Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 599: Miễn bàn




Đừng dùng súng.
Dương Phàm vội vàng nói nhỏ với Lâm Chí Quốc. Lâm Chí Quốc gật đầu xông tới trước. Bảy tám tên trước mặt đều cầm chai bia trong tay. Chỉ thấy Lâm Chí Quốc như con hổ lao vào đám người mà múa quyền múa cước, tiếng ôi chao không ngừng vang lên. Không đầy 3 phút đồng hồ, đám người này đã nằm hết trên mặt đất. Tên kia vừa nãy còn mạnh miệng lúc này hoảng hốt, cầm chai bia trong tay nơm nớp lo sợ nhìn Lâm Chí Quốc mà nói:
- Mày muốn làm gì?
Lâm Chí Quốc hừ một tiếng, đưa tay túm áo hắn, ấn người lên bàn, đầu đặt trên giá nướng, cười lạnh một tiếng mà nói:
- Mày vừa nãy không phải rất kiêu căng sao? Không phải muốn bọn tao nằm ra ngoài sao?
- Tao cảnh cáo mày, bố tao là ...
- Chuyện gì thế này?
Một tiếng hét lớn từ đằng sau vang lên. Dương Phàm vừa quay đầu lại thì thấy là mấy cảnh sát.
Người cầm đầu Dương Phàm thấy có chút quen mặt, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra. Cảnh sát vừa lao vào phòng đã lớn tiếng kêu:
- Chuyện gì xảy ra thế này? Ồ? Đây không phải Bao thiếu gia sao?
Thấy cảnh sát tới, Dương Phàm đưa tay ra hiệu cho Lâm Chí Quốc. Lâm Chí Quốc buông tên kia ra rồi trở lại bên cạnh Dương Phàm.
- Phó cục trưởng Trương đến vừa đúng lúc, chúng tôi đang ăn cơm thì có một đám người tiến vào đánh chúng tôi. Anh mang về chiêu đã cho tốt một chút. Ba con ranh kia lưu lại.
Thấy cảnh sát đến, tên kia vừa nãy còn sợ chết khiếp liền lớn tiếng quát. Hai cô gái biết hắn là ai nên sợ đến độ cả người run lên, muốn chạy mà không dám chạy.
Tên cảnh sát đến là người Dương Phàm quen đã lâu, trước kia là phân cục trưởng Đông Hồ, bây giờ là phó cục trưởng thường trực Trương Khắc Kỷ - cục Công an tỉnh thành.
Trương Khắc Kỷ vừa thấy hiện trường biết bên trong có vấn đề gì. Trương Khắc Kỷ liền nhăn nhó mà nói:
- Bao thiếu gia, việc này không tốt lắm. Bên anh nhiều người, điều này nói ra sợ người ta không tin. Tôi thấy mỗi người lui một bước, bảo anh ta trả tiền thuốc men rồi bỏ qua.
Hai mắt Trương Khắc Kỷ rất độc, Dương Phàm vẫn ung dung đứng bên nhìn chằm chằm mình, do đối phương đeo kính râm nên không thấy rõ mặt. Không biết chừng đây cũng là một người mạnh mẽ trong tỉnh Giang Nam. Một người đánh ngã bảy tám tên, ông chủ của vệ sĩ đó là loại lương thiện sao? Cho nên Trương Khắc Kỷ mặc dù không nhận ra Dương Phàm, nhưng trong lòng cũng hơi e ngại.
Người đàn ông trung niên từ đầu đến giờ không nói chuyện, lúc này đứng lên trừng mắt nhìn Hiểu Nguyệt, nghiêm khắc nói:
- Hiểu Nguyệt, cô phải trả giá vì hành vi của mình.
Hiểu Nguyệt không hề sợ hãi đi tới trước một bước, ưỡn ngực lớn tiếng nói:
- Cái gì mà trả giá? Không phải là phân đến nơi kém sao? Tôi thấy anh không cần lo lắng, mà tôi lại thấy anh nên lo lắng cho mình đi.
Vừa nói Hiểu Nguyệt liền ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, thấy ông anh đang cười cười khen ngợi mình.
Dương Phàm lúc này đã nhận ra Trương Khắc Kỷ, liền quay đầu tháo kính xuống rất nhanh, nháy mắt với Trương Khắc Kỷ rồi đeo lại. Mắt Trương Khắc Kỷ rất sắc, liếc mắt một cái là nhận ra Dương Phàm là quý nhân trong đời mình. Trương Khắc Kỷ thật ra biết Dương Phàm lúc này đang là phó bí thư tỉnh ủy, chỉ là chức vụ của hắn còn chưa đủ tư cách dựa dẫm vào mà thôi. Trương Khắc Kỷ trước kia cũng muốn đến ôm đùi, đáng tiếc Dương Phàm không quá nhiệt tình, Trương Khắc Kỷ muốn dán vào cũng không có cơ hội.
- Anh, anh .... ngài ...
Trương Khắc Kỷ há hốc mồm, vẻ kinh ngạc rất nhanh đã biến mất, trong nháy mắt biến thành vô cùng nghiêm túc nói với Hiểu Nguyệt:
- Nữ đồng chí này, mời đồng chí nói một chút xem có chuyện gì xảy ra? Có phải là bọn họ mượn rượu mà sàm sỡ các cô? Các cô yên tâm, chỉ cần nói thật, cục Công an thành phố sẽ làm chủ cho các cô.
Dương Phàm thiếu chút nữa phì cười, tên Trương Khắc Kỷ này phản ứng nhanh thật. Như vậy cũng tốt, Trương Khắc Kỷ đi ra làm một chút, cũng giảm không ít chuyện:
- Không phải sàm sỡ, là hiếp dâm không thành.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, đầu tiên định tội danh đã.
Bao thiếu gia bên trong chính là – Bao Lực – con trai của chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Bao Minh Nghị, người này mở một công ty xây dựng ở tỉnh thành. Báo tỉnh muốn công ty này quảng cáo, người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi ngồi giữa phòng là chánh văn phòng của báo tỉnh, hắn ta gọi Hác Nam và hai nữ sinh viên thực tập đến mời rượu. Kết quả Bao Lực liếc mắt một cái là coi trọng Hác Nam, một mực trêu đùa. Hiểu Nguyệt mấy lần còn muốn chạy, nhưng đều bị người của Bao Lực cản lại, đi vào toilet cũng có người đi theo. Hiểu Nguyệt biết người như thế này không có chuyện gì không dám làm, cũng rất khó bị trừng phạt, không thoát khỏi lại không muốn bị thiệt, vì thế Hiểu Nguyệt ở trong toilet liền gọi điện cho Dương Phàm. Như vậy vấn đề của mình vừa được giải quyết, đồng thời còn có thể cứu hai cô sinh viên thực tập kia.
Trương Khắc Kỷ nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, trong lòng thật ra vô cùng hoảng sợ. Bao Minh Nghị dù như thế nào cũng là cán bộ cấp bộ, mặc dù nói quyền lên tiếng ở Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân không lớn, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn mà? Trương Khắc Kỷ do dự như vậy, Dương Phàm liền sa sầm mặt. Trương Khắc Kỷ rất nhanh cẩn thận suy nghĩ. Trương Khắc Kỷ thầm nghĩ phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi như vậy dù như thế nào cũng phải mạnh hơn chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân nhiều, đề tài này không khó để lựa chọn.
Đúng lúc này Bao Lực ở bên trong lớn tiếng hét:
- Trương Khắc Kỷ, tôi thấy lão không muốn làm phó cục trưởng rồi.
Trương Khắc Kỷ vừa nghe thấy thế mặt liền sa sầm lại, lớn tiếng nói với Bao Lực ở bên trong:
- Rất tốt, rõ ràng là phạm tội còn dám uy hiếp cảnh sát, mang mọi người về cục cho tôi.
Mấy cảnh sát phía sau còn tưởng Trương Khắc Kỷ uống nhầm thuốc, không ngờ dám do dự. Đang khi bọn họ do dự, Trương Khắc Kỷ tức giận đoạt lấy còng trong tay một tên cảnh sát, đi nhanh vào trong, chạy tới trước mặt tên chánh văn phòng báo Tỉnh.
Trương Khắc Kỷ không thể nghi ngờ là biểu hiện mình anh dũng một chút, chẳng qua hắn lại có chút lo lắng Bao Minh Nghị, cho nên lựa chọn chánh văn phòng toàn soạn báo. Chánh văn phòng này cũng biết Trương Khắc Kỷ, không khỏi có chút bối rối nói với Trương Khắc Kỷ:
- Phó cục trưởng Trương, anh đây là ...
- Là cái rắm.
Trương Khắc Kỷ khó chịu mắng một câu, thuần thục còng tay tên này lại, sau đó hét lên với cấp dưới:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt người. Anh, gọi thêm người đến đây.
Mấy cảnh sát thấy thế cũng không có lựa chọn nào khác. Dù sao lãnh đạo đã lao lên trước, dù tương lai xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt bọn họ phải gánh chịu.
Cảnh sát đang luống cuống tay chân bắt người, Bao Lực vẫn không ngừng hét lên:
- Bọn mày làm gì? Bọn mày muốn chết ư?
Kết quả không ai để ý đến hắn, nhưng cũng không cảnh sát nào đi còng hắn. Dương Phàm đứng bên cười lạnh một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho Lâm Chí Quốc.
Lâm Chí Quốc hiểu ý từ từ đi tới trước mặt Bao Lực, cười hắc hắc mà nói:
- Mày rất thích lớn tiếng thì phải, đây là tạo âm thanh hỗn loạn, mày biết không?
Vừa nói Lâm Chí Quốc vung tay lên không biết dùng cách nào mà cằm Bao Lực trật khớp. Bao Lực lúc này im rồi, mặt lúc trước đã tái nhợt bây giờ lại đổ mồ hôi lạnh vì đau.
- Mày, bọn mày ... tôi là chánh văn phòng báo Tỉnh, tôi sẽ đưa lên báo chí.
Chánh văn phòng báo tỉnh lúc này không nhịn được muốn kêu lên. Lâm Chí Quốc thuận tay vung lên, cằm hắn cũng bị chỉnh.
Sau khi biểu diễn trước mặt cảnh sát như vậy, Lâm Chí Quốc từ từ đi tới bên cạnh Dương Phàm. Lúc này hai cô gái bên cạnh Hiểu Nguyệt liền ngây ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm đang chắp tay sau lưng.
- Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?
Một tên béo vội vàng chạy vào, đầu đầy mồ hôi lạnh lớn tiếng nói.
- Các vị. Các vị. Nể mặt tôi, việc này bàn lại, bàn lại. Ồ, đây không phải phó cục trưởng Trương sao? Trời ạ, sao Bao thiếu gia lại như vậy. Hiểu lầm. Hiểu lầm mà.
Tên béo sau khi xuất hiện liền vội vàng gật đầu cúi người giảng hòa. Tên béo cười rất thật, làm người ta muốn chán ghét cũng không được. Chỉ riêng bộ dạng và thái độ này của hắn, buôn bán không đông khách cũng khó.
Trương Khắc Kỷ dang ước gì chuyện này giải quyết riêng. Cho dù đắc tội phải chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, trong lòng đều rất lo lắng mà. Hơn nữa Dương Phàm người ta cũng không coi mình là người cùng nhà mà. Thật lòng Trương Khắc Kỷ mà nói, tôi chỉ là đi ngang qua, một cơ hội biểu hiện mà thôi. Nếu là 10 năm trước gặp phải chuyện này, Trương Khắc Kỷ sẽ không do dự có lựa chọn, liều mạng đắc tội với người cũng muốn ôm lấy đùi phó bí thư tỉnh ủy Dương. Nhưng bây giờ Trương Khắc Kỷ đã gần 50 tuổi, lúc này cấp bậc mặc dù không cao nhưng quản an ninh trật tự trong cục, cuộc sống hàng ngày khá nhàn hạ. Phó bí thư Dương nếu tỏ rõ thái độ thì còn được. Chính là vì không sợ kẻ trộm ăn trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương. Càng là già thì lá gan càng nhỏ, càng lên cao nước càng sâu, Trương Khắc Kỷ ôm thái độ bảo vệ mình để xử lý chuyện này.
Cho nên Tên béo vừa nói chuyện, Trương Khắc Kỷ lập tức dừng tay, đám cấp dưới khác cũng muốn dừng tay chẳng qua Trương Khắc Kỷ kịp thời dùng ánh mắt nói cho mọi người, bọn mày tiếp tục bắt đám người khác, đừng còng tay Bao Lực là được mà.
Dương Phàm lúc này đang đứng ở đằng sau, bên cạnh có ba cô gái. Hai cô gái trong đó rất khẩn trương đến độ chân đang run lên. Hiểu Nguyệt thật ra lại không hề lo lắng. Theo Hiểu Nguyệt thấy không có việc gì Dương Phàm không làm được. Lâm Chí Quốc cũng không nói gì, khoanh tay đứng ở bên cạnh Dương Phàm, ánh mắt thi thoảng nhìn quanh như dã thú.
Tên béo lấy thuốc ra, đang định mời thuốc thì đâm đầu đến là ánh mắt đầy sát khí của Lâm Chí Quốc. Tên béo làm sao đã gặp được người tay dính không ít máu như Lâm Chí Quốc, lúc ấy sợ hãi đến độ tay run lên rơi điếu thuốc xuống đất.
Tên béo thật ra có ánh mắt rất sắc, liếc mắt một cái là nhận ra Dương Phàm là quái vật quá lớn. Tên béo đã gặp nhiều trường hợp, khí thế người ở địa vị cao không phải là chiếc kính râm có thể che đậy.
- Vị quý khách này, ngài xem chuyện này giải quyết riêng được không. Tôi là Triệu Hữu Phúc, nơi này do tôi mở.
Tên béo do dự một chút, định đến gần Dương Phàm mà nói chuyện, kết quả Lâm Chí Quốc liếc nhìn một cái. Tên béo không khỏi lạnh buốt sống lưng, thầm nghĩ không biết tên này từ đâu mà có ánh mắt như vậy?
Tên béo cười khổ một tiếng thấy cảnh sát đã dừng tay, lau mồ hôi cười cười lấy lòng Dương Phàm:
- Cái này, chú tôi là trưởng ban thư ký Triệu – ủy ban nhân dân tỉnh thành. Vị Bao thiếu gia bên trong là con trai của chủ tịch Bao – Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh. Khí độ của ngài cũng không bình thường, chỗ tôi là điểm đến của ủy ban nhân dân tỉnh ...
Tên béo lắp bắp nói, nhưng không ngờ Dương Phàm xua tay nói:
- Tôi biết, nhưng tôi càng biết một điều trước mặt pháp luật mọi người là ngang hàng. Em gái tôi thiếu chút nữa bị người cưỡng dâm, nếu là anh có thể cứ thế mà quên không?
Vừa nói Dương Phàm không nhìn Tên béo nữa, quay đầu lại nói với Trương Khắc Kỷ:
- Trương Khắc Kỷ, động tác nhanh một chút, đừng ảnh hưởng việc kinh doanh của người ta.
- Hả ...
Tên béo ngây ra đó, thầm nói mình đã báo tên hai vị đại thần rồi, sao không cho mặt mũi cơ chứ? Tên béo có chút tức giận muốn phát tiết, nhưng lại suy nghĩ. Nói thật ra quyền lực của chủ tịch Bao Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh không bằng trước kia, nhưng trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh thành không phải vẫn trên vị trí sao? Sao tên kia không cho mặt mũi cả 2 người này cơ chứ? Hắn ta có lai lịch gì?
Ngay khi Tên béo đang mê man, Trương Khắc Kỷ cười cười đi tới vỗ vỗ vai Tên béo mà nói:
- Tiểu Triệu, anh đi theo tôi một chút.
Vừa nói còn không quen gật đầu cười nói với Dương Phàm:
- Ngài chờ một chút, tôi đi làm công tác với người này.
Dương Phàm thấy thế cười nói:
- Vậy anh nhanh lên một chút.
Lúc này Dương Phàm đang có chút không hài lòng. Không vì gì khác, chỉ là vì tên Trương Khắc Kỷ này quá giảo hoạt, không dám đảm đương gì cả. Dương Phàm vốn muốn tìm một người nắm lấy bên công an, tìm vài người đáng tin cậy. Trương Khắc Kỷ vừa xuất hiện, Dương Phàm còn có suy nghĩ này.
Trương Khắc Kỷ đang một mực lén quan sát vẻ mặt Dương Phàm, lúc này cũng nhìn ra mánh khóe. Trên mặt Dương Phàm lúc này mặc dù đang cười, nhưng trong mắt hiện ra một tia khó chịu. Điều này làm cho Trương Khắc Kỷ lập tức biết mình sai rồi. Vì thế Trương Khắc Kỷ liền có phản ứng, nghiêm mặt, trầm giọng nói với Triệu Hữu Phúc:
- Tiểu Triệu, cậu còn như vậy nữa tôi nói cậu ảnh hưởng người thi hành công vụ. Mau đi làm việc của cậu đi.
- Hả? Không ngờ lại nói như vậy.
Triệu Hữu Phúc thầm nghĩ chuyện này khá rõ ràng, Trương Khắc Kỷ đang bị áp lực. Áp lực gì? Nhất định là áp lực trên cả chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, hơn cả trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh, điều này mới có thể làm cho Trương Khắc Kỷ thể hiện thái độ này.
Triệu Hữu Phúc lập tức lui bước. Triệu Hữu Phúc nhìn Trương Khắc Kỷ một chút, lại nhìn Dương Phàm. Trương Khắc Kỷ biết ý của Triệu Hữu Phúc, mọi người đều là người quen, hố này không thể cứ nhìn Triệu Hữu Phúc nhảy xuống. Vì thế Trương Khắc Kỷ khẽ gật đầu, Triệu Hữu Phúc đi vào bên trong nhìn thoáng qua. Triệu Hữu Phúc thấy ánh mắt cầu cứu của Bao Lực, Triệu Hữu Phúc lặng lẽ cúi đầu, trên mặt nở nụ cười mà nói:
- Nếu như vậy, nếu đã là công vụ thì mọi người đến cục Công an thành phố nói rõ ràng, có thể không ảnh hưởng đến hòa khí thì không ảnh hưởng.
Nói hết câu, Triệu Hữu Phúc liền xoay người rời đi, trong lòng có lửa mà không có chỗ phát tiết. Triệu Hữu Phúc nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh:
- Cút hết, có cái gì mà nhìn, có gì hay mà nhìn?
Đi ra ngoài, Triệu Hữu Phúc lập tức rút điện thoại di động ra, gọi một số rồi vội vàng nói:
- Chú, chỗ cháu xảy ra chút chuyện. Bao Lực – con trai chủ tịch Bao Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh coi trọng một nữ phóng viên của báo Tỉnh ...
Triệu Hữu Phúc nói tình hình hiện trường ra. Triệu Húc – trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh đầu bên kia có chút buồn bực. Một người đàn ông đeo kính râm khoảng 30 tuổi không cho chủ tịch Bao Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh và mình mặt mũi, rốt cuộc là ai cơ chứ? Tỉnh Giang Nam cũng không có nhân vật này mà. Phó cục trưởng thường trực cục Công an tỉnh thành còn hoàn toàn nghe lệnh người này. Nhân vật như vậy ở toàn tỉnh Giang Nam cũng chỉ có phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm là đủ tư cách mà.
- Anh gọi điện thoại thông báo chủ tịch Bao một chút, tôi đến cục Công an xem sao. Chuyện khác anh không cần quan tâm, đừng có mà uống nước đái ngựa rồi quan tâm đâu đâu.
Nói đi xem một chút, nhưng trưởng ban thư ký Triệu vừa bỏ điện thoại xuống liền hơi do dự, quyết định cẩn thận một chút. Vì thế Triệu Húc liền gọi điện cho Trương Khắc Kỷ.
Trương Khắc Kỷ mang theo cảnh sát vừa mới dẫn người về đến cục Công an thành phố, trên đường về cũng đã báo cáo vụ việc với cục trưởng. Cục trưởng Tống Lôi nghe thấy thần tiên đánh nhau liền cau mày nhỏ giọng nói:
- Khắc Kỷ, tôi hơi mệt một chút, cậu chịu khó xử lý việc này.
Tống Lôi đang tính toán thế nào, Trương Khắc Kỷ tự nhiên liếc mắt một cái là rõ ràng. Nhưng người ta đã ngồi trong cục mà, hơn nữa vụ án này là do Trương Khắc Kỷ tự mình quản đó chứ.
Trương Khắc Kỷ nghe thấy Tống Lôi nói như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng. Chẳng qua lập tức nghĩ lại Trương Khắc Kỷ lại thấy việc này mình phải cố gắng không đắc tội bên nào, quan trọng là nếu có thể dựa vào Phó bí thư Dương thì tốt quá. Với kinh nghiệm làm quan nhiều năm của Trương Khắc Kỷ, chém tận giết tuyệt là rất khó xảy ra. Bởi vì chủ tịch Bao bây giờ đã xuống tuyến hai. Tống Lôi nói xong liền dập máy, nếu gọi tới nữa thì là tắt máy. Chiêu này Trương Khắc Kỷ rất quen thuộc. Tống Lôi chỉ cần có chuyện phiền phức một chút liền lấy cớ trong người không khỏe.
Quả nhiên xe vừa đến cục Công an thành phố thì thấy xe Việt dã của cục trưởng rời khỏi hiện trường. Trong lòng Trương Khắc Kỷ vô cùng tức giận, nhìn xe Hồng kỳ đi theo phía sau, Trương Khắc Kỷ vội vàng xuống xe chờ xe Hồng Kỳ dừng lại, rồi lập tức đi lên mở cửa xe.
- Phó bí thư Dương, mời ngài.
Trương Khắc Kỷ gọi rất chân thành, nguyên nhân không bởi vì gì khác. Năm đó Trương Khắc Kỷ có thể được đề bạt sử dụng là nhờ Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm ban tặng. Nếu là người khác, mặc dù hôm nay Dương Phàm không có lý, Trương Khắc Kỷ cũng dám bẻ cong. Chẳng qua chủ tịch Bao cũng không phải bùn để nặn. "Làm công việc ở cơ sở thật khó khăn" Trương Khắc Kỷ thầm thở dài một tiếng trong lòng.
Dương Phàm xuống xe liền tháo kính râm xuống. Lần này cảnh sát hơi chú ý một chút chuyện trong tỉnh liền hiểu rõ hôm nay sao lại có việc đó. Khó trách phó cục trưởng Trương nói năng chính nghĩa như vậy, khó trách không cho ai mặt mũi, người ta có bản lĩnh này mà. Mấy cảnh sát đi theo Trương Khắc Kỷ đều thầm suy nghĩ, đang thầm phán đoán kết cuộc của chuyện hôm nay. Tóm lại hôm nay có kịch vui để xem. Bao Lực miệng rên rỉ, đau đến độ đầu đầy mồ hôi được đưa từ trên xe xuống.
Dương Phàm nhìn Lâm Chí Quốc rồi nói:
- Đi sửa cằm cho nó. Bảo nó nếu miệng không sạch sẽ nữa thì làm tiếp.
Lâm Chí Quốc nghe lệnh đi lên. Bao Lực nhìn tới với ánh mắt oán độc, gặp ngay phải ánh mắt đầy sát khí lạnh như băng của Lâm Chí Quốc, vội vàng thu lại. Bao Lực không khỏi sợ hãi, không dám kêu một tiếng, trong mắt lộ ra một tia khiếp sợ. Lâm Chí Quốc đi lên lạnh như băng mà nói:
- Thủ trưởng nhân từ bảo tao sửa cằm cho mày. Chẳng qua cảnh cáo mày, nếu còn nói bậy, tao đánh gãy răng mày.
Cả đời này Bao Lực chưa thấy nhân vật nào tàn nhẫn như vậy. Lúc này Bao Lực chỉ theo bản năng gật đầu, trán đầy mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng.
Trương Khắc Kỷ khi đang lên lầu với Dương Phàm thì điện thoại di động vang lên. Trương Khắc Kỷ rút ra thì thấy là số của ủy ban nhân dân tỉnh gọi tới. Trương Khắc Kỷ vội vàng cười nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, ngài đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút, tôi nghe điện.
- Trương Khắc Kỷ, tôi là Triệu Húc ủy ban nhân dân tỉnh, Phó bí thư Dương ở chỗ anh?
Trưởng ban thư ký Triệu Húc nói thẳng vào vấn đề. Trương Khắc Kỷ nghe xong quay đầu lại nhìn một chút thấy Dương Phàm đã đi xa. Nhưng Trương Khắc Kỷ vẫn cố nhỏ giọng nói:
- Ngài chờ một chút, lát nữa tôi gọi điện cho ngài.
- Ồ? Đã biết.
Triệu Húc lập tức dập máy, trong lòng bắt đầu suy nghĩ. Trương Khắc Kỷ nói như vậy chắc là có điểm không tiện, xem ra ở ngay bên cạnh Dương Phàm. Phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này gần đây đi lại khá gần phía đối diện, điều này làm cho chủ tịch tỉnh Đỗ Trường Phong mấy lần muốn tranh thủ rất không hài lòng. Triệu Húc là thân tín số một của Đỗ Trường Phong, chuyện này tất nhiên là biết đến:
- Dương Phàm đang làm gì cơ chứ? Đây không phải đắc tội với Bao Minh Nghị sao? Lão Bao mặc dù nói là Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, nhưng sức ảnh hưởng không hề nhỏ mà. Có phải nên báo cáo với lãnh đạo một chút không, xem có thể lợi dụng một chút hay không?
Triệu Húc suy nghĩ một chút, cảm thấy tốt nhất chờ chút. Chờ Trương Khắc Kỷ gọi điện nói rõ tình hình một chút, nếu không tùy tiện gọi điện báo cáo sẽ làm cho lãnh đạo có ấn tượng mình không bình tĩnh.
Không đầy 5 phút sau, điện thoại vang lên. Triệu Húc lập tức chuẩn bị đưa tay ra nhận, khi tay đặt lên máy điện thoại liền chờ vang đủ 6 lần, lúc này mới cầm lấy ra vẻ tùy ý:
- Xin chào, tôi là Triệu Húc.
- Trưởng ban thư ký Triệu, tôi là Trương Khắc Kỷ - cục Công an tỉnh thành, vừa nãy ngài gọi điện cho tôi.
GIọng nói của Trương Khắc Kỷ rất cung kính, điều này làm cho Triệu Húc khá thoải mái. Triệu Húc cảm thấy tên Trương Khắc Kỷ này đúng là biết đối nhân xử thế, còn chưa xuất hiện việc gnhieeng về một phía.
- Ừ, tôi nghe Triệu Hữu Phúc gọi điện thoại nhắc tới chuyện này một chút, tình hình cụ thể như thế nào?
Triệu Húc bình tĩnh hỏi. Trương Khắc Kỷ nói cụ thể tình hình ra. Triệu Húc hiểu rõ chuyện hôm nay đúng là không dễ nói chuyện.
Bao Minh Nghị lúc trước mới 55 tuổi đã đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, đây là lui về tuyến hai trước một khóa. Qua đó Bao Minh Nghị từ trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy trở thành chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh. Nói trắng ra lúc đầu Bao Minh Nghị là nhường lại vị trí cho Triệu Phong. Cho nên bên trong liên quan đến rất nhiều, tóm lại Bao Minh Nghị cũng có chỗ dựa ở Bắc Kinh. Nếu không từ trưởng ban Tổ chức cán bộ nhảy đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm chủ tịch, không dễ như vậy đâu.
- Đồng chí Khắc Kỷ, phải nghiêm khắc chấp hành pháp luật, nhưng phải thận trọng đối phó, cứ như vậy đi.
Triệu Húc nói bề ngoài như không tỏ thái độ gì, nhưng Trương Khắc Kỷ lại nghe ra rõ ràng. Tên Triệu Húc này là đang nhắc nhở mình, có tin tức gì phải báo cáo. Mấy chữ "Thận trọng đối phó", Trương Khắc Kỷ nếu không hiểu được thì hắn đừng làm phó cục trưởng thường trực nữa. Chút hiểu biết không có cũng không xứng với vị trí này.
- Mẹ nó chớ.
Trương Khắc Kỷ nghe tiếng tút tút bên trong điện thoại di động, liền mắng một câu. Thầm nghĩ mấy nhân vật lớn đánh nhau cần gì kéo tao vào chứ. Trương Khắc Kỷ lúc đầu được đề bạt là chuyện từ khi Chúc Đông Phong làm. Nhiều năm như vậy vị trí dưới mông đừng nói là đi lên, giữ được cũng không dễ dàng gì mà.
Lâm Chí Quốc và ba người Hiểu Nguyệt là đối tượng được thẩm vấn. Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc của Trương Khắc Kỷ mà chờ. Một nữ cảnh sát xinh đẹp tiến vào ân cần thăm hỏi và rót trà, sau đó ra vẻ lau bàn, chết sống không chịu rời đi, chiếc mông to không ngừng lắc qua lắc lại trước mặt Dương Phàm.
Trương Khắc Kỷ đi vào không khỏi nhướng mày, nghiêm túc nói với nữ cảnh sát kia:
- Tiểu Mao, cô ra ngoài.
Nữ cảnh sát vừa nãy lắc lư một lát mà lãnh đạo không nhìn lấy một lần, bây giờ liền quay lưng lại với Dương Phàm, nhìn Trương Khắc Kỷ đầy quyến rũ mà nói:
- Vâng, có chuyện ngài gọi tôi.
- Phó bí thư Dương, ngài có chỉ thị gì không?
Trương Khắc Kỷ chờ nữ cảnh sát đi ra, lập tức đổi mặt thành tươi cười.
Dương Phàm vừa nãy đang tính toán một chuyện, Tư Mã – phó giám đốc thường trực sở Công an đã bị bắt, có nên chuyển Trầm Ninh về hay không. Sở Công an nếu không có người tin cậy thì không thể được.
- Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Dương Phàm đưa tay chỉ vị trí đối diện. Trương Khắc Kỷ cẩn thận ngồi xuống, ánh mắt vẫn dừng lại trên người lãnh đạo, ra vẻ rất chăm chú chờ chỉ thị.
- Anh để các đồng chí bên dưới làm nhanh một chút, theo trình tự bình thường đi. Tôi chưa ăn cơm, anh không định mời tôi nổi một bữa sao?
Dương Phàm cười ha hả mà nói. Hôm nay biểu hiện của Trương Khắc Kỷ mặc dù không kiên quyết, nhưng người này rất giỏi quan sát. Bên phía cục Công an thành phố này, Dương Phàm cảm thấy lúc trước có qua lại với Trương Khắc Kỷ, mà người này cũng là người hiểu biết, thức thời thì không bằng suy nghĩ cho hắn tiến bộ một chút.
Thái độ này của Dương Phàm, Trương Khắc Kỷ còn tưởng mình nghe lầm chứ. Ồ, lãnh đạo chủ động bảo mày mời cơm, còn chờ cái gì nữa. Trương Khắc Kỷ thò lưỡi xuống dưới răng mà cắn, đâu, không phải mình đang nằm mơ. Trương Khắc Kỷ cố gắng kìm nén kích động, bình tĩnh đứng lên nói:
- Theo lời ngài nói, địa điểm ngài chọn, có thể mời ngài dùng cơm là vinh dự của tôi.
Không phải chọn, trong cục Công an có phòng ăn mà. Chúng ta ăn ở phòng ăn thôi. Ăn xong tôi còn có việc.
Cục Công an thành phố tự nhiên có phòng ăn phục vụ nhân viên, nơi này nhất định có một hai phòng riêng, thiết kế khá hào hoa, mời khách bình thường tự nhiên không có vấn đề. Nhưng mời người ở cấp bậc như Dương Phàm, Trương Khắc Kỷ cho rằng kém một chút. Chẳng qua nếu lãnh đạo đã mở miệng nói, Trương Khắc Kỷ cũng không có gì nói nữa, vội vàng gọi điện xuống phân phó.
Lúc xuống lầu vừa vặn Lâm Chí Quốc dẫn ba cô gái đi ra. Dương Phàm đi lên cười nói:
- Hỏi xong rồi sao?
Hiểu Nguyệt cúi đầu đi tới trước mặt Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Anh hai, làm anh thêm phiền phức.
- Nói gì đó. Anh là anh hai của em cơ mà.
Dương Phàm cười cười vỗ vỗ đầu Hiểu Nguyệt rồi nói:
- Có lẽ mấy đứa chưa ăn phải không, vậy cùng nhau ăn. Anh cũng chưa ăn, phó cục trưởng Trương mời khách.
Hiểu Nguyệt gật đầu nói:
- Vâng, vừa nãy toàn bị ép uống rượu, em không chịu uống, tên Bao Lực kia mới ra ra.
Ở nơi đó mấy người Hiểu Nguyệt làm gì có tâm trạng ăn cơm, đều lo lắng xảy ra vấn đề. Chuyện này qua đi, bụng đang đói.
Dương Phàm và Trương Khắc Kỷ đi ở đằng trước, mấy người Hiểu Nguyệt đi theo sau. Một cô gái đeo kính túm Hiểu Nguyệt mà hỏi:
- Chị Hiểu Nguyệt, anh hai anh sao trông quen mắt thế?
- Đúng thế, đúng thế, rất giống ảnh của phó bí thư tỉnh ủy.
Một cô gái khác đến gần nhỏ giọng nói.
Hiểu Nguyệt có chút đắc ý. Các cô gái đều có tật xấu này, nghe bạn đồng nghiệp nói liền ra vẻ không sao cả mà nói:
- Phó bí thư tỉnh ủy mà hai đứa nói chính là anh ấy, nhưng chị chỉ biết đó là anh hai của chị.
Hai cô gái đột nhiên biến sắc, nếu như vừa nãy chỉ là đoán, bây giờ vẻ mặt Hiểu Nguyệt đã là câu trả lời:
- Chị, thật không ngờ chị có anh hai giỏi như vậy. Em nói sao chị lại khiêm tốn trong tòa soạn báo như vậy chứ?
Cô gái đeo kính ghen tị nói, trong lòng không thể nói là hâm mộ hay là ghen ghét. Chẳng qua cách gọi của cô ta đã thay đổi, có thể thấy em gái của phó bí thư tỉnh ủy làm cô ta hoảng sợ.
Cô gái kia nói tiếp:
- Chị, nói giúp với anh trai của chị về việc hai bọn em vào tòa soạn cái.
Hiểu Nguyệt tâm trạng khá vui, thản nhiên nói:
- Được, chị sẽ hỏi một câu, có được không thì chị không biết.
Thực ra trong lòng Hiểu Nguyệt rất rõ ràng, lúc đầu có thể vào báo tỉnh nguyên nhân chủ yếu là tìm Trương Tư Tề giúp. Nếu không báo tỉnh cũng không dễ vào như vậy. Chỉ là Hiểu Nguyệt không phải người hay ra vẻ, khá khiêm tốn ở trong tòa soạn. Người biết quan hệ của nàng chỉ là phó trưởng ban Tuyên giáo và Tổng biên tập Tiền của tòa soạn báo.
Chánh văn phòng tòa soạn báo tên là An Dật, tên này rất được, chẳng qua bây giờ không hề An Dật chút nào. Cảnh sát hỏi không có thái độ tốt, chánh văn phòng An thật ra rất rõ ràng, hôm nay có lẽ mình đụng phải tấm bảng lớn, cho nên nói rất khách quan. Sau khi hỏi xong, cảnh sát cũng không có biện pháp gì, giam người trong phòng họp, điện thoại di động cũng không thu.
Chánh văn phòng An Dật vội vàng gọi điện báo cáo lãnh đạo, phải nói thật tình hình với Tổng biên tập Tiền. Tổng biên tập Tiền trước nay vẫn nho nhã, lần này trầm ngâm một chút rồi đột nhiên quá lớn:
- An Dật, đồ chết tiệt này. Anh gọi ai đi tiếp rượu không gọi, hết lần này đến lần khác lại gọi Hác Nam đi. Tôi cũng không dám sai khiến cô ta, anh là cái mẹ gì hả? Lần này bị anh hại chết rồi.
Tổng biên tập Tiền dập máy, hắn không biết Hiểu Nguyệt có một anh hai như vậy, nhưng từ chỗ phó trưởng ban Bạch biết Hiểu Nguyệt có chỗ dựa trên Bắc Kinh. Về phần chỗ dựa như thế nào thì không phải Tổng biên tập Tiền có tư cách biết được.
Tổng biên tập Tiền tìm số điện thoại của Hiểu Nguyệt một chút, do dự một chút rồi cảm thấy gọi điện an ủi là không đủ. Phóng viên thiếu chút nữa bị người ta làm hại, Hiểu Nguyệt là người có bối cảnh nếu làm ồn ào lên, không biết chừng làm cho người ta căm ghét tổng biên tập. Tổng biên tập Tiền do dự một chút rồi quyết định lập tức đến cục Công an thành phố, ngay mặt xuất hiện làm chỗ dựa cho Hiểu Nguyệt, ở hiện trường không phải có anh trai của Hiểu Nguyệt sao? Có thể làm quen một chút, như vậy là tốt nhất.
Chánh văn phòng An Dật dập máy xong, mặt mũi trắng bệch, muốn khóc nhưng không khóc được. Trời mới biết bình thường Hiểu Nguyệt chỉ biết làm việc không than thở lại có lai lịch lớn như vậy. Lúc ấy mang Hiểu Nguyệt đi không phải là vì thấy cô ta thành thật và xinh đẹp sao. Bao Lực động tay động chân với Hiểu Nguyệt, An Dật cũng không nhìn được, nhưng không nhìn được thì sao chứ? Ông già người ta là chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, bản thân lại gật đầu chính là quảng cáo hơn triệu. Thời buổi này tòa soạn bão cũng phải làm ra hiệu quả kinh tế, chánh văn phòng An Dật cũng muốn kiếm điểm để tăng lên mà? Cho nên chỉ có thể coi như không phát hiện ra, ai ngờ lại ra bão tố này chứ?
...
Điều kiện ở cục Công an thành phố khá được, bởi vì Dương Phàm không uống rượu nên ăn khá nhanh, nửa tiếng là ăn xong. Khi sắp ăn xong, điện thoại di động của Hiểu Nguyệt vang lên. Hiểu Nguyệt nghe điện, bên trong truyền đến tiếng của Tổng biên tập Tiền:
- Hiểu Nguyệt à? Tôi là Tiền Vũ Nông, tôi đang dưới phòng làm việc cục Công an, cô ở đâu?
- Tổng biên tập Tiền sao, ngài chờ chút, chúng tôi ra ngay.
Hiểu Nguyệt trả lời rồi dập máy, lặng lẽ nói với Dương Phàm:
- Tổng biên tập Tiền tòa soạn báo tới, có gặp không anh?
Hiểu Nguyệt biết tính cách của Dương Phàm, nếu Dương Phàm không muốn gặp nhất định sẽ đi trước. Hiểu Nguyệt cũng không dám quyết định thay Dương Phàm, có gặp hay không.
- Như vậy đi gặp một lần đi.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi cười nói, trong lòng cảm thấy việc này sẽ có sự phát triển cho Hiểu Nguyệt, nếu không với tính cách của Hiểu Nguyệt, không phải bất đắc dĩ sẽ không làm phiền mình.
Trên bàn cơm Trương Khắc Kỷ thật ra rất ít nói chuyện, lần này coi như tìm được cơ hội nói chuyện, nhìn ba cô gái ra trước, Trương Khắc Kỷ theo sát Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, chuyện hôm nay chờ người bên kia tới, ngài xem có thể phối hợp xử lý hay không. Đương nhiên chỉ thị của ngài, tôi kiên quyết chấp hành.
Trương Khắc Kỷ nói rất hàm súc, ẩn ý là tôi suy nghĩ cho lãnh đạo. Hai bên đều là nhân vật lớn, không đến mức người chết ta sống sẽ không lộ răng nanh ra, điểm này Trương Khắc Kỷ hiểu rõ.
- Kẻ cặn bã như vậy.
Dương Phàm lạnh lùng nói một câu, trong mắt hiện ra một tia lạnh như băng. Trương Khắc Kỷ tim hơi thắt lại một chút, thầm nghĩ ý Phó bí thư Dương nhất định là không định hòa giải. Chẳng qua tiếp theo Dương Phàm lại thản nhiên nói:
- Chờ lát nữa người bên kia tới, anh cần làm gì thì làm, việc này không cần anh quan tâm, chịu khó làm, tôi coi trọng anh.
Lời này nếu là người trên tuổi nói với người trẻ còn thích hợp. Dương Phàm nhỏ tuổi hơn Trương Khắc Kỷ, nói lời này có chút tức cười. Chẳng qua Dương Phàm đã quen với chuyện tức cười này, Trương Khắc Kỷ nghe thấy thế cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại lưng càng khom lưng hơn, rất khéo léo nói:
- Xin Phó bí thư Dương yên tâm, tôi nhất định theo chứng cứ mà phá án.
Lời này nói ra có lùi có thể tiến, dựa vào chứng cứ phá án ư, còn phải xem Phó bí thư Dương vỗ bàn thế nào đã chứ? Tóm lại chuyện do lãnh đạo dặn dò, nhất định phải cố gắng làm tốt. Trương Khắc Kỷ vừa tỏ thái độ như vậy, Dương Phàm cười cười hài lòng. Dương Phàm nói ra câu mà Trương Khắc Kỷ hy vọng nhất.
- Cục trưởng của các người sao chưa tới? Ha ha, xem ra phân lượng của tôi không đủ rồi.
Dương Phàm nói với giọng điệu trêu chọc, nhưng có câu đầy sát khí. Nếu lời này bị Tống Lôi nghe thấy, có lẽ không trước mặt giải thích rõ ràng thì ăn không ngon. Trương Khắc Kỷ nghe Dương Phàm nói như vậy, lại nhớ tới Tống Lôi không ngờ đẩy mình ra gánh chịu việc này, kết quả ngược lại thành cơ hội để mình dựa vào lãnh đạo. Thấy Phó bí thư Dương đã tỏ vẻ, nếu không tăng thêm ấn tượng của Phó bí thư Dương với Tống Lôi, đúng là xin lỗi bản thân rồi.
- Phó bí thư Dương, lão Tống cũng rất khó xử. Lão Tống là do khi chủ tịch Bao còn làm trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đưa lên làm cục trưởng mà.
Lời này nhìn như là nói giúp Tống Lôi, nhưng trên thực tế là rắp tâm độc ác. Dương Phàm nghe vào trong tai chính là ý này. Tống Lôi là người của Bao Minh Nghị, tự nhiên phải giúp bên kia. Lúc này không biết còn đang bàn bạc với ai để giải quyết vấn đề.
Lời này mang theo ý phán đoán, nhưng bất hạnh lại nói trúng.
...
Tống Lôi nghe nói em gái Dương Phàm thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp, làm chuyện này lại là con trai Bao Minh Nghị, vì thế Tống Lôi lập tức gọi điện cho Bao Minh Nghị. Bao Minh Nghị nhận được tin tức này không lập tức khẩn trương, mà trầm ngâm một chút mới nhỏ giọng nói:
- Thằng ranh đó chứ. Tôi biết rồi.
Nói xong Bao Minh Nghị dập máy, không cho Tống Lôi lập tức ra mặt, đây thể hiện sự thành thục chính trị của Bao Minh Nghị.
Bao Minh Nghị lúc ấy đang ăn cơm trong nhà. Bà vợ nghe Bao Minh Nghị mắng "thằng ranh con", hai vợ chồng đều hiểu con mình nhất định đã gây chuyện. Vì thế bà vợ có chút khẩn trương hỏi:
- Tiểu Lực làm sao ư ông?
Bao Minh Nghị nhìn vợ không nói gì, buông đũa bình tĩnh đứng lên. Trước khi vào trong phòng không nhịn được quay đầu lại hỏi một câu:
- Mẹ hiền hại con. Hừ.
Không đợi vợ có phản ứng, không nhìn vợ đứng đó gọi:
- Lão Bao, lão Bao.
Bao Minh Nghị đã vào phòng đóng bịch cửa lại.
Bao Minh Nghị cầm lấy điện thoại gọi cho một số, đầu bên kia rất nhanh có người nói chuyện:
- Lão Bao, là tôi.
- Trưởng ban Triệu, Tiểu Lực gặp phải phiền phức lớn, tôi nhờ cậu ra mặt điều đình một chút.
Bao Minh Nghị không chút thay đổi nói. Tình hình bên trong tỉnh ủy hiện nay, mặc dù Bao Minh Nghị đã xuống nhưng có thể thấy rất rõ ràng. Kéo Triệu Phong không thể nghi ngờ là biểu hiện lực lượng một chút, làm cho Dương Phàm biết có một người có thực lực tương đương với hắn đang quan tâm đến chuyện này. Hành động này của Bao Minh Nghị coi như bất đắc dĩ. Bao Minh Nghị coi như biết lai lịch của Dương Phàm, vì thế không dám mạnh mẽ đối đầu. Hơn nữa Bao Lực là người như thế nào, Bao Minh Nghị hiểu rõ. Việc này lý lẽ nhất định không phải bên phía mình. Nói là cưỡng dâm không thành, Bao Lực nhất định là cũng đã định làm, đảm bảo không hề oan uổng.
Triệu Phong vừa nghe Bao Minh Nghị nói đến chuyện đứng ra điều đình, trong lòng tự nhiên có chút cảnh giác, thản nhiên nói:
- Ừ, lão Bao, lão nói đi.
Bao Minh Nghị nói đại khái câu chuyện ra, Triệu Phong ở trong điện thoại một lúc lâu không nói gì, lát sau mới thở dài một tiếng rồi nói:
- Tôi thử xem sao, người này, nói như thế nào nhỉ? Có cơ hội gặp mặt rồi nói chuyện.
Không nói gì hết, thực ra cái gì cũng đã nói, tình hình tỉnh ủy hiện nay mọi người đều biết mà. Triệu Phong và Đỗ Trường Phong phải dựng cờ mà dậy. Dương Phàm lại đứng bên phía Hác Nam. Lúc này Triệu Phong có thể gọi điện tới coi như rất cho Bao Minh Nghị mặt mũi.
Thực ra Bao Minh Nghị cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, nếu Triệu Phong có thể gọi điện thoại điều đình, như vậy Bao Minh Nghị tự mình gọi điện cũng đối phó được chuyện này. Mục đích duy nhất của Bao Minh Nghị là trước khi mình đến cục Công an tỉnh thành, để Triệu Phong gọi điện trước mà thôi.
Dập máy, Bao Minh Nghị từ từ đi ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa gọi điện cho thư ký chuẩn bị xe. Sau đó Bao Minh Nghị ngồi xuống sô pha nói với bà xã đang rất lo lắng:
- Tiểu Lực sau khi uống rượu cưỡng dâm không thành. Chuyện này rất phiền phức, bây giờ Tiểu Lực đang ở trong cục Công an.
Bao phu nhân nghe thấy chuyện này vẻ mặt liền dễ dàng hơn nhiều:
- Tôi còn tưởng chuyện gì? Không phải chưa thành công sao? Ông làm cho lão Tống cục Công an thành phố đi nói chuyện một chút, bỏ mấy chục ngàn ra, con mình cũng không thiếu từng đó tiền mà. Hơn nữa Tiểu Lực nhà chúng ta nhất định là do uống nhiều rượu nên mới làm vậy. Với điều kiện của nó bao nhiêu cô gái chủ động thích mà? Còn cần đi làm như vậy sao?
Bao Minh Nghị không còn gì để nói, lặng lẽ ngồi trên sô pha thở hổn hển. Đúng lúc này thư ký đi vào, Bao Minh Nghị đứng lên bước nhanh ra ngoài cửa, đi đến cửa liền quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Anh trai cô gái đó là Dương Phàm.
- Dương Phàm? Dương Phàm nào?
Bao phu nhân còn chưa kịp có phản ứng. Bao Minh Nghị bất đắc dĩ nhìn, thở dài một tiếng rồi nói:
- Còn là Dương Phàm nào nữa? Phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm.
Vừa nói Bao Minh Nghị liền ra ngoài. Rất nhanh trong nhà truyền ra tiếng gào khóc như lợn bị chọc tiết:
- Lão Bao, nhất định phải cứu Tiểu Lực.
Bao Minh Nghị đã bước xuống bậc thang không khỏi run lên một chút, đầu hơi choáng váng. Cũng may thư ký kịp thời đưa tay ra đỡ nếu không đã ngã xuống.
..
Đỗ Trường Phong nhận được tin tức này đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười cười một tiếng, nói với Triệu Húc ở đầu bên kia:
- Biết rồi, luôn chú ý.
Đỗ Trường Phong gập máy xong lại cảm thấy đây là chuyện rất tốt. Bao Minh Nghị đã từng làm trưởng ban Tổ chức cán bộ một khóa, vì nhường vị trí cho Triệu Phong nên mới lui về tuyến hai, chuyện này Đỗ Trường Phong hiểu rất rõ. Lực lượng sau lưng Triệu Phong đối đầu với lực lượng sau lưng Dương Phàm, cục diện này Đỗ Trường Phong vô cùng vui mừng. Ít nhất điều này nói rõ một điểm, Triệu Phong nếu lùi bước, như vậy sẽ làm rét lạnh trái tim một đám người. Cho nên Đỗ Trường Phong một chút cũng không hề lo lắng, ngược lại càng thêm yên tâm với việc kết minh sau này. Trước kia còn có chút lo lắng, sợ ngày nào đó Triệu Phong không ngăn được áp lực.
Thân là người của chủ tịch tỉnh Đỗ, Triệu Húc đầu tiên có phản ứng là suy nghĩ xem lãnh đạo tính toán như thế nào, tùy thời chú ý lại không tỏ thái độ, trong này có ẩn ý rất rõ ràng. Sau chuyện này coi như liên minh giữ Đỗ Trường Phong và Triệu Phong càng thêm chặt. Ngược lại bên phía Dương Phàm nếu không xử lý tốt chuyện này, sẽ gặp phải phiền phức không hề nhỏ.
...
Dương Phàm sợ phiền phức không? Nói rõ một chút, cũng sợ. Nhưng là phiền phức này không phải sợ là tránh được. Nếu Dương Phàm nhân nhượng ở vấn đề này, như vậy sau này không có uy tín ở tỉnh Giang Nam. Ngay cả em gái mình mà không lấy được một câu trả lời, vậy còn lăn lộn gì nữa.
Tổng biên tập Tiền đi lên chào hỏi, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, Dương Phàm đưa tay ra xin lỗi, Dương Phàm đi tới một bên nghe điện.
- Ừ, là tôi, Dương Phàm, trưởng ban Triệu có gì chỉ giáo?
Giọng điệu Dương Phàm rất không hài lòng, nhưng người ta lại thấy vẻ tươi cười trên mặt.
Triệu Phong bị lời này của Dương Phàm làm nghẹn một chút, có chút xấu hổ. Dương Phàm nói chuyện với giọng điệu này, nói rõ người ta biết vì sao mình gọi điện. Người sáng không nói vòng vo, có gì mau nói, còn kém một nước là nói thẳng với Triệu Phong:
- Tôi rất bận, không có thời gian vòng vo.
- Nghe nói con trai của chủ tịch Bao Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân có chút hiểu lầm với em gái anh? Chủ tịch Bao đến chỗ tôi ...
Dương Phàm nghe đến đây liền lạnh lùng nói:
- Trưởng ban Triệu, nếu khi em gái anh dùng cơm bị người ta lột quần áo, thiếu chút nữa bị cưỡng dâm, anh có thể đáp ứng không?
Triệu Phong trong lúc nhất thời không biết nói gì nữa, chẳng qua nếu nói đến nước này, Triệu Phong không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng mà nói:
- Tôi không phải hy vọng mọi người có thể giải quyết vấn đề một cách hòa bình sao? Phó bí thư Dương tức như vậy làm gì?
- giải quyết hòa bình ử? Được, ngay mặt xin lỗi, bồi thường 50 triệu, ít một cái đừng nói.
Dương Phàm nói xong dập máy ngay. Câu trả lời này chẳng khác nào không nói. Xin lỗi là chuyện nhỏ. Con số 50 triệu lớn như vậy nếu Bao Lực lấy ra được, như vậy Ủy ban kỷ luật trung ương sẽ nghi ngờ Bao Minh Nghị có chuyện.
Triệu Phong dập máy, vẻ mặt vô cùng khó coi. Trước khi gọi điện thoại này Triệu Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng cuộc điện thoại này không thể không gọi, nặng nhẹ trong đó, Triệu Phong hiểu rõ mà.
Xe Bao Minh Nghị dừng cách cổng chính cục Công an thành phố không xa. Rất rõ ràng Bao Minh Nghị biết mình bây giờ không thích hợp xuất hiện trong cục Công an. Thư ký xuống xe, vội vàng đi đến gần cục Công an.
Dương Phàm dập máy rồi bắt tay Tổng biên tập Tiền, cười nói:
- Em gái tôi ở tòa soạn báo, về sau muốn làm phiền Tổng biên tập Tiền nhiều.
- Phó bí thư Dương, ồ, tôi xấu hổ quá.
Tổng biên tập Tiền không ngờ Dương Phàm lại nói như vậy, điều này không khách gì tát vào mặt. Cho nên Tổng biên tập Tiền vội vàng giải thích:
- Chuyện hôm nay tôi thật sự không hiểu mấy. Đồng chí Hiểu Nguyệt là người làm việc chăm chỉ, cho dù làm vất vả đến đâu cũng không kêu than, có tiếng rất tốt ở trong tòa soạn báo. Nhưng có lãnh đạo trong tòa soạn lại cho rằng đó là mềm yếu. Xin Phó bí thư Dương yên tâm, về tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý. Hơn nữa tôi sẽ biểu dương đồng chí Hiểu Nguyệt có tinh thần can đảm đấu tranh.
Tổng biên tập Tiền không hổ là lãnh đạo tòa soạn báo, nói chuyện rất có khả năng, chỉ mấy câu đã trừ bỏ mình ra ngoài, đồng thời tỏ vẻ muốn đề bạt sử dụng Hiểu Nguyệt. Mọi người đều là người thông minh, Dương Phàm cười nói với Tổng biên tập Tiền:
- Tôi thay mặt em gái tôi cảm ơn lãnh đạo tòa soạn báo đã quan tâm, cũng tin rằng lãnh đạo tòa soạn báo sẽ có xử lý thích đáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tổng biên tập Tiền một lần nữa tỏ vẻ cảm ơn lãnh đạo đã hiểu và giải thích cho công việc của tòa soạn báo, sau đó còn mời Dương Phàm đến tòa soạn báo thị sát. Dương Phàm cũng cười cười đáp ứng. Sau một phen khách khí, Dương Phàm tỏ vẻ:
- Chiều nay tôi còn có công việc, hơn nữa lưu lại cũng không thích hợp, gián tiếp ảnh hưởng đến công việc cục Công an thành phố.
Dương Phàm lên xe rời đi, đám người liên quan đưa lên tận xe.
Thư ký của Bao Minh Nghị không phải tìm đến Dương Phàm, mà đầu tiên tìm tới Bao Lực, thấy người không có việc gì, thư ký yên tâm gọi điện báo cáo. Bao Lực ở bên trong lớn tiếng khóc và kêu:
- Thư ký Tôn, nhất định phải làm ba tôi cứu tôi. Anh gọi điện cho mẹ tôi, nói tôi bị người cục Công an bắt, làm cho mẹ tôi đến cứu tôi.
Thư ký Tôn thật ra muốn châm chọc vị này một chút, bị bắt một lúc như vậy còn không biết ai đưa vào sao?
Sau một phen khuyên bảo, thư ký Tôn rời đi. Bao Minh Nghị trong xe thật ra đưa mắt nhìn xe Hồng Kỳ của Dương Phàm rời đi, lúc này mới từ từ rút điện thoại di động ra gọi cho số của Dương Phàm.
Vừa ra khỏi cổng cục Công an thành phố, một chiếc xe taxi đã dừng ở trước mặt. Lý Thắng Lợi từ trên xe đi xuống, vẫy vẫy xe.
- Lãnh đạo, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã về, Vạn Đại Cường vừa mới tìm đến nhà khách. Tôi nói với anh ta là ngài có việc ra ngoài. Anh ta trực tiếp đến khách sạn Vạn Hoa.
Lý Thắng Lợi đơn giản báo cáo rõ ràng, Dương Phàm sau khi nghe xong gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Dương Phàm rốt cuộc tại sao lại không muốn buông tha? Trước khi Bao Minh Nghị gọi điện thoại đã cẩn thận suy nghĩ vấn đề này. Dương Phàm đến tỉnh Giang Nam chẳng qua mới một tháng. Chuyện ở Uyển Lăng có thể nói là do tình cảm cũ, quay về quê cũ trùng hợp nhìn thấy chuyện ở huyện Vĩ Huyền. Vậy còn thành phố Tam Hà thì sao? Chỉ bởi vì một người phụ nữ kêu oan, phó bí thư tỉnh ủy tự mình đến thành phố Tam Hà sao? Chuyện Bao Lực thoạt nhìn là trùng hợp, nhưng thực tế thì sao? Nhận chức chưa lâu mà căn cơ không đủ đã chạy khắp nơi, đắc tội người khắp nơi, đây không phải chuyện mà một phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi nhưng giàu kinh nghiệm nên làm.
Cầm điện thoại di động trong tay khoảng 5 phút, Bao Minh Nghị rốt cuộc đưa ra kết luận. Một loạt động tác này của Dương Phàm mục đích chính là thị uy. Về phần thị uy cho ai xem, như vậy do từng người nhận định vậy.
Ấn phím điện thoại, đầu bên kia đổ chuông ba lần liền có người nghe điện:
- Alo, tôi là Lý Thắng Lợi.
Bao Minh Nghị thở dài một hơi, bình tĩnh nói:
- Tôi là Bao Minh Nghị, xin hỏi Phó bí thư Dương có tiện nghe điện hay không?
Bao Minh Nghị nói vô cùng khách khí, nếu là bình thường đúng là không dám tưởng tượng. Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh được đãi ngộ đặc biệt, không cần thiết phải khách khí với một thư ký như vậy.
Có thể thấy tình hình mạnh hơn người mà. Bao Minh Nghị vì Bao Lực, xem như đã bỏ mặt ra bên ngoài.
- Ngài chờ một chút.
Lý Thắng Lợi che ống nói, quay đầu lại nhìn Dương Phàm đã đưa tay ra:
- Đưa cho tôi.
Dương Phàm đoán lúc này Bao Minh Nghị cũng nên gọi điện tới.
Sau khi cầm điện thoại, Dương Phàm vô cùng bình tĩnh mà nói:
- Chào đồng chí Minh Nghị, tôi là Dương Phàm.
Lý Thắng Lợi âm thầm chẹp miệng, thầm nghĩ lỗ tai của lãnh đạo đúng là như thần.
- Chào đồng chí Dương Phàm.
Bao Minh Nghị nghe được Dương Phàm không xưng hô chức vụ, trái tim khẩn trương cũng hạ xuống một chút. Nếu như Dương Phàm một chút đường sống cũng không lưu, như vậy giờ phút này đã xưng hô chức vụ ra.
Hơi bình tĩnh chút, Bao Minh Nghị cười nói:
- Có tiện tìm một chút cùng ngồi xuống không? Cùng nhau uống chén trà trò chuyện vài câu.
Dương Phàm cũng cười nói:
- Được, đồng chí nói địa điểm.
Bao Minh Nghị trầm ngâm một chút rồi nói:
- Quán trà Minh Lộ đường Thắng Lợi, ở đó đi.
Dương Phàm dập máy rồi nói với Lâm Chí Quốc. Lâm Chí Quốc quay đầu xe phóng về đường đó.
Đường Thắng Lợi còn giữ được khá nhiều kiến trúc cổ, theo thành phố phát triển nơi này mặc dù không phải khu phố trung tâm, nhưng là một con đường du lịch trọng điểm. Quán trà Minh Lộ là một kiến trúc bằng gỗ hai tầng, xe Hồng Kỳ vừa đỗ ổn định, xe Audi của Bao Minh Nghị cũng dừng ở bên cạnh.
- Chào Phó bí thư Dương.
- Chào chủ tịch Bao.
Cùng gọi chức vụ, tính chất trong đó lại khác. Đầu tiên mở miệng là Bao Minh Nghị. Bao Minh Nghị chủ động đưa tay ra, ý rất rõ ràng. Là một người lui về tuyến 2, cấp bậc mặc dù cao một chút, nhưng tư thế phải thích hợp, đồng thời cũng là một loại tỏ vẻ cúi đầu. Đối với việc này Dương Phàm thầm cảm thán, giáo dục con cái là rất quan trọng.
Sau khi đơn giản nói chuyện một lát, hai người không hẹn mà cùng để thư ký lưu lại bên dưới. Dẫm trên con đường làm bằng gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, phối hợp cảnh xung quanh càng thêm cổ xưa. Vẻ mặt hai người rất bình tĩnh, như hai người bạn quen biết từ lâu cùng đến quán uống trà. Người nào không biết cũng không thể nghĩ được cách đó không lâu, một người trong đó còn đẩy con đối phương vào cục Công an thành phố. Còn muốn ép tội danh cưỡng dâm chưa thành.
Bao Minh Nghị dường như thường xuyên đến đây, khi lên lầu có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đoan trang từ sau quầy thu ngân ngẩng đầu lên, thấy Bao Minh Nghị liền cười cười từ bên trong đi tới.
- Chú đến, vị này là như thế nào?
Người phụ nữ cười cười đưa đôi tay trắng nõn ra với Dương Phàm. Dương Phàm đang thầm suy đoán quan hệ của người phụ nữ này và Bao Minh Nghị, cười cười bắt ta. Không đợi Bao Minh Nghị giới thiệu, Dương Phàm đã nói:
- Dương Phàm.
- Vu Lỵ Lỵ.
Vừa nói Vu Lỵ Lỵ đột nhiên dừng một chút:
- Dương Phàm? Phó bí thư tỉnh ủy hình như cũng là tên này.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Cô biết thật ra cũng rất nhiều.
Vu Lỵ Lỵ nghe xong không nhịn được phì cười, đưa tay che miệng một lát mới bỏ ra:
- Ngài thật hài hước.