Ta Chính Là Thần

Chương 6: Trí Tuệ Và Sinh Mệnh




Hắn vươn tay ra, lại đột nhiên nghĩ tới bản thân không chạm vào bất cứ thứ gì ngoại trừ Tam Diệp Nhân và Dung Hợp Quái.

Điều này khiến cho ánh mắt của Doãn Thần có chút hiu quạnh.

Cười cười, nói: “Xem qua rồi… đừng lãng phí nữa!”

Ý niệm của Doãn Thần thay đổi, trong biển rộng dâng lên sóng lớn.

Một con vật khổng lồ thực sự đột phá khỏi mặt nước, đi về hướng Kim tự tháp.

“Ùng ục~”

“Ùng ục~”

Dung Hợp Quái bò lên dọc theo Kim tự tháp, dùng xúc tu kéo con vật khổng lồ dài sáu mét ra, sau đó một miếng nuốt trọn nó như một viên đậu đường.

Bá chủ đại dương của thời đại thái cổ gì chứ, ở trước mặt Dung Hợp Quái giống như quái vật thần thoại này, còn không đáng để nhắc đến.

Doãn Thần đứng ở cửa Điện Thần, quái vật thần thoại sau lưng nuốt chửng điểm tâm mà Thần thưởng cho nó một cách thỏa mãn, Tam Diệp Nhân ở bên cạnh theo sát.

Cảnh tượng này đủ để khiến người khác khiếp sợ, nhưng ba người trong cảnh tượng lại coi như bình thường.

Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn phù điêu được điêu khắc trên cột xà.

Không có màu sắc, nhưng nhân vật trông rất sống động.

Trong đó có nhà cao tầng, có ngựa xe như nước, có vô số bóng người đang đi bên trong phố sá sầm uất.

Đây là do Tam Diệp Nhân có đôi tay linh hoạt điêu khắc, hắn kế thừa trí tuệ của Doãn Thần, còn đồng thời có được một phần cảnh tượng trong ký ức của hắn.

Chỉ là hắn không hiểu những thứ trong cảnh tượng này là gì, không thể hiểu được sao lại có nhiều người như vậy, tại sao những người này lại không giống mình cho lắm.

Cũng không hiểu những con chim sắt bay trên trời, những cái hộp chạy trên mặt đất kia lại là thứ gì.

Hắn chỉ biết rằng Thần thích những thứ này, thế nên đã khắc đầy những cảnh tượng này khắp trong ngoài Điện Thần.

Thần dừng lại rất lâu dưới những bức tranh và phù điêu này, không nói một lời.

Hôm nay lại khác, hắn chỉ vào một bóng dáng nhỏ bé không thể nhìn rõ trong khung cảnh.

“Nhìn xem!”

“Đây chính là người.”

Tam Diệp Nhân cũng vội vàng nói, gật gật đầu, giống như nóng lòng muốn khẳng định thân phận của mình: “Ta… Ta…”

“Cũng là người!”

Doãn Thần lắc đầu: “Ngươi không phải là người.”

“Ngươi là Tam Diệp Nhân.”

“Ngươi là do ta chế tạo ra, sinh vật có trí tuệ do bọ ba thùy biến thành hình người.”

Tam Diệp Nhân không hiểu được sự khác biệt giữa người và Tam Diệp Nhân.

Doãn Thần đi giữa hành lang bên ngoài Điện Thần: “Ta là một người cô độc, ngươi cũng chỉ có một mình.”

“Chủng tộc người còn chưa ra đời ở trên cái thế giới này, mà Tam Diệp Nhân cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi.”

Tam Diệp Nhân lần đầu tiên biết đến cái khái niệm chủng tộc này, hắn cuối cùng cũng biết, Tam Diệp Nhân không phải tên của hắn, mà là tên Thần dùng để gọi chủng tộc này của hắn.

Còn hắn.

Không phải người.

Tam Diệp Nhân lần đầu tiên cảm nhận được loại tâm trạng đau lòng này, hắn rất buồn.

“Nhân Trại Thần!”

“Ta… cũng… muốn… tên!”

Doãn Thần đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nếu Dung Hợp Quái đã có thể dung hợp và sao chép đặc trưng của sinh mệnh, vậy sao lại không tận dụng sức mạnh của Dung Hợp Quái, triệt để sáng tạo ra chủng tộc này của Tam Diệp Nhân chứ?

Tam Diệp Nhân quỳ trên mặt đất khẩn cầu, Doãn Thần thuận miệng nói ra một cái tên.

“Redlichiida.”

“Ngươi tên là Redlichiida.”

Thế là Tam Diệp Nhân lại một lần nữa hoan hô, hắn giống như một đứa trẻ vậy.

Đau khổ đến nhanh, đi cũng nhanh.

- ---------------------

Dung Hợp Quái chính là một tạo vật thần thoại không khoa học, một cỗ máy sinh vật.

Nó có thể cướp đoạt bộ phận của các sinh vật khác, có thể cưỡng chế dung hợp đặc trưng và đoạn gen của những sinh vật khác.

Doãn Thần chuẩn bị sử dụng sức mạnh của nó, dùng Redlichiida và tiền thân bọ ba thùy của nó chế tạo ra trứng thụ tinh hoặc là phôi thai, sau đó thông qua sức mạnh của Dung Hợp Quái tạo ra một chủng tộc.

Nhưng mà cỗ máy sinh vật này không thể nào chính xác được, thứ được sinh ra càng giống một cái hộp ngẫu nhiên hơn.

Muốn sinh ra tạo vật trong mục tiêu còn cần có một chút may mắn, tràn ngập sự không chắc chắn.

Nhưng Doãn Thần lại không lo lắng gì, mà còn cho rằng mình nhất định sẽ thành công.

Bởi vì hắn bây giờ có thể nói là không có gì cả, ngoại trừ một thứ.

Đó chính là thời gian.

Con thú khổng lồ thần thoại đó nghe thấy được lời kêu gọi của Thần, bò lên trước Điện Thần, cơ thể giống như núi thịt chen vào bên trong cung điện, từng con mắt màu xanh quái dị lớn nhỏ khác nhau nhìn quanh bên trong.

Thần đứng ở trong đại điện, mắt nhìn chăm chăm về nó.

“Ta cần ngươi đưa vỏ ốc cho ta.”

“Có được không?”

Sức mạnh giống như thần thoại kia của Dung Hợp Quái cơ bản đều tập trung trên vỏ ốc, mà bản thân Dung Hợp Quái chỉ là một trung tâm điều khiển.

Cho nên vỏ ốc của nó có thể tháo xuống được, như vậy Doãn Thần muốn dùng như thế nào cũng được.

Dung Hợp Quái: “Ùng ục.”

Hàng trăm cặp mắt to đáng sợ nhìn chằm chằm Doãn Thần, nhưng Doãn Thần lại cảm thấy có chút vô tội.

Nó nghe không hiểu Doãn Thần đang nói gì, càng không hiểu loại kiểu câu hỏi thăm này có ý gì.

Hắn là một con vật do Thần tạo ra mà chỉ cần Doãn Thần đưa ra mệnh lệnh thì sẽ có thể hành động theo mệnh lệnh, cho dù nó không hiểu mệnh lệnh này rốt cuộc có nghĩa là gì.

So với nô bộc của Thần thì càng giống một công cụ hơn.

Muốn sử dụng như thế nào là ý muốn của Thần, nó không có suy nghĩ riêng của mình.

Doãn Thần vuốt ve da của nó: “Hỏi sai ngươi rồi!”

Hắn nhất thời có chút đồng cảm với Dung Hợp Quái: “Hoá ra trí tuệ cũng là một loại sức mạnh thuộc về thần thoại.”

Vốn dĩ Doãn Thần cảm thấy so với loại sức mạnh giống như kỳ tích thần thoại này của Dung Hợp Quái, thì Tam Diệp Nhân quả thật rất yếu.

Bây giờ lại cảm thấy, Tam Diệp Nhân có sức mạnh trí tuệ mới là thần thoại và kỳ tích thực sự.

Con người luôn cảm thấy những thứ mình có không đáng một chữ.

Lại chưa từng nghĩ tới, đó đã là sức mạnh và thần thoại tối thượng trong vũ trụ bao la.