Ta Có Dược A!

Chương 122: Tác dụng Tiên Thiên Đan




Edit: Tracy F ( Vi Tiểu Bảo)

Đoàn người nhanh chóng thuận lợi trở về Kình Vân Tông, hai Võ giả nô lệ kia đồng tử co rút lại, mới biết được người mua chính mình là đệ tử tông môn. Vì thế vẻ không cam lòng trước đó hiện tại biến thành có chút do dự.

Vào đến sân sau, Long Nhị mở cửa nghênh đón, hắn nhìn thấy theo sau công tử nhà mình còn có hai tên gia hỏa có vẻ không phải là khách nhân, ánh mắt không khỏi sắc bén lên, đưa mắt nhìn bọn họ trên dưới đánh giá một phen. Chờ khi ánh mắt chạm tới chiếc vòng cổ trên cổ đối phương, tức khắc hiểu rõ.

Thì ra là nô lệ.

Nhưng thân là Thiên Long Vệ, hắn cũng giống như Long Nhất vậy, đều sẽ nhìn chằm chằm hai người này chặt chẽ, khiến bọn hắn không dám vọng động. Chờ khi dạy dỗ tốt, mới có thể dốc sức cống hiến cho công tử.

Long Nhất cùng Long Nhị trao đổi ánh mắt.

Trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra, đã có quyết định của mình.

Lại nói Công Nghi Thiên Hành cũng không phải là người thích dài dòng, mục đích mua nô lệ sớm đã xác định rõ ràng, giờ phút này dĩ nhiên nên làm cái gì thì làm cái đó.

Vì thế, y liền ra dấu với Cố Tá.

Cố Tá sáng tỏ, trong lòng bàn tay liền xuất hiện bình ngọc, bên trong chứa chính là hai cái được gọi là Tiên Thiên Đan hắn luyện chế ra gần đây.

Công Nghi Thiên Hành tiếp nhận bình ngọc, bên trong đổ ra hai viên đan dược màu nâu.

Tiền Hổ Lưu Báo vừa thấy, liền bày ta tư thái phòng bị.

Bọn họ cũng là lão sơn phỉ, rất nhiều chuyện không cần giải thích, vừa thấy là có thể biết.

Công Nghi Thiên Hành quả nhiên nói: "Đây là hai viên Tiên Thiên Đan thô chế, còn chưa biết hiệu dụng sau khi ăn vào, chỉ là sẽ không hiểm cho tính mạng thôi. Hai người các ngươi lấy một viên, làm thử đan. Nếu các ngươi may mắn, có thể mượn cơ hội này đột phá Tiên Thiên cảnh."

Sau khi nghe xong những lời này, ánh mắt hai vị Võ giả lập lòe, cảm xúc điên cuồng tuôn ra.

Tiên Thiên Đan? Bọn họ từng nghe nói qua, Tiên Thiên đan có màu tím tôn quý, còn màu này rất là không đúng... Nhưng người này nói là thô chế, chẳng lẽ đây là vật luyện chế không biết có thành công hay không? Nhưng nếu là có mấy phần cơ hội có thể đột phá Tiên Thiên cảnh, vậy thật ra cũng có thể liều một lần. Huống chi cho dù cự tuyệt, bản thân là người bị quản chế, có thể thật sự cự tuyệt được ư? Còn không sảng khoái chút. Chỉ mong người này nói không thương tổn đến tính mạng không phải là nói dối.

Vì vậy dưới sự rối rắm, Tiền Hổ Lưu Báo vẫn nhất trí, duỗi tay từng người tiếp nhận một viên. Bọn họ đã hạ quyết tâm, lại không do dự, trực tiếp đưa đan dược vào miệng ăn vào.

Trong phút chốc, đan dược kia hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn xông thẳng vào cổ họng thuận đường đi xuống, lưu chuyển khắp người, qua vô số kinh mạch, muôn vàn lỗ chân lông, Cốt Châu toàn thân.

Dược lực nóng rực chảy rộng toàn thân hai người, làm cho mỗi Cốt Châu trong cơ thể chấn động, cộng minh lên, dòng khí khủng bố ầm ầm vù vù bốn phía, không ngừng đánh sâu vào nguyệt khiếu Thiên Cương vốn ngoan cố không thôi.

Đây thật là Tiên Thiên Đan! Dòng khí Tiên Thiên kia trợ giúp hai người có được cơ hội đột phá!

Lại nói đám người Cố Tá.

Khi Công Nghi Thiên Hành lấy ra Tiên Thiên Đan kêu hai người kia ăn vào, Long Nhất Long Nhị liền hiểu rõ, trong lòng đều là cảm kích.

Bọn họ thân là Thiên Long Vệ, vốn nên vì công tử phân ưu, Tiên Thiên Đan kia thập phần quan trọng, bọn họ thử dược cũng là bổn phận, cho dù mất đi tính mạng cũng là đáng giá.

Nhưng công tử lại chưa từng như vậy, thà rằng hao phí vàng bạc mua nô bộc không đáng tin cậy... Quan tâm săn sóc như thế, hỏi sao bọn họ như thế nào có thể không liều mình báo đáp chứ.

Cố Tá nhìn thấy, trong lòng không khỏi có chút tán thưởng: Đại ca đúng là giỏi thu mua nhân tâm, khó trách Long Nhất Long Nhị bọn họ đều khăng khăng một mực.

Hắn tự hỏi nếu là chính mình, chỉ sợ là không có năng lực này, cho dù báo ân, cũng sẽ không đến mức xả thân như vậy.

Sau đó lực chú ý hai người liền tập trung vào hai vị Võ giả vừa mới ăn Tiên Thiên Đan.

Chỉ thấy bọn họ sắc mặt ửng hồng, huyết mạch sôi sục dâng trào khắp kinh mạch, tựa như muốn thoát ly khỏi thân thể, phi thường đáng sợ.

Hiển nhiên đây đều là tác dụng của đan dược, lại không biết được rốt cuộc tác dụng cụ thể là gì? Hai Võ giả này không biết có được như nguyện đột phá cảnh giới Tiên Thiên hay không?

Chờ một lúc,  Cố Tá dò hỏi hệ thống: Tiên Thiên Đan ta luyện chế rốt cuộc có dùng được hay không, ngươi biết không?

[ Luyện chế bằng máu thiên đố thân thể, không đoán trước được.]

Cố Tá xụ mặt suy sụp.

Hắn đã hiểu.

Thiên đố thân thể gì đó, thật là quá khó chơi.

Cũng may dược hiệu Tiên Thiên Đan biểu hiện rõ ràng, ngoài trừ những phản ứng bên ngoài vừa rồi của hai vị Võ giả kia, trên đỉnh đầu bọn họ còn toát ra từng đợt khói trắng, tựa như Long Xà, dựng thẳng xông lên, như gắn kết với thứ gì đó huyền diệu kì lạ.

Cùng lúc đó, biểu tình hai người Tiền Hổ Lưu Báo cũng không còn thống khổ như vừa rồi.

Đại khái qua nửa canh giờ.

Hai người bọn họ đồng thời hét lớn, trong thân thể như sóng biển quay cuồng, không ngừng nhấc lên từng đợt thủy triều, lại như lôi đình trào dâng, thanh thế hiển hách.

Nguyệt khiếu nào đó đột nhiên phát ta tiếng nổ đùng, một viên Cốt Châu bay nhanh xoay tròn đè ép lại huyết nhục.

Tiền Hổ mở mắt đầu tiên, hộc ra một ngụm trọc khí.

Lưu Báo cũng theo sát sau đó, phun ra trọc khí, trong hai mắt chứa đựng thần quang.

Cả người bọn họ so với vừa rồi cảm giác đều bất đồng, hơn nữa bên ngoài da đều bị bao trùm bởi một tầng cáu bẩn thật dày, giống như Cố Tá sau khi đột phá vậy, những ô trọc trong cơ thể mượn cơ hội này xuất ra ngoài, hình thành một thứ giống như bùn đất, chỉ cần vừa động, sẽ giống như da nẻ nứt ra.

Sau một tiếng ngâm, hai người đứng lên, thế nhưng vậy mà đồng thời đột phá Tiên Thiên cảnh.

Chỉ là vẻ mặt bọn họ lại không đẹp chút nào. Bởi vì bọn họ phát hiện sau khi đột phá Tiên Thiên cảnh tác dụng của vòng cổ đã giảm đi rất nhiều, nhưng từ trong đáy lòng bọn họ lại sinh ra một loại cảm giác cực kì thân cận đối với Công Nghi Thiên Hành.

Dưới cảm giác thân cận đó, đừng nói đến thương tổn Công Nghi Thiên Hành, chỉ cần trong lòng Công Nghi Thiên Hành có chút không thôi họ đều sẽ không tự chủ được mà dâng lên sợ hãi, chỉ hận không thể lấy tánh mạng ra để khiến y vừa lòng.

Này quá kì quái!

Tự hồ như sinh mệnh cùng thần hồn đều được cống hiến cho Công Nghi Thiên Hành, đem Công Nghi Thiên Hành trở thành thân nhân, trở thành tín ngưỡng, trở thành chủ nhân không dám làm trái ý nhất.

Điều này có thể không làm cho hai huynh đệ căn bản không có ý muốn thần phục Công Nghi Thiên Hành không kinh hãi được hay sao?

— nhất định là do tác dụng Tiên Thiên đan vừa rồi!

Trong miệng Công Nghi Thiên Hành cũng nhẹ nhàng "di" một tiếng.

Cố Tá nghi hoặc: "Đại ca, làm sao vậy?"

Công Nghi Thiên Hành như suy tư: "Sau khi Tiền Hổ Lưu Báo đột phá, ta bỗng nhiên cảm thấy bọn họ cùng ta tựa hồ có liên hệ huyết thống... Ta có thể tự nhiên nắm giữ sinh tử của bọn họ. So với dùng vòng cổ trừng phạt thuần phục bọn họ, thì ta giống như chỉ cần động chút ý niệm, bao họ sẽ lập tức bị rút cạn máu, Cốt Châu vỡ nát mà chết."

Cố Tá nghẹn họng trân trối: "Mỗi viên Tiên Thiên.... "

Công Nghi Thiên Hành chậm rãi thở phào: "Đại khái chính là bởi vì nguyên nhân này."

Hai người đều tuyệt không nghĩ tới, luyện chế ra Tiên Thiên Đan thành công, lại mang đến thêm cái tác dụng phụ như vậy.

Nói cách khác, hiện giờ chỉ cần dùng máu Công Nghi Thiên Hành luyện chế Tiên Thiên Đan, ngày sau cho người khác ăn vào, chẳng phải đều sẽ trở thành cấp dưới tuyệt đối trung thành hay sao... Thậm chí có thể nói là nô lệ?

Đan dược như vậy, cũng quá quỷ dị rồi đó!

Bất quá, Công Nghi Thiên Hành cũng đã nghĩ rất nhiều thứ.

Trong thời gian ngắn ngủi mà kinh dị qua đi, y lại có chút nghi vấn giấu ở trong lòng.

Thí dụ như máu y hiện tại khi luyện ra Tiên Thiên Đan có tác dụng phụ như vậy, nếu chờ y đạt đến Tiên Thiên cảnh, lại dùng máu đó luyện chế, liệu có gì khác nhau hay không? Lại nếu như y chỉ tăng thêm có hai nô lệ thì y không cảm thấy gánh nặng gì, nhưng nếu luyện chế thêm nhiều Tiên Thiên Đan nữa, số nô lệ cần khống chế sẽ nhiều hơn, vậy cực hạn là ở đâu? Có ảnh hưởng đến cảnh giới sau Tiên Thiên hay không?

Đủ loại nghi vấn, tạm thời đều không được giải đáp.

Cố Tá hít sâu, đè ép trấn động trong lòng.

Hắn nhớ tới mình còn một môn kỹ năng gọi là Dược Nô Ấn, hiệu quả xem ra chỉ sợ cũng cùng cấp bậc với việc dùng máu tươi thiên đố thân thể luyện chế Tiên Thiên Đan. Chỉ nghĩ chút thôi đã làm người ta cảm thấy sợ hãi rồi.

Mắt thấy Tiên Thiên Đan có tác dụng kì lạ như vậy, Công Nghi Thiên Hành cũng không nói thêm gì, chỉ đi đến trước mặt hai Võ giả một mang vẻ mặt sùng kính, một thì thần sắc đang giãy giụa không cam lòng, ngón tay nhẹ nhàng vươn ra hướng lôi phù trên vòng cổ ấn mấy cái, lại nghe được từng tiếng "ca" vang lên, làm chúng nó mở ra, rơi trên mặt đất.

Vòng cổ trói buộc Tiền Hổ Lưu Báo được mở ra, nhưng sự giam cầm vô hình so với hữu hình lại càng thêm đáng sợ, khiến thân thể bọn họ không chỉ bị câu cấm, ngay cả thần hồn cũng hướng về Công Nghi Thiên Hành.

Huynh đệ hai người không tình nguyện mà hướng Công Nghi Thiên Hành cúi chào.

Công Nghi Thiên Hành lại nói: "A Tá là nghĩa đệ của ta, về sau các ngươi đối đãi với A Tá cũng phải như đối với ta vậy."

Tiền Hổ Lưu Báo nghe xong lại không tình nguyện mà đáp ứng.

Bọn họ kiệt ngạo hung ác thế nào đi nữa, chung quy cũng không thể không thuần phục dưới sức mạnh huyết mạch bên trong.

Bên kia Long Nhất Long Nhị trước đó bàng quan, dần dần biết được tác dụng của Tiên Thiên Đan, hai người nửa quỳ trước mặt Công Nghi Thiên Hành: "Công tử, chúng ta nguyện ngày ngày đi theo công tử cùng Cố dược sự, nếu công tử tiến vào nội môn, khẩn cầu công tử ban đan!"

Công Nghi Thiên Hành hiểu rõ tâm ý bọn họ, nói: "Đan này đã thử qua, cũng không độc hại, chỉ là tác dụng phụ mạnh chút. Các ngươi thật sự xác định muốn như thế sao?"

Long Nhất Long Nhị không chút do dự: "Đúng vậy, công tử!"