Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 235: Bệ hạ có thể gả muội muội ra ngoài hay không?




Phùng Niệm nghe nói kỹ thuật viên tới từ Đại Thanh dựa vào > để nhớ lại bản vẽ, hiện giờ đã làm ra chiếc máy hơi nước đầu tiên, mới phấn khởi chạy đến muốn xem thử thiết bị máy móc trong nhà máy, trên đường thuận tiện lộ mặt trước bách tính một chút mà thôi.

Không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy, vậy mà đụng phải Nhị Hoàng tử Hồ quốc.

Ô Lực Cát này, trông vậy mà không thay đổi quá nhiều, cũng không biết có phải bởi vì hắn ta có bộ dáng hấp tấp từ nhỏ hay không, sáu bảy năm trước trông có vẻ người lớn rồi, bây giờ ngược lại không lộ ra, nhưng trông vẫn cường tráng cao lớn giống như đầu gấu.

Sau khi xa giá đi qua, Phùng Niệm đã phàn nàn ngay trong group.

Phùng Niệm: "Lòng dạ Hồ vương này đúng là lớn thật, tên ngu ngơ như vậy còn dám thả ra ngoài."

Đông Ca: "Ông ta nào biết được có muội ở bên này, không nghĩ ra đấy!"

Đát Kỷ: "Muội đừng giải thích, thảo nguyên các muội chính là dạng ngu ngơ, trông hắn ta như thế không chừng sẽ phải cắm đầu xuống hố của chủ group lần hai."

Vương Chính Quân: "Đây là tới bàn bạc việc mua bán lông dê phải không?"

Dương Ngọc Hoàn: "Ta đã tiên đoán được bọn họ phải ăn thiệt thòi rồi, làm không tốt cũng không cần Niệm Niệm ra mặt, hắn ta sẽ đồng ý mọi thứ vì lấy lòng Doanh Chính."

Phùng Niệm: "Thành thật mà nói ta rất không đành lòng."

Đát Kỷ: "Đây là muội đang mèo khóc chuột!"

...

Ở trong trí nhớ của Phùng Niệm, lần gặp mặt trước giữa nàng và Ô Lực Cát đã là nhiều năm trước rồi, dường như lúc ấy là ngâm xướng kinh Phật cho hắn ta, lúc ấy hắn ta còn mang theo một người huynh đệ, trong group trêu chọc bọn họ đừng ở trên đường trở về một đường đi một đường đào hang Phật.

Ca này có thể đấy!

Sau khi trở về còn vặn lại bản thân cho đoan chính, không có càng chạy càng xa trên con đường khập khiễng.

Nàng suy nghĩ một chút về việc cải tiến và sản xuất thiết bị máy móc thì đã đến nhà máy, đây không phải là lần đầu tiên Phùng Niệm nhìn thấy lò hơi nước, đời trước nàng đã thấy thứ này, đương nhiên cái lò hơi kia trông tốt hơn nhiều so với kỹ thuật viên Đại Thanh làm ra, lúc ấy Phùng Niệm cũng không cảm thấy hiếm lạ gì, hiện tại nàng lại cực kỳ quý trọng.

Lò hơi, thứ này có thể ứng dụng trong quá nhiều ngành nghề. Nhà máy là nền tảng, còn có khai thác mỏ trạm phát điện, các loại xe lửa, tàu thuỷ... Thứ đồ chơi này có thể kéo quá trình cách mạng công nghiệp tiến về phía trước một đoạn lớn, Phùng Niệm hỏi một chút còn bao lâu nữa máy dệt vải kiểu mới có thể ra mắt, sau khi đạt được câu trả lời chắc chắn hơn nữa xem bọn họ dùng thử lò hơi nước, Phùng Niệm vừa lòng thỏa ý chuẩn bị trở về hoàng cung đi thương lượng bước tiếp theo với Chính ca.

Máy hơi nước cần nhiên liệu, nguồn cung ứng than đá phải đầy đủ.

Còn có, với khí hậu Tần quốc mà nói, ở đây thích hợp trồng cây cao su.

Cao su không cần phải nói, được sử dụng rộng rãi trong các lĩnh vực công nghiệp, người bình thường đều biết nhiều nhất chính là làm lốp xe. Hiện tại không làm được ô tô, nhưng có thể bố trí xe đạp đấy, muốn làm thứ này thì cần cao su làm lốp xe, nếu không xe không dễ đi.

Trong đoạn lịch sử trước kia của Phùng Niệm, cây cao su truyền đến bán đảo Mã Lai vào cuối thế kỷ mười chín, so sánh với bên kia, bây giờ chắc hẳn Tần quốc không có, Phùng Niệm vẫn có ý định sắp xếp người đi các nơi hỏi một chút trong nước có cây rơi nước mắt hay không, dù sao cũng là vô căn cứ, ngộ nhỡ có thì sao?

Nếu thật sự không có, vậy thì vẫn phải mượn mấy người từ chỗ Từ Hi Thái hậu, sắp xếp người trước kia phụ trách xưởng đóng tàu làm ra tàu chạy bằng hơi nước, sau đó đi một chuyến đến nơi sản sinh cây cao su, ngoại trừ cây cao su, còn có thể đưa một số rau quả trở về.

Đã nghĩ đến bố trí xe đạp cải tiến giao thông, tất nhiên sẽ lập tức nghĩ tới đường xi măng.

Đúng lúc Phùng Niệm còn chưa có cách mở nhà máy thiết bị cơ khí, nàng lập tức hỏi thăm, lúc ấy Thanh triều đã đưa thứ gọi là xi măng này vào chưa? Có thể sản xuất được hay không?

"Xi măng?"

Mấy người nhìn nhau, lắc đầu nói chưa từng nghe bao giờ, lại nói: "Có khả năng chúng ta biết không phải là cái tên này, nếu không người miêu tả thử xem, đó là thứ gì?"

"Là bột mịn đấy, thêm nước vào có thể dùng để sửa đường xây tường, sau khi ninh kết đặc biệt rắn chắc."



Lập tức có người bừng tỉnh đại ngộ nói: "Là tế miên thổ. Người được chúng ta phái đi học tập ở phương Tây trở về từng nhắc tới, lúc ấy đưa vào rồi, đã từng làm nhà máy miên thổ, hình như nhà máy cách kinh thành không xa lắm, về sau xây dựng lại công ty xi-măng. Muốn làm thứ đó, mấy người chúng ta không được, ngài đến chỗ lão Phật gia yêu cầu người khác đi."

Làm xi măng và cải tiến thiết bị bên này quả thật không phải chung lĩnh vực, Phùng Niệm nghe bọn họ báo tên, lên xa giá mở ra group chat @ Từ Hi, hỏi nàng ta có thể kéo người này hay không.

Trong group đại khái biết quy tắc cho kỹ thuật viên xuất hiện, người được đề cử chính là độ thiện cảm của Từ Hi Thái hậu không tệ lắm mới có thể được nàng ta triệu hồi tới.

Chẳng mấy chốc, Từ Hi cho câu trả lời chắc chắn, nói nàng ta muốn tâm sự với người ta trước, chờ một lát mấy người Phùng Niệm tiến vào hoàng cung lại gửi cho nàng.

Người này vừa đến tay, là đưa ra yêu cầu mới cho Doanh Chính.

Muốn nung tế miên thổ, kỹ thuật là một mặt, trước tiên phải có nguồn cung ứng nguyên vật liệu đầy đủ. Vật liệu chủ yếu là hai loại: Đá vôi và than bùn, nhà máy tốt nhất xây ở gần nơi sản sinh nguyên vật liệu, có thể tiết kiệm phí chuyên chở.

Doanh Chính hỏi hắn ta một chút, sau khi biết rõ ràng đây là vật gì, cuồng ma xây dựng hết sức động lòng.

Đối với tế miên thổ này, hứng thú của hắn ta còn lớn hơn so với máy dệt trước đó, nếu đã có loại gạch được nung tốt này, phòng ở có thể được sửa chữa kiên cố và đẹp đẽ, sàn nhà cũng có thể được lát lại vô cùng bằng phẳng, xe ngựa chạy được nhanh hơn.

"Thứ này là đồ tốt! Trẫm giao thứ này cho tiên sinh, cần tiền hoặc là muốn người ngươi cứ nói, nhất thiết phải dựng lên nhà máy."

"Bệ hạ yên tâm, có sự ủng hộ hết sức của người, tế miên thổ nhất định có thể thành công."

"Tốt, quá tốt rồi."

Doanh Chính đã trao toàn bộ niềm tin cho vị Đường tiên sinh mới tới này, nhà mấy tế miên thổ này do hắn ta xây lên, địa điểm do hắn ta chọn, cần bao nhiêu tài chính và nhân thủ cứ việc nói.

Phía trên bật đèn xanh, tất nhiên là Đường tiên sinh tinh thần phấn chấn rời đi.

Đương nhiên, trước khi đi cũng bị cạo đầu, đội bộ tóc giả chuyên dụng trên phim cổ trang, còn thay đổi y phục bản địa đặc trưng của Tần quốc.

Sau khi hắn ta rời đi, Doanh Chính tháo dỡ uy nghiêm đối với người ngoài, chân tâm thật ý cám ơn muội muội.

"Tế miên thổ này, cũng là muội muội nhớ tới nói ra phải không? Trẫm không thấy tận mắt, nghe các ngươi nói là biết đồ tốt."

"Sau này ca ca sẽ biết, nếu đã có xi măng, lại có cốt thép, nhà ở tùy tiện đều có thể xây đến bốn năm tầng. Hiện giờ chúng ta cũng không cần nhà ở cao như vậy, đừng nóng vội, sau khi xi măng nung ra chúng ta có thể dùng trước. Mấy người chúng ta đều sử dụng rồi thì bán từng thùng ra bên ngoài, bán thứ này còn được tiền hơn bán vải. Nói như thế nào đây? Không chỉ có chúng ta biết dệt vải, nhưng trước mắt chỉ có chúng ta biết nung xi măng, người khác không có kỹ thuật này."

Doanh Chính cẩn thận nghe nàng nói, sau khi nghe xong quyết định phái người trung thành nhất qua bên kia, ít nhất mấy năm đầu Tần quốc phải ăn đủ tiền lãi, sau này thời cơ không chênh lệch bao nhiêu lại lấy kỹ thuật đi làm giao dịch.

"Là trẫm giành chính quyền này, khi đó muội muội đã cống hiến kỹ năng, hiện giờ toàn bộ nhờ kỹ thuật của muội muội chèo chống quốc gia này mới có thể phát triển, trẫm vẫn là lời nói kia, nếu ở Lương quốc muội muội không được tự nhiên thoải mái thì qua bên này đi, huynh muội chúng ta hai Thánh lâm triều cùng hưởng sự tôn kính."

Phùng Niệm khoát tay.

Đã làm mẫu thân người ta thì không đi được, ít nhất trước khi đền hết ánh sáng trưởng thành lông cánh đầy đủ, nàng phải ngó chừng.

Chuyện mang đền hết ánh sáng rời đi, Phùng Niệm không nghĩ tới.

Người cũng đã là Thái tử rồi, giang sơn chờ hắn kế thừa, đi gì mà đi? Rời đi không thiệt thòi à?

Giống như bây giờ cũng không có gì không tốt, Bùi Càn biết nàng thường xuyên qua bên này, cũng đã mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc dù giữa phu thê bọn họ không có tình cảm thực sự, nhưng ở chung cũng coi như hòa hợp, có đôi khi cãi vã tranh chấp, nhưng không có xung đột quá lớn, vẫn nên duy trì hiện trạng tốt hơn.

Sau khi nói xong chuyện xi măng, Phùng Niệm nhắc đến chuyện cao su, để hắn cũng sắp xếp người đi các nơi xem thử, hỏi thăm một chút có biết cây rơi nước mắt hay không.

"Đúng rồi, hôm nay ta ra ngoài thấy Nhị Hoàng tử Hồ quốc ở trên đường rồi, hắn ta đã mang người đến bên này, đoán chừng sẽ nhanh chóng tìm ca ca bàn bạc chuyện mua bán lông dê. Hắn ta tự mình đến nói rõ thảo nguyên vẫn coi trọng cuộc làm ăn này, ca, ca xem rồi suy tính nên dùng thái độ gì, ta sẽ không lộ diện."

Phùng Niệm quăng ra lời này, quả nhiên không lâu sau đó, Ô Lực Cát liên hệ phía Tần quốc, nói rõ mình tới từ Hồ quốc.

Trước khi nói chuyện làm ăn dù sao cũng phải tổ chức yến tiệc đón gió tẩy trần cho hắn ta.



Doanh Chính chiêu đãi hắn ta trong hoàng cung.

Sau khi Ô Lực Cát cẩn thận sửa sang mới đến đấy, lúc đầu cho rằng có thể gặp nữ Thân vương kia, kết quả cũng không có người. Hắn ta vẫn giống như năm đó, vẫn da mặt dày như vậy, lập tức hỏi: "Lúc ta đến từng thấy xa giá Thân vương điện hạ, tại sao hôm nay không thấy người đâu?"

Doanh Chính là Hoàng đế của động vật xã hội không sai, hắn có con mắt nhìn người rất tốt, lập tức hiểu rõ hắn ta có ý đối với muội muội.

Khẽ cười thầm một tiếng, nói: "Muội muội đang bận rộn không thể phân thân."

"Vậy thì thật đáng tiếc, tiểu vương nhìn thoáng qua từ xa thật sự là giật nảy mình, còn muốn hôm nay có thể nhìn cẩn thận một chút hay không." Ô Lực Cát bưng ly rượu lên hào sảng uống một ngụm, mới nói: "Thân vương điện hạ của quý quốc rất giống một người tiểu vương từng gặp trước đây, thoáng nhìn suýt chút nữa ta đã nhận lầm."

Doanh Chính biết hắn ta nói chính là Hoàng hậu Lương quốc, cũng không tiếp lời.

Hắn không tiếp, đám đại thần lại nói tiếp.

Đã có người hỏi là ai?

Hoàng hậu Lương quốc... Ô Lực Cát lại nuốt xuống khi lời đến bên miệng, vừa rồi hắn ta nghĩ đến, nếu mình nói ra Hoàng hậu Lương quốc, những người này nổi lên lòng tò mò hỏi hắn ta nữ Thân vương Tần quốc và Hoàng hậu Lương quốc thật sự rất giống sao, người nào xuất sắc hơn thì phải làm sao bây giờ?

Nói nữ Thân vương xuất sắc, hắn ta sợ những người này truyền ra ngoài, sau này truyền đến hoàng cung Lương quốc sẽ không hay.

Nói Hoàng hậu xuất sắc, chẳng phải là vả mặt người ta sao?

Đừng khiến cho hắn ta chỉ có thể lúng túng xấu hổ trả lời không phân cao thấp.

Vẫn đừng nhắc tới tên này thì tốt hơn.

Ô Lực Cát cao giọng cười to, nói: "Tên thì không nói, dù sao đều là nữ nhân rất xuất sắc, người nọ càng có thành tựu trên phương diện ca múa, cũng không biết điện hạ các ngươi..."

"Điện hạ chúng ta cũng không phải nữ nhân ca hát khiêu vũ cho người khác, nàng là người thật sự cầm quyền, vì bệ hạ phân ưu rất nhiều."

Ô Lực Cát ngoài miệng thì lấy lòng, trong lòng lạnh một nửa.

Loại nữ nhân này, không phải có thể đến Hồ quốc? Làm sao Tần hoàng có thể thả người?

Cho nên mới nói rốt cuộc hắn ta có vận khí gì vậy?

Trước đó thích Hoàng hậu Lương quốc, nhưng Hồ quốc không cường thịnh bằng Lương quốc, không giành vào tay được.

Hiện tại thích nữ Thân vương này, người ta lại là trụ cột triều đình, Tần hoàng không thể gả nàng đi xa.

Nếu so binh lực nhất định là Hồ quốc của hắn ta mạnh hơn, nhưng có tác dụng gì chứ? Một bắc một nam ở giữa còn kẹp lấy Lương quốc, Hoàng đế Lương quốc có thể tùy ý hắn ta chỉ huy xuôi nam hay sao?

Trong lòng Ô Lực Cát cảm thấy đau khổ, thật sự rất đau khổ.

Tại sao ông trời luôn đối với hắn ta như vậy? Để hắn ta dễ dàng gặp gỡ nữ nhân mình thích, nhưng cách thiên sơn vạn thủy muốn tu thành chính quả đúng là khó khăn chồng chất.

Mặc dù khó khăn chồng chất, trong lúc gặp riêng Tần hoàng vào ngày hôm sau, hắn ta vẫn nói một chút, hỏi bệ hạ có thể gả muội muội ra ngoài hay không?

Doanh Chính: ...

Đầu gấu này thật sự có can đảm.

Nhìn ngang nhìn dọc hắn ta còn không đoan chính bằng Bùi Càn, thật là to gan, thật sự dám nghĩ dám nói.