viễn đưa mắt nhìn Chu Tử Dương. Chu Tử Dương cười hắc hắc đưa tay ra với Dương Phàm mà nói:
- Thuốc.
Chu Tử Dương dùng cách này để thể hiện tình cảm đủ sâu. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ trong lòng, đưa thuốc tới. Sau đó quay đầu lại nói với Lý Thắng Lợi:
- Ra xe lấy một tút đến đây.
Lý Thắng Lợi nghe xong vốn định lập tức đi xuống, chẳng qua nhớ đến cái tát vào mặt Tiểu Lưu ở sở Xây dựng hôm nay. Lý Thắng Lợi thầm nghĩ mình hôm nay có chút xúc động, phải tìm cơ hội đền bù mới được.
- Lãnh đạo, ngài cũng chỉ có một tút thuốc đặc biệt này nữa thôi.
Lý Thắng Lợi lộ ra vẻ do dự mà nói, ý trung thành không lộ dấu vết thể hiện ra. Dương Phàm có chút không hài lòng nhìn Lý Thắng Lợi, hừ một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Bảo cậu đi thì cậu cứ đi. Tôi hút thuốc khác cũng được.
Lý Thắng Lợi lúc này mới đi ra ngoài. Trước khi đi, Lý Thắng Lợi nghe thấy Tề Quốc Viễn ở phía sau cười nói:
- Thư ký này của lãnh đạo rất được.
- Là bạn bè nhiều năm, đừng có lãnh đạo này, lãnh đạo nọ, gọi tên của tôi là được rồi.
Dương Phàm cười nói. Chu Tử Dương than thở mà nói:
- Trước đây rất nhiều quan hệ. Từ khi ông già về, bây giờ người có thể xưng anh xưng em còn có mấy người chứ?
Dương Phàm là người niệm tình cũ, câu nói này của Chu Tử Dương coi như hợp khẩu vị. Mặc dù biết rõ Chu Tử Dương có ý nịnh nọt, nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn rất thoải mái. Trong chốn quan trường quá lạnh nhạt, trước mặt Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn, trong lòng Dương Phàm cũng cảm thấy có chút ấm áp.
- Nói cái này làm gì chứ?
Người khác thế nào tôi không biết, ba người chúng ta vẫn là bạn. Các anh đừng nói lăn lộn với ai, sau này chỉ cần không làm chuyện vi phạm nguyên tắc, trái với kỷ luật đảng và pháp luật, tôi có thể giúp thì tự nhiên sẽ không nói không.
Lời hứa này của Dương Phàm lưu không ít đường sống. Nhưng Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn thấy đã đủ. Đưa mắt cả tỉnh Giang Nam, người có thể được hứa hẹn như vậy của Dương Phàm, có lẽ cũng chỉ có hai người bọn họ.
Chu Tử Dương vốn không phải người quá chăm chú muốn lăn lộn trong chốn quan trường. Ý của Dương Phàm, Chu Tử Dương có thể hiểu. Chu Tử Dương trầm ngâm một chút rồi nói:
- Dương Phàm, chuyện phó giám đốc thường trực nếu quá khó khăn thì chú cũng đừng cố làm gì. Chỉ cần có thể ở trong sở vui vẻ là được, những vấn đề khác anh cũng không theo đuổi làm gì.
Dương Phàm thầm nghĩ lời này của Chu Tử Dương có lẽ là thật. Nếu không trước kia có rất nhiều cơ hội bò lên trên, Chu Tử Dương cũng không phải đợi đến khi hơn 40 tuổi mới bò đến vị trí này.
- Anh có phải là cảm thấy tôi lần nảy trở về không còn khí thế như trước?
Dương Phàm cười nói. Chu Tử Dương nghe xong cười hắc hắc:
- Quả thật có chút như vậy. Chẳng qua không phải là khí thế, mà là khí phách.
Tất cả mọi người là bạn bè, Chu Tử Dương cũng không cần giấu diếm. Tề Quốc Viễn bên cạnh nghe thấy thế trong lòng có chút lo lắng. Tề Quốc Viễn thầm nói đừng nhìn ngoài miệng nói cái gì mà bạn bè, địa vị thủy chung vẫn ở đó, lời này của lão Chu quá lỗ mãng. Không biết chừng Dương Phàm sẽ hiểu thành khích tướng, mặc dù lần này giúp, sau này không biết chừng có khúc mắc trong lòng. Tề Quốc Viễn kém hơn Chu Tử Dương một tầng, có suy nghĩ như vậy cũng không có gì khó hiểu. Tề Quốc Viễn là người rất cẩn thận, trước mặt Dương Phàm cũng không hề có suy nghĩ tùy ý, mặc dù thái độ của Dương Phàm rất thân thiện. Tề Quốc Viễn một lòng hy vọng hầu hạ tốt Dương Phàm để trải đường cho tương lai.
Dương Phàm không hề so đo với việc Chu Tử Dương thẳng thắn như vậy, cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Vị trí của tôi bây giờ khá đặc biệt. Nói thật tôi cảm thấy bây giờ không thoải mái như trên vị trí bí thư thị ủy. Chẳng qua nói đi lại nói lại, phần đất của tôi không phải con mèo con chó nào cũng có thể chui vào.
Chu Tử Dương nghe thấy Dương Phàm ví dụ như vậy không khỏi cười lớn. Tề Quốc Viễn không khỏi thầm giật mình trong lòng. Thầm nghĩ Dương Phàm ví dụ như vậy có thể thấy được ý chí to lớn. Dương Phàm còn trẻ như vậy đã ngồi ở vị trí này, không biết chừng có thể trở thành người đứng đầu một tỉnh trước khi 40 tuổi.
Nói chuyện một phen, Chu Tử Dương đột nhiên đổi đề tài mà nói:
- Dương Phàm, anh có mấy người bạn, mấy năm nay rất chiếu cố anh. Anh muốn mời bọn họ đến đây, chỉ là cảm thấy không quá tiện. Những người này trước kia ...
Dương Phàm lạnh nhạt nhìn tới, Chu Tử Dương có chút không tiện, nói cũng ấp a ấp úng. Dương Phàm thấy thế không khỏi cười ha hả mà nói:
- Lão Chu, không phải tôi nói anh sao, quá khách khí rồi đó. Trực tiếp gọi tới là được, tôi biết ý của anh.
- Chú thấy đó, tôi không có tiền đồ mà.
Chu Tử Dương thấy được vẻ thản nhiên trong lời nói của Dương Phàm, nói chuyện cũng thuận hơn:
- Mấy người này trước kia theo ông già nhà anh khá gần, mấy năm nay muốn bước lên khó khăn không nhỏ, sau này xin chú chiếu cố nhiều hơn.
Vừa nói Chu Tử Dương rút điện thoại di động ra, gọi một số rồi cười nói:
- Biết địa điểm rồi chứ? Ừ, trực tiếp đến đây.
- Vừa lúc trong tỉnh đang có cuộc họp, bây giờ bọn họ vừa vặn đi khắp nơi tìm chỗ ăn cơm. Anh mời bọn họ đến đây.
Chu Tử Dương đây là tự nói giúp bạn bè của mình. Dương Phàm nghe thấy rõ, nhưng không hề có ý nói phá.
Các cô gái sườn xám đã rời khỏi cầu thang, trong phòng có tám cô gái tiến vào, đứng hai bên hầu hạ. Bố trí như vậy làm Dương Phàm có chút không quen. Chẳng qua nói di lại nói lại, người nào được hầu hạ như vậy thì cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn trong lòng. Dương Phàm cũng là người, đương nhiên không ngoại lệ.
- Tôi biết anh thích Ngũ Lương Dịch, năm ngoài mới kiếm được một hộp 50 năm từ bạn bè ở Thượng Hải.
Tề Quốc Viễn xoay người cầm lấy chai rượu mà nữ nhân viên phục vụ cầm trên tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Thực ra chai rượu này căn bản không phải là có được ở Thượng Hải từ năm trước, mà là hai ngày trước Chu Tử Dương nói với Tề Quốc Viễn về việc mời Dương Phàm ăn cơm để nói chuyện lấy chức phó giám đốc thường trực. Tề Quốc Viễn liền cố ý lấy từ nhà máy sản xuất rượu tới.
Dương Phàm cũng không so đo ở vấn đề này, có thể hiểu rõ mục đích Tề Quốc Viễn làm như vậy là đủ rồi. Dương Phàm có ấn tượng khá tốt với Tề Quốc Viễn. Tề Quốc Viễn là người kinh doanh, làm việc có chừng mực, trước mặt lợi ích cũng không ít lúc không từ thủ đoạn.
Đang khi mọi người nói chuyện thì dưới lầu có nhân viên phục vụ dẫn Đái Lập Huy đi lên. Đái Lập Huy vừa vào cửa đã vội vàng chắp tay mà nói:
- Phó bí thư Dương, xin lỗi, xin lỗi đã làm ngài đợi lâu.
Dương Phàm cười cười đứng lên, chủ động đưa tay ra rồi nói:
- giám đốc Đái khách khí rồi.
Đái Lập Huy là người có ánh mắt sắc bén, lãnh đạo phải giữ khoảng cách của mình. Đái Lập Huy vội vàng xông tới trước vài bước bắt tay Dương Phàm. Có Dương Phàm ở đây, khi Đái Lập Huy bắt tay Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn thì vô cùng nhiệt tình, giống như quan hệ của mọi người rất tốt vậy. Giống như mọi khúc mắc đều tự động biến mất trong cái bắt tay này.
Mọi người đều thông minh, Chu Tử Dương cũng không có ý nói chuyện quá khứ. Xung đột trước kia đều có nguyên nhân là lợi ích gây ra, bây giờ bắt tay giảng hòa cũng vì lợi ích.
Sau một phen hàn huyên, ngoài cửa lại xuất hiện hai người. Chu Tử Dương thấy lập tức đứng lên cười cười mà nói:
- Lão Tiền, lão Dư, đến nhanh thật đó.
Hai vị này tuổi cũng không lớn, theo Dương Phàm đoán thì khoảng 40. Chu Tử Dương lập tức giới thiệu với hai người:
- Dương Phàm, vị này chính là phó bí thư thị ủy Vu Thành Tiễn Thiên Nguyên, vị này chính là bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Thiên phong – Dư Siêu. Lão Tiền là cán bộ gốc Vu Thành, lão Dư là người Uyển Lăng.
Đối với hai vị này, Dương Phàm sẽ không đối xử như Đái Lập Huy, mà Dương Phàm đứng lên di động một bước, rời khỏi vị trí nhưng không chủ động đưa tay ra. Sau đó Chu Tử Dương tiếp tục nói:
- phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm, bạn chí cốt của tôi.
- Chào Phó bí thư Dương.
Hai người này vội vàng bước lên, nhiệt tình cười cười nhưng không nịnh nọt bắt tay Dương Phàm.
Vẻ mặt hai người khá đoan chính, thái độ cũng thuận mắt. Cảm giác đầu tiên của Dương Phàm là thấy cũng được. Chu Tử Dương có thể gọi hai vị này đến, mục đích và ý đồ là rất rõ ràng. Hai vị này năm đó nhất định là cấp dưới theo sát Chu lão gia tử, hôm nay muốn dựa vào Dương Phàm. Do Chu Tử Dương tự mình giới thiệu, có thể nói là thành công, không hề có nghi ngờ là gió chiều nào theo chiều ấy.
Đái Lập Huy ở bên cạnh thấy rõ ràng, thầm nghĩ Dương Phàm và Chu Tử Dương không hề e ngại mình. Người ta đây là nói rõ dù mình nói ra cũng không có việc gì, không sợ người ngoài biết. Đương nhiên nói ra thì sau này có chỗ xấu gì thì lại là khác.
Tục ngữ nói rượu gặp nhân phẩm, sau một phen làm quen, Dương Phàm dẫn đầu ngồi xuống, những người khác theo thứ tự ngồi xuống. Nhân viên phục vụ rót đầy chén mọi người, Đái Lập Huy là người đầu tiên nâng chén đứng lên rồi nói:
- Phó bí thư Dương, chuyện hôm nay ngài đại nhân rộng lượng, trong lòng tôi hiểu rõ và ghi nhớ. Những chuyện khác không nói, tôi xin cạn ba chén coi như nhận lỗi với ngài.
Dương Phàm mặt không chút thay đổi ngồi im ở đó, cũng không nói gì, nhìn Đái Lập Huy không nháy mắt uống cạn ba chén, trên mặt Dương Phàm mới lộ ra tia mỉm cười, đứng lên nâng chén mà nói:
- Chén rượu này giám đốc Đái mời, tôi phải uống.
Dương Phàm nói không nhiều, nhưng hai bên đều biết chuyện đã thành quá khứ, sau này sẽ không so đo nữa. Dương Phàm uống cạn rồi ngồi xuống. Đái Lập Huy lại đứng lên mà nói:
- Phó bí thư Dương, Quách Tam Tài mặc dù có tật xấu như vậy, nhưng hắn ta coi như nghe lời, hôm nay hắn làm ngài tức giận, tôi thay mặt hắn xin nhận tội và uống ba chén. Ngài nếu không có ý kiến vậy xin bỏ qua. Nếu như ngài ... vậy mời hắn tự cầu phúc. Ý của tôi đã được nói ra, không thẹn với lương tâm.
Đái Lập Huy nói xong liền uống ba chén vào bụng. Lần này Dương Phàm không đứng lên, mà vỗ vỗ tay một chút, sau đó bưng chén rượu lên mà nói:
- Giám đốc Đái, tôi nhìn anh rất thuận mắt. Quách Tam Tài cho dù tự mình đến mời rượu, tôi cũng chưa chắc để ý đến hắn. Anh đến thay, tôi phải cho mặt mũi.
Nói xong Dương Phàm lại uống cạn một chén.
Đái Lập Huy thấy thế trong lòng không khỏi âm thầm cảm kích, hắn cũng không nói nhảm đứng lên chắp tay nói:
- Sau này Phó bí thư Dương có gì cần giúp thì hãy cho thư ký gọi điện thoại cho tôi là được.
Đái Lập Huy vừa nói như vậy, tự nhiên là muốn cho thấy mình không thể nào dựa vào, nhưng chỉ cần Dương Phàm có việc cần sai bảo, chỉ cần có thể là hắn sẽ không từ chối. Tất cả mọi người đều là người thông minh, Dương Phàm cũng không trông mong ăn hết bữa cơm là có thể kéo Đái Lập Huy đầu hàng mình. Nếu là như vậy thì Đái Lập Huy dù có đáp ứng, Hác Nam cũng không đáp ứng.
Có mở đầu tốt đẹp này, ấn tượng trong lòng của Dương Phàm đối với Đái Lập Huy mà nói là rất tốt, không khí cũng rất náo nhiệt. Dương Phàm bình thường không uống nhiều lắm, nhưng tình hình hôm nay khá đặc biệt. Tiễn Thiên Nguyên và Dư Siêu mời rượu đều nói tự mình cạn, còn Dương Phàm tùy ý. Dương Phàm mặc dù ngồi không đứng lên, nhưng hai người này mời rượu, hắn cũng uống cạn. Mặt mũi này là rất lớn. Ngoài miệng Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn mặc dù không nói nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Nhất là Chu Tử Dương, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải nói hàm nghĩa trong đó với hai vị này. Dương Phàm bình thường không phải là ai mời rượu cũng uống.
Ấn tượng của Dương Phàm dành cho ba người này là rất tốt. Dương Phàm có thân phận và địa vị ở đây là tốt nhất, ngoại trừ giữ khoảng cách một chút, còn đâu không tỏ vẻ gì cả.
Tiễn Thiên Nguyên và Dư Siêu uống rượu khá tốt. Hai người đều đeo kính trông khá nho nhã, uống rượu lại rất sảng khoái, một vò Ngũ Lương Dịch rất nhanh chỉ còn một nửa.
Dương Phàm thấy đã đủ liền cười cười đứng lên mà nói:
- Hôm nay rất vui được gặp mọi người. Tôi uống đến đây là đủ rồi, chén cười cười tôi mời mọi người. Sau khi uống xong, chỗ lão Tề mọi người có thể lưu lại thì lưu lại, không thể lưu lại cũng không miễn cưỡng.
Dương Phàm nói rất có vị, Đái Lập Huy uống cạn rồi thầm nói: "phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này thực ra không sai, rất rộng lượng, tiền đồ không thể định trước. Đáng tiếc lúc trước mình đã dựa vào Bí thư Hác, không thể dựa vào quái vật này. Nếu có thể đi theo Phó bí thư Dương thì là chuyện vô cùng may mắn"
Đái Lập Huy theo bản năng so sánh Hác Nam và Dương Phàm, cảm thấy nếu Hác Nam gặp chuyện hôm nay, nói vậy Hác Nam không thể bỏ qua cho người đã đắc tội với mình.
Đái Lập Huy có chút tiếc nuối trong lòng. Đái Lập Huy biết mình không thể lưu lại liền đứng dậy cáo từ. Người trong chốn quan trường mà không có lập trường vững vàng, đó là phạm vào tối kỵ.
Đái Lập Huy chân trước vừa cáo từ rời đi, Dương Phàm liền cười nói với mọi người:
- Đái Lập Huy rất được, đáng tiếc ...
Chu Tử Dương hiểu rõ ý của Dương Phàm, cười cười nói tiếp:
- Vậy cũng chưa chắc, hôm nay kết duyên, sau này khi Hác Nam lui về, lão Đái sẽ thuận tiện đi tới.
Dương Phàm có chút giật mình trong lòng, thầm nói Chu Tử Dương này coi như thấy rõ ràng, chẳng qua lập tức hiểu ra. Chu Tử Dương mặc dù thoạt nhìn không cần lên chức, nhưng lớn lên trong gia đình quan chức, cục diện trong tỉnh lúc này làm Chu Tử Dương không khó để đoán ra Hác Nam không có khả năng tiến thêm bước nữa.
Dương Phàm nghĩ như vậy không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng, thầm nghĩ hôm nay thiếu chút nữa đã bị Đái Lập Huy lừa qua mặt. Người này xem ra cũng thấy rõ tình hình này, cũng nghe thấy một ít tiếng gió, vì vậy hôm nay mới làm đủ trò như vậy. Chẳng qua nói đi lại nói lại, Đái Lập Huy có thể ra mặt xin cho cấp dưới, chỉ riêng điểm này cùng với việc Đái Lập Huy không ở lại, người này coi như khá thành thật. Về phần Đái Lập Huy xa lánh Chu Tử Dương ở sở Xây dựng, đó là do tranh giành lợi ích. Nếu là người khác làm giám đốc sở, cấp dưới không nghe lời kiểu gì cũng phải thu thập mà.
Đái Lập Huy nếu có thể biết suy nghĩ trong lòng của Dương Phàm, thì nhất định rơi lệ đầy mặt lớn tiếng hét lên: "giải thích vạn tuế"
Dương Phàm thuận lợi hoàn thành hành động tạo bộ máy đầu tiên, tâm trạng của hắn lúc này khá vui vẻ, trong lòng cũng nhớ chỗ tốt của Chu Tử Dương. Đồng thời cái nhìn của Dương Phàm đối với Chu Tử Dương cũng thay đổi. Tên Chu Tử Dương này xem ra cũng không đơn giản. Hôm nay tiến cử có thể nói là mưa quá kịp thời. Dương Phàm nếu muốn đặt vững bước chân ở trong tỉnh, không có một bộ máy với các cán bộ ở trung và cao tầng thì trên cơ bản là không thể. Tiễn Thiên Nguyên và Dư Siêu dựa vào, có thể nói Dương Phàm ở hai thành phố đó đều có quyền lên tiếng. Hơn nữa căn cơ của Dương Phàm ở thành phố Uyển Lăng rất chặt, sau này hơi vận chuyển một chút, trong vòng ba đến 5 năm nắm lấy mấy thành phố trực thuộc tỉnh cũng không có gì khó.
.....
Phòng tắm lớn của ngôi biệt thự bốn tầng này hôm qua đã được lau sạch sẽ. Dương Phàm quấn khăn tắm dẫn đầu xuống nước. Trong đầu hắn không khỏi hiện lên vẻ mặt của cô nữ nhân viên phục vụ cố gắng giữ bình tĩnh. Cô gái có thể được phái đến hầu hạ Dương Phàm tự nhiên vô cùng xinh đẹp. Trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ, lúc ấy nếu làm chuyện thương thiên hại lý gì, cô gái đó nhất định sẽ thuận theo, thậm chí còn cố gắng nghênh đón.
Chu Tử Dương cũng quấn khăn tắm tiến vào, nằm dựa lưng xuống gần Dương Phàm, cười hắc hắc mà nói:
- Người anh em, hôm nay cảm ơn chú nhiều. Anh biết chú không thích uống rượu. Lão Du và lão Tề kia, anh đều biết.
Dương Phàm mở mắt mỉm cười, gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Chu Tử Dương cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Khách khí rồi.
Hai người nhìn nhau mà cười, sau đó không hẹn mà cùng cười ha hả.
Tề Quốc Viễn dẫn theo hai người kia vào. Nghe thấy Dương Phàm và Chu Tử Dương đang cười, quay đầu lại nhìn hai vị đang có chút kích động, trong lòng không khỏi hâm mộ. Tề Quốc Viễn thầm nghĩ đáng tiếc mình không lăn lộn trong chốn quan trường, nếu không có cơ hội cùng tắm với lãnh đạo như vậy, điều này có chỗ tốt như thế nào với bước đường sau này thì không cần phải nói.
Trong lòng Tiễn Thiên Nguyên và Dư Siêu cũng hiểu rất rõ, hôm nay cùng ngâm nước nóng với Dương Phàm, ngày sau phải một lòng đi theo lãnh đạo. Hai vị này dù sao cũng không lo lắng Dương Phàm nghi ngờ mình là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, vì thế trong lòng khá thoải mái, đồng thời ít nhiều cũng có chút kích động. Cơ hội này cả đời chỉ có một lần, sau này chính là thuộc vòng tròn trung tâm. Nếu là xã hội ngũ, ngày nào đó Dương Phàm ngồi vào vị trí tối cao, như vậy mình sẽ là công thần.
Hai người Tiễn Thiên Nguyên và Dư Siêu cùng ngâm nước nóng với Dương Phàm một lát. Dương Phàm nhắm mắt lại không nói gì, mọi người cũng đều không nói gì. Không khí có chút nặng nề, Dương Phàm đột nhiên cười cười nhỏ giọng nói:
- Vài ngày nữa tôi sẽ đến thành phố Tam Hà thị sát. Bên phía thành phố Tam Hà có lẽ có vài vấn đề.
Tiễn Thiên Nguyên và Dư Siêu nhìn nhau một chút, đều thấy vẻ kích động rõ rệt trong mắt đối phương.
Dương Phàm nói xong câu này liền đứng lên rời đi, những người khác đều ngồi im không nhúc nhích. Chờ Dương Phàm rời đi, Chu Tử Dương mới mỉm cười nói với hai vị kia:
- Hai ông anh, tôi ở đây chúc mừng hai anh sẽ tiến bộ.
Sau đó Chu Tử Dương kể một chút về tình hình thành phố Tam Hà ra, trong đó nói rõ chuyện Đào Tiểu Đào cản đường kêu oan.
Hai vị lúc này mới biết trong đó còn có chuyện này. Xảy ra chuyện như vậy, người hơi có chút đầu óc liền hiểu ngay. Mặc dù bí thư thị ủy và thị trưởng thành phố Tam Hà không có vấn đề gì, bí thư đảng ủy cục Công an thành phố xảy ra vấn đề, hai vị lãnh đạo cao nhất thành phố cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Đến lúc đó Dương Phàm hơi vận động một chút, không biết chừng có thể đi lên một chút.
....
Dương Phàm đi vào một phòng, nữ nhân viên phục vụ đã chuẩn bị tốt đi lên nhỏ giọng nói:
- Tiên sinh, ngài muốn phục vụ như thế nào? Em biết xoa bóp ...
- Xoa bóp đi.
Dương Phàm nằm xuống giường xoa bóp, nhắm mắt lại mà trong đầu đang suy nghĩ. Vấn đề ở thành phố Tam Hà, Dương Phàm liếc mắt một cái là có thể thấy được. Mượn cơ hội này vận chuyển một chút, ở tình hình này nắm lấy vị trí bí thư tỉnh ủy cũng không phải chuyện không có khả năng. Chỉ là đưa ai tới thì việc này cần phải suy nghĩ. Hai người Tiễn Thiên Nguyên và Dư Siêu có thể lo lắng tình hình mà đề cập một người, tín hiệu này một khi đưa ra, có thể tăng tốc độ xây dựng bộ máy. Bên phía Uyển Lăng, Mẫn Kiến hoặc là Ngô Yến, điều một người đến thành phố Tam Hà, việc này cũng nằm trong suy nghĩ. Địa vị thay đổi, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng biến hoá. Lần đầu tiên trong vấn đề nhân sự, Dương Phàm đưa mắt nhìn toàn bộ tình hình toàn tỉnh mới phát hiện con đường trước mặt mình sẽ vô cùng phức tạp và nhiều ngã rẽ.
- Ồ. Xoa bóp đúng là sảng khoái, con mẹ nó.
Dương Phàm thoải mái kêu lên một tiếng, suy nghĩ trong đầu cũng bị cắt ngang.
- Hì hì.
Nữ nhân viên phục vụ không nhịn được nở nụ cười.
Sau một phen động tác, nữ nhân viên phục vụ bắt đầu xoa bóp bình thường. Dương Phàm thoải mái nhắm mắt lại, xoay người lại không biết mơ mơ màng màng
Tiếu Vũ ngồi bên cạnh Dương Phàm không khỏi có chút kích động, không ngừng len lén dùng ánh mắt quan sát Dương Phàm. Kết quả mỗi lần Tiếu Vũ nhìn đều thấy Dương Phàm đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiếu Vũ ít nhiều có chút thất vọng. Tiếu Vũ vốn nghĩ có thể theo xe đi xuống thành phố Tam Hà thì đây là một cơ hội rất tuyệt, chẳng qua thoạt nhìn người đàn ông bên cạnh mình có định lực quá mạnh.
Tiếu Vũ cúi đầu nhìn chỗ hở ra ở cổ áo. Tiếu Vũ có chút ủ rũ, nếu như ngực to thêm một chút nữa thì tốt quá.
Xe Hồng Kỳ do Lâm Chí Quốc lái bắt đầu giảm tốc độ, đi tới trước một điểm phục vụ. Trần Minh Dương ở xe Hồng Kỳ phía trước đã xuống, trong bãi đỗ xe đã có người đợi.
Tiếu Vũ không dám chờ Lý Thắng Lợi mở cửa, vội vàng mở cửa xuống xe trước. Dương Phàm bên này thật ra chờ Lý Thắng Lợi mở cửa rồi mới xuống xe. Thực ra Dương Phàm làm vậy là do thói quen. Nếu Dương Phàm thật sự không cần thư ký mở cửa, như vậy tối Lý Thắng Lợi có lẽ ngủ không ngon.
- Chào Phó bí thư Dương. Tôi là Vạn Đại Cường – Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Vạn Đại Cường – phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đứng trước xe, đi tới trước một bước chủ động đưa tay ra.
Dương Phàm không đứng tại chỗ mà đi lên bắt tay, nhiệt tình mà mạnh mẽ bắt tay, sau đó nói:
- Các đồng chí vất vả rồi.
Vạn Đại Cường nghiêm mặt không nói gì. Người làm trong Ủy ban kỷ luật đều có tật xấu như vậy, Dương Phàm cũng không để ở trong lòng. Dương Phàm vẫn nở nụ cười đi tới bên cạnh chỗ ít người, vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
- Còn có 30 Km nữa là đến thành phố Tam Hà, Bí thư Hác rất quan tâm tình hình thành phố Tam Hà, có gì tiến triển không?
- Khi tổ điều tra liên ngành vừa đến, công việc rất khó triển khai. Mấy ngày gần đây coi như có chút đầu mối. Cuộc điều tra lần thứ hai của sở Công an tỉnh đã kết thúc, vẫn giữ nguyên kết luận. Tư Mã ngày mai sẽ dẫn đội trở về. Còn tình hình cụ thể của vụ án nơi này không tiện nói. Sau khi đến thành phố Tam Hà, tôi sẽ chủ động liên lạc với ngài.
Vạn Đại Cường không hề lộn xộn giới thiệu tình hình, lấy một túi tài liệu trong cặp đưa tới. Dương Phàm cầm lấy mỉm cười rồi nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Vạn Đại Cường.
- Đằng trước có lẽ bộ máy lãnh đạo thành phố Tam Hà đã đợi, tôi phải đi.
Vạn Đại Cường tỏ vẻ muốn rời đi, Dương Phàm cười nói:
- Các đồng chí không xuống cao tốc thành phố Tam Hà sao?
Vạn Đại Cường theo bản năng gật đầu, lập tức kinh ngạc một chút. Chẳng qua rất nhanh Vạn Đại Cường đã khôi phục bình thường mà nói:
- Gặp lại Phó bí thư Dương.
Vương Chí Đào lên chiếc xe việt dã rời đi. Dương Phàm đứng tại chỗ đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi, trong đầu hiện lên cuộc nói chuyện suốt tối qua với Hác Nam. Đêm qua Hác Nam cố ý bảo Na Mẫn mời Dương Phàm đến nhà dùng bữa. Dương Phàm gặp được vợ Hác Nam - Ứng Nhã Như và con trai Hác Nam - Ứng Tự Cường. Ứng Nhã Như tự mình xuống bếp làm món ăn, lúc ăn cơm Ứng Tự Cường một mực mời rượu Dương Phàm.
Sau khi ăn xong Hác Nam mời Dương Phàm vào phòng làm việc, nội dung chủ yếu của cuộc nói chuyện là những vấn đề có thể tồn tại ở thành phố Tam Hà. Trong quyển sổ tay mà Đào Tiểu Đào cung cấp có không ít đầu mối. Hác Nam tiết lộ việc tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã bí mật xuống thành phố Tam Hà điều tra được một tuần. Chuyện này trước đó chỉ có chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thôi Tiểu Hạo cùng Hác Nam biết, bây giờ lại có thêm Dương Phàm.
- Vấn đề ở thành phố Tam Hà, cố gắng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Sau khi Dương Phàm ngồi xuống, Hác Nam liền đưa ra yêu cầu này. Dương Phàm im lặng đối với việc này. Hác Nam khá hiểu Dương Phàm, nên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thành phố Tam Hà là thành phố địa cấp, chuyện mà làm lớn, tỉnh ủy sẽ rất bị động.
Dương Phàm thấy Hác Nam nói đến nước này, lúc này mới mở miệng nói:
- Có thể, muốn tôi phối hợp như thế nào?
Hác Nam lúc này mới thở dài một tiếng, đưa cho Dương Phàm một điếu thuốc, mình cũng tự châm một điếu. Hác Nam hít sâu một hơi rồi từ từ nói:
- Tỉnh ủy bây giờ không quá đoàn kết, việc này cậu cũng có thể thấy rõ. Quan trọng là phải coi trọng thái độ của lãnh đạo cấp trên với chuyện này. Lãnh đạo sẽ cho rằng tỉnh Giang Nam không nương tay với các quan chức sa đọa, hay là kết luận ủy ban nhân dân tỉnh Giang Nam tồn tại vấn đề rất lớn trong vấn đề sử dụng người. Như vậy kết quả cuối cùng sẽ hoàn toàn khác nhau. Có công việc tôi sẽ cố gắng đi làm, cũng mời cậu chuyển lời đến Trần lão, tỉnh Giang Nam không thể loạn.
Hác Nam mặc dù không nói rõ nhưng là đang ám chỉ Dương Phàm. Tỉnh Giang Nam nếu loạn, Dương Phàm cũng không phải không có trách nhiệm.
Dương Phàm tức giận đến phì cười một tiếng, lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi biết nên làm như thế nào mà.
Đạt thành hiệp định, cửa phòng làm việc mở ra, Ứng Tự Cường bưng một ly trà tiến vào, bưng bằng hai tay đến trước mặt Dương Phàm mà nói:
- Mời Dương ca uống trà.
Dương Phàm có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Hác Nam, không nhận chén trà. Năm đó Ứng Tự Cường từng làm cấp dưới của Dương Phàm. Lúc ấy Dương Phàm điều đến khu công nghiệp Vĩ Huyền làm một thời gian. Sau đó Ứng Tự Cường được điều lên thành phố Uyển Lăng giữ chức phó bí thư thành đoàn, sau đó Dương Phàm được điều khỏi thành phố Uyển Lăng.
- Dương ca, tổ chức đã quyết định bổ nhiệm tôi là bí thư thị ủy thành phố Biên Hà tỉnh Tương, là một thành phố địa cấp.
Ứng Tự Cường cười cười đưa ra đáp án. Dương Phàm lúc này mới hiểu ra. Tỉnh Tương là nơi mà Trần Chính Hòa lập nghiệp. Sức ảnh hưởng của Trần Chính Hòa ở đây như thế nào có thể biết được, Ứng Tự Cường được điều đến đó chính là nhờ Trần Chính Hòa.
Dương Phàm thầm nghĩ cơm nhà này đúng là không dễ ăn. Đầu tiên là làm mình giúp đỡ đả thông bên trên, giúp ông lão, sau đó lại mời mình giúp đỡ đứa nhỏ, tính toán này quá chuẩn.
- Ồ, thì ra là thế.
Dương Phàm gật đầu nhưng vẫn không nhận chén trà. Dương Phàm quay đầu lại cười nói với Hác Nam:
- Bí thư Hác, bộ máy thành phố Tam Hà nếu như cần điều chỉnh, ngài có bố trí cụ thể gì không?
Hác Nam đang đợi, điều kiện này của Dương Phàm cũng không quá cao. Dù sao còn phải được hội nghị thường ủy tỉnh ủy thông qua. Mặc dù Hác Nam ủng hộ Dương Phàm, cũng không thể tránh khỏi việc phát sinh xung đột với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
- Tôi sẽ lo lắng ý kiến hợp lý của các đồng chí.
Hác Nam không nhanh không chậm mà nói. Dương Phàm lúc này mới nhận chén trà của Ứng Tự Cường, từ từ nhấp một ngụm rồi bỏ xuống nói:
- Trà ngon.
Đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, Dương Phàm cất bước lên xe. Thành phố Tam Hà ở ngay trước mặt, Dương Phàm đầy tự tin xác định không ai có thể ngăn cản mình bước tới một bước.
Bộ máy Đảng ủy và chính quyền thành phố Tam Hà có thể nói là như gặp kẻ địch, tạo thành đội hình hào hoa ở điểm ra khỏi cao tốc. Ba bốn chiếc xe cảnh sát ở trước đội xe, mười mấy xe của các ban ngành xếp thành một hàng dài.
Do không hiểu rõ tính cách của phó bí thư tỉnh ủy mới tới này, vì thế bí thư thị ủy Triệu Hữu Lượng cùng thị trường Lý Thế Cương thành phố Tam Hà đã bàn bạc với nhau, cảm thấy Dương Phàm tuổi còn trẻ, nhất định là người thích mặt mũi, thích bày vẽ. Hai vị cũng đã định gọi điện đến xin chỉ thị của Hác Nam. Chẳng qua Lý Thế Cương cảm thấy điểm này mà cũng làm phiền lãnh đạo, có vẻ hai người là kẻ vô dụng. Vì thế hai người bàn bạc nhau và kết luận phải làm thật lớn, cho phó bí thư tỉnh ủy mới nhận chức đủ mặt mũi. Lễ nhiều người không trách, dù sao cũng không có chỗ xấu mà. Thật sự gặp phải lãnh đạo không thích khoe khoang, là lãnh đạo trong trứng gà tìm xương thì cũng không ghen ghét khi được tiếp đón như vậy, cùng lắm phê bình hai câu mà thôi.
Tình nguyện bị phê bình cũng không thể làm cho lãnh đạo có ấn tượng rằng mình không tôn trọng lãnh đạo. Vế trước nhiều lắm bị mắng hai câu, vế sau sẽ thành họa vô cùng. Có trời mới biết trong lòng lãnh đạo sẽ nghĩ như thế nào.
Xe Hồng Kỳ rẽ khỏi đường cao tốc, xe Audi số 3 của tỉnh ủy cũng xuống theo. Triệu Hữu Lượng và Lý Thắng Lợi không hẹn mà cùng nhìn đối phương một chút, đều thấy vẻ lo lắng bất an trong mắt đối phương. Phó bí thư tỉnh ủy đi thị sát không ngờ không có một chiếc xe cảnh sát mở đường, điều này nói rõ điểm gì? Nói rõ phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này ít nhất là đang giả vờ. Hôm nay kiểu gì cũng sẽ bị mắng, đây là kết luận sau khi hai người dùng ánh mắt trao đổi.
Khi xe Audi đỗ lại, bộ máy lãnh đạo thành phố Tam Hà xếp thành đội hình đi lên đón. Cửa xe mở ra lộ ra đôi chân trắng nõn, dù nói như thế nào cũng không phải chân một người đàn ông. Mọi người còn đang kinh ngạc, xuống xe đầu tiên không ngờ là một người đẹp, sau đó mới là một người đàn ông thoạt nhìn khá trẻ tuổi đi xuống.
Triệu Hữu Lượng cùng Lý Thế Cương một lần nữa dùng ánh mắt nhìn nhau, lúc này tâm trạng hai người đã ổn định hơn nhiều. Hai người đều thầm nghĩ Phó bí thư Dương cùng người đẹp đi du lịch, khó trách không cần xe cảnh sát mở đường. Trong đám người còn có một đôi mắt lộ ra vẻ khẩn trương và lo lắng. Người này là Tạ Nhu – bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Tam Hà, một người phụ nữ khá xinh đẹp, gợi cảm khoảng 30 tuổi.
Khi Tạ Nhu thấy Tiếu Vũ xuống, ánh mắt đầu tiên là nhìn chằm chằm một chút, lập tức mỉm cười. Khuỷu tay Tạ Nhu lập tức đụng nhẹ vào phó giám đốc thường trực sở Công an – Tư Mã – tổ trưởng tổ chuyên án Trương Tử Hiếu.
Tư Mã quay đầu lại nhìn liền mỉm cười ra vẻ hiểu ý, khe khẽ gật đầu. Tạ Nhu lập tức nhỏ giọng nói vài câu với thư ký bên cạnh, sau đó mới đi tới trước nghênh đón. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tiếu Vũ có chút không rõ lắm. Bình thường Dương Phàm không bao giờ che ô. Hôm nay không biết nghĩ như thế nào lại bảo mình xuống xe trước, sau đó bật ô ra. Tiếu Vũ theo sai bảo của Dương Phàm mà làm. Tiếu Vũ thấy Dương Phàm đeo kính râm, cằm hơi vểnh lên ra khỏi xe. Tiếu Vũ vội vàng che ô tới ngăn cản ánh nắng mặt trời nóng rực.
- Phó bí thư Dương vất vả rồi.
Trong lòng Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương lúc này rất dễ dàng, lãnh đạo như thế này rất dễ hầu hạ.
Dương Phàm đứng dưới ô không động đậy, chờ hai người đưa tay đến trước mặt, lúc này mặt không chút thay đổi bắt tay Triệu Hữu Lượng mà nói:
- Đồng chí Hữu Lượng, các đồng chí an bài lớn như vậy, ảnh hưởng rất không tốt. Điều này để quần chúng nhân dân thấy sẽ nghĩ như thế nào? Thành viên Đảng cộng sản không thể làm quá đặc biệt như vậy, tản hết đi, tản hết đi.
Kiêu ngạo. Đây là mọi người cùng suy nghĩ như vậy, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt.
- Phó bí thư Dương, các đồng chí đều muốn thấy được phong thái của ngài, vì vậy đều chủ động muốn tới. Chúng tôi không thể đả kích sự tích cực của các đồng chí mà.
Lý Thế Cương đi lên cười nói, bắt chặt tay Dương Phàm.
- Hai đồng chí. Được rồi, không có lần sau.
Dương Phàm đeo kính râm đi tới, nhất nhất bắt tay các thành viên tỉnh ủy khi hai vị lãnh đạo cao nhất thành phố giới thiệu.
- Chào Phó bí thư Dương.
Tạ Nhu đi lên phía trước một bước, chủ động đưa tay ra. Triệu Hữu Lượng vội vàng giới thiệu:
- Vị này chính là đồng chí Tạ Nhu – bí thư đảng ủy cục Công an thành phố.
Dương Phàm vẫn không dừng bước đột nhiên dừng lại, đưa tay tháo kính râm xuống, bắt chặt tay Tạ Nhu, ánh mắt đảo quanh một vòng trên người Tạ Nhu. Tạ Nhu dường như đã quen với việc đàn ông dùng ánh mắt nhìn chằm chằm mình như vậy, trên mặt mang theo nụ cười, không hề rụt rè gật đầu nói:
- Phó bí thư Dương.