Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 47: Nữ nhi này rốt cục ngớ ngẩn triệt để?




Editor: Đào Sindy

Từ khi ý thức được mình gặp báo ứng, Bùi Càn liền quy củ, không đi đến cung của các phi tần khác, hoặc là bận rộn nhiều việc chính sự không vào hậu cung, đi thì cũng đi đến chỗ Hi phi.

Nương nương khác dùng hết thủ đoạn cũng không đoạt được Hoàng Thượng, muốn chụp nồi to cho Phùng Niệm rồi, hết lần này tới lần khác Bùi Càn không có chút dấu hiệu ngu ngốc nào, đối với chuyện trong triều vô cùng để bụng. Cộng thêm Hi phi cũng không chủ động mời sủng, là Hoàng Thượng nhớ thương nàng muốn đi tìm nàng.

Thật vô cùng xấu hổ.

Nói ra người ta không cảm thấy Hi phi phạm sai lớn bao nhiêu, Hoàng Thượng muốn tới nàng còn có thể ngăn đón không cho vào à?

Nghĩ như thế nào cũng là do những người khác trong cung không có sức quyến rũ, không giữ được người.

Nhất là Tô tần và Lệ phi, hai nàng ý thức được chỉ sợ Hoàng Thượng không hài lòng với dáng vẻ của bản thân, y chỉ nhìn thấy Hi phi xinh đẹp mỗi ngày trong Trường Hi cung.

Tình huống này, khuyên cũng vô dụng, muốn cướp ân sủng về chỉ có thể đường đường chính chính dùng giá trị nhan sắc đánh bại nàng.

Khiến người ta càng tức giận là gì?

Lệ phi cho tới bây giờ không cảm thấy mình thua, nàng ta chỉ không may gặp gỡ Hoàng Đế mắt mù. Cũng bởi vì Hoàng Đế mắt mù, nàng ta không xác định được tiêu chuẩn xinh đẹp ở bên là gì, muốn dựa vào cũng không tìm thấy phương hướng.

Lệ phi vẫn mạnh hơn Tô tần, Tô tần mới sống không được nữa.

Thân phụ nàng ta nghe nói Hoàng Thượng ngại nữ nhi tuổi già sắc suy, không có phương pháp xử lí đáng tin cậy, ngược lại nghĩ đến trước tiên là Hoàng Thượng chê nàng ta không xinh đẹp vậy chỉ cần cho người xinh đẹp tiến cung không phải được rồi sao?

Hữu tướng vô cùng hiểu, ngươi cảm thấy nhìn không được khá thìlàm sao muốn sủng ái nàng đây?

Nữ nhi theo Hoàng Thượng quá nhiều năm, một là không trẻ tuổi, hai là không mới mẻ rồi, muốn tranh giành với Hi phi mới vào cung một năm thì thật khó. Đúng lúc, trước kia đã sớm có chuẩn bị, tự mình đi vơ vét mấy mỹ nhân, biết Hoàng Thượng thích nghe người ta hát khúc hoặc xem khiêu vũ, để các nàng trải qua huấn luyện, hiện tại cuối cùng có thể phát huy được tác dụng rồi.

Hữu tướng đang hành động, Vương Tiệp dư trong cung Náo tần cũng đang hành động.

Năm ngoái nàng ta may mắn từng làm giao dịch một lần với Phùng Niệm, lúc ấy thành công đổi được một đêm sủng ái. Ai biết Hoàng Thượng để bảo nàng ta ấn mấy cái, bởi vì ngại thủ pháp không tốt, gây nên thất bại, khiến ngày đó kết thúc qua loa, sau này cũng không được nhớ tới.

Vương Tiệp dư biết luận xuất thân, tướng mạo, tư thế, tài nghệ của mình đều không thể phát triển trong cung, muốn có được sự yếu thích của Hoàng Thượng e là còn khó hơn lên trời, lòng người mà... Cũng không thể cứ nhận mệnh như vậy, cho dù con đường phía trước khó đi, vẫn phải giãy dụa một chút.

Phùng Niệm uy tín tốt, Vương Tiệp dư tất nhiên lại nghĩ tới nàng.

Có kinh nghiệm lần trước nên nàng ta biết nói chuyện kết minh không thành, nhưng có thể nói giao dịch, Vương Tiệp dư suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến nàng thiếu gì.

Một năm sủng ái bụng không có chút động tĩnh nào, chỉ sợ nàng rất khó thụ thai.

Vương Tiệp dư tìm người đưa lời ra bên ngoài, bảo trong nhà vơ vét mấy đơn thuốc giúp mang thai cho mình, rồi cầm đến Trường Hi cung.

Vừa đối mặt, Vương Tiệp dư liền nhìn ra khí sắc của Phùng Niệm rất tuyệt, là nữ nhân được yêu thương rất khá, trong nội tâm nàng ta có chút chua chua, nghĩ đến mục đích tới hôm nay cũng không dám giội giấm, còn nói vài lời nịnh nọt.

"Bản cung còn không biết muội sao? Người vô sự không đăng tam bảo điện*, nói thẳng đi, hôm nay tới vì chuyện gì?"

*không có chuyện sẽ không đến tòa tam bảo.

"Thiếp muốn phân ưu cho nương nương."

"Phân ưu cho ta? ... Muội nói xem, ta đang lo lắng gì?"

Vương Tiệp dư đưa tay sờ bụng dưới, hiểu ý cười một tiếng.

Phùng Niệm không nghĩ đến chỗ kia, còn đánh một loại dấu chấm hỏi trong group.

Dương Ngọc Hoàn: "Nàng ta muốn nói đến đứa bé, vấn đề này thì Niệm Niệm tiến cung cũng không ngắn, chưa từng có thai sao?"

Bao Tự: "Phụt."

Đông Ca: "Phụt."

Hạ Cơ: "Phụt."

Đát Kỷ: "Phụt phụt phụt!"

Lữ Trĩ: "Lưu Bang nói cứ phụ phụt phụt làm tưởng ai bị tiêu chảy đấy?"

Phùng Niệm: "Có chút buồn nôn."

Đát Kỷ: "Thần giữa cửa, nhà muội miệng thúi tổ truyền à, không biết nói chuyện thì im miệng. Thuận tiện nói cho Hoàn Hoàn biết chủ group chúng ta không phải là không thể mang thai, mà là nàng cảm thấy mình còn trẻ, không muốn sớm như vậy."

Dương Ngọc Hoàn: "Không muốn mang thì có thể không có?"

Triệu Phi Yến: "Muội có thể khiến Hoàng Đế nhìn thấu hoàng kiểm bà*, ta không thể cho Niệm Niệm tránh thai sao?"

*thiếu phụ luống tuổi có chồng.

Dương Ngọc Hoàn: "Có kỹ năng này?"

Tây Thi: "Chỉ có muội nghĩ không ra chứ không có hệ thống không cho. Niệm Niệm nói sau này có thể sẽ có một Khách ba ba gì đó đến, được xem là trong ngành phá thai, trừng ai thì kẻ đó sinh non."

Phùng Niệm: "Cũng không nhất định có, ta chỉ đoán, khi nàng còn sống làm Minh Hi Tông mất rất nhiều trẻ con."

Sau khi trả lời trong group hai câu, Phùng Niệm mới nhớ tới Vương Tiệp dư còn bên cạnh, nàng cười cười: "Ta không cần đến thứ kia."

"Không cần đến? Tại sao lại không cần đến? Nương nương hiện tại được sủng ái như vậy, sớm sinh một đứa địa vị mới vững chắc. Người xem Mẫn phi Tuệ phi, dù thiếu đi sủng ái cũng không nóng nảy, Tô tần thì không được, nàng ta không có đứa bé, cho dù đã từng là Quý phi, chỉ cần thích thú của Hoàng Thượng qua đi thì nàng ta bị ngã xuống rất thảm. May là Hữu tướng quyền thế lớn, nếu không thì Tô tần sớm bị người ta xử lí."

"Nói thì nói như thế, con người của ta không thích cưỡng cầu."

"Chuyện khác thì thôi, loại chuyện này sao có thể không chú ý chứ? Thiếp biết người lo lắng, người yên tâm đi, thiếp tìm đều là đơn thuốc tốt nhất, tuyệt sẽ không để thân thể người thiệt thòi."

Vương Tiệp dư tận lực, nàng ta nói ra hết những lời khuyên có thể nghĩ đến, đáng tiếc Phùng Niệm tâm như bàn thạch, nàng ta cuối cùng vẫn bị từ chối khoản giao dịch này, bảo Trần ma ma tiễn người, đồng thời chửi bậy trong group nói chưa từng thấy qua tình địch khuyên mình sinh đứa bé cho nam nhân của mình lại chân tình như thế...

Trần Viên Viên: "Lời này... Luôn cảm thấy có rất nhiều khe hở, suy nghĩ kỹ một chút lại không sai."

Lữ Trĩ: "Nếu ta là nữ nhân trong hậu cung này, dù sánh kịp hay không sánh kịp, một là có ý nghĩ cho nàng ta quy tiên, hai là suy nghĩ để nàng mang thai, ta cũng không tin nàng ta mang thai rồi còn có thể thị tẩm mỗi ngày."

Tây Thi: "..."

Phùng Tiểu Liên: "..."

Hạ Cơ: "Đây vậy mà còn là một cách!"

Triệu Phi Yến: "Lão tổ thiên tuế thật không hổ là hiền hậu khai quốc, thực sự cơ trí."

Lữ Trĩ: "Vốn là thế, chỉ cần để chủ group mang thai, cẩu Hoàng đế nhiều lắm là thường đến thăm nàng, hắn dám làm loạn sao? Lúc nàng có thai thì các vị nương nương quan tâm đúng chỗ, sắp xếp một số món, tranh thủ một hơi khiến người ăn đến mập mạp, với đức hạnh kia của Bùi Càn, người không thất sủng thì ta thực sự không tin!"

Phùng Niệm: "Lữ tỷ tỷ, tỷ là người của chúng ta, sao có thể thật tình nghĩ kế cho người ta cơ chứ?"

Lữ Trĩ: "Vừa rồi nghĩ tới, thuận miệng nói thôi. Chủ group muội đừng sợ, coi như sau này muội sinh con xong mập mạp, đó cũng là mỹ nữ mập mạp xinh đẹp nhất, không chừng còn có thể sửa lại tiêu chuẩn thẩm mỹ của triều đại, để bọn họ tôn trọng đẫy đà."

Phùng Niệm: "... Ta xem tỷ khen ta tốt là được."

Hạ Cơ: "... Thổi phồng đến mức thật độc đáo."

*

Lúc đầu, trong hậu cung không ai có cùng suy nghĩ với Lữ Trĩ, hết lần này tới lần khác lại có một Vương Tiệp dư nhảy ra, kẻ tin tức linh thông một chút nghe nói nàng ta đi nịnh nọt Phùng Niệm thất bại, đầu tiên là cười ha ha.

Cười đáp nửa đường, có người lóe lên ánh sáng.

Đúng nha!

Muốn phân sủng không nhất định phải đánh ngã nàng ta, đơn giản hơn là để cho nàng mang thai! Tuy nói để nàng mang thai cũng có nguy hiểm tương đối, có thể xảy ra chuyện sinh ra đứa bé được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại trước tiên cần cân nhắc là làm thế nào đánh vỡ sự chuyên sủng của nàng.

Coi như mang thai đứa bé, cũng không nhất định là nhi tử.

Dù cho là nhi tử, không nhất định có thể bình an sinh ra.

Coi như bình an sinh ra, cũng chưa chắc có thể nuôi lớn.

Nhìn như vậy xem ra để nàng mang thai cũng không thua thiệt, chí ít từ lúc mang thai đến lúc sinh, mấy tháng này không thể thị tẩm.

Nghĩ đến đây trước nhất là một Mỹ nhân trong cung Lệ phi, nàng ta cũng là nửa đùa nửa thật nói ra, không nghĩ tới Lệ phi nương nương nghe lọt, coi là thật cảm thấy đó là một cách!

Lệ phi suy nghĩ, nàng ta trong cung chí ít sài dư dả hơn người khác, chỉ là không thắng nổi Hi phi, Hi phi mang thai không phải cơ hội của nàng ta đến rồi sao?

Nghĩ thông suốt chỗ này, nàng ta cũng đi vơ vét mấy đơn thuốc giúp thụ thai, nghĩ cách cho người đưa đến tay Phùng Niệm.

Lệ phi chỉ là bắt đầu, không biết thế nào, "Mang thai phân sủng pháp" truyền ra trong cung, lúc đầu Hữu tướng còn đang nghĩ cách tặng người tiến cung, bỗng nhiên nhận tin tức nói có cách, nữ nhi cảm thấy nàng ta còn có thể cứu, đừng có gấp. Còn bảo trong nhà nhanh tìm mấy đơn thuốc đáng tin giúp thụ thai đến, tốt nhất là dùng qua liền có thể mang thai, đồng thời còn có thể một lần ra nữ nhi.

Hữu tướng và Hữu tướng phu nhân: ... ? ? ?

Nữ nhi này rốt cục ngớ ngẩn triệt để rồi?

Tìm đơn thuốc giúp thụ thai không sai, nhưng một lần ra nữ nhi là cái quỷ gì? Chẳng lẽ trong vòng một đêm Hoàng Thượng trọng nữ khinh nam rồi? Không nghe nói đến!

Qua vài ngày nữa, người Tô gia cũng tiến cung đưa đơn thuốc, còn nói với Tô tần, đây là hiệu quả tốt nhất, chỉ có thể trợ giúp, không thể lựa chọn sinh nam hay nữ, bảo nàng ta tạm dùng.

Có hơi thất vọng, Tô tần vẫn nghĩ cách đưa đơn thuốc đến tay Phùng Niệm.

Phùng Niệm nhìn mười mấy đơn thuốc trên bàn không khỏi trầm tư, cùng lúc đó, các vị mỹ nữ trong group cười như điên.

Triệu Phi Yến: "Nói thật ra, ta chỉ gặp qua người liều mạng hại người không thể mang thai, mang thai cũng phải làm người ta rơi đài, chưa từng thấy liều mạng đưa cách để giúp người ta mang thai - kỳ diệu thật."

Vương Chính Quân: "+1 "

Dương Ngọc Hoàn: "+2 "

Trần Viên Viên: "+3 "

Hạ Cơ: "Quả thực, loại chuyện này chưa từng nghe thấy."

Lữ Trĩ: "Bản cung cũng không ngờ tới thật có người có thể nghĩ tới đây... Các nàng tìm tất cả các đơn thuốc thụ thai trên thị trường hiện nay luôn rồi."

Đát Kỷ: "Khôi hài nhất chẳng lẽ không phải người khác liều mạng muốn chủ group mang thai, còn chủ group cảm thấy ta còn nhỏ ta là bé con ta không nóng nảy..."

Phùng Tiểu Liên: "Đám Lệ phi Náo tần nghĩ thầm muội sẽ dùng đến! Tranh thủ thời gian mang thai! Mang thai sẽ trung thực an thai! Tốt nhất sinh thêm mấy nữ nhi!"

Bao Tự: "Ha ha ha ha ha ha ha ách, ta không ổn rồi, ta cười chết mất thôi."

Hạ Cơ: "Có Hoàng Đế thế nào thì sẽ có hậu cung thế đó, Bùi Càn đầu óc không tốt, ý nghĩ những phi tần này của hắn cũng kỳ quái như thế, phiền toái như vậy không bằng trực tiếp đầu độc."

Lữ Trĩ: "Nếu đầu độc thất bại còn khiến mình bị liên lụy rồi sao? Nếu bây giờ coi như cho bồi thường tiền hàng biết, cũng chỉ khen các nàng thiện lương rộng lượng, rõ ràng không phải tỷ muội nhưng lại tỷ muội tình thâm, thêm cảm động đấy."

Phùng Niệm còn tốt, chí ít nàng rõ ràng đó là tình huống như thế nào, Trần ma ma thì mù mờ.

"Những người bên dưới làm sao vậy, đều đụng vào nhau hiến đơn thuốc cho người, những đơn thuốc này ... Lão nô nhìn còn có chút tương tự." Trần ma ma hỏi Phùng Niệm nghĩ thế nào, có phải nên mời Thái y đến xem qua, nếu là tốt thì sẽ sắp xếp.

Phùng Niệm xếp mười mấy tấm đơn thuốc thụ thai kỳ diệu thành một chồng, thuận tay đè bình hoa lên trên.

"Để đó đi, ta mới mười sáu mười bảy tuổi, không vội dùng."