Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 5 - Chương 57-1: Trường học nhất bá (13)




Editor: Cà ri

Thích xem náo nhiệt là bản tính trời sinh của con người. Mặc kệ người tròn cuộc là ai, chỉ cần có người đánh nhau, xung quanh khẳng định có quần chúng ăn dưa vây xem chuyện tốt, càng đừng nói tới lần này đánh nhau chính là hai giáo thảo....chính xác mà nói, là Tô Lương đơn phương đem Phó Lộ Bạch đánh, ra tay hoàn toàn không nể mặt mũi, căn bản là muốn đánh cho chết.

Tin tức này rất nhanh chóng lan chuyền khắp trường, khán giả trong mọi góc ngách đều chạy tới, vây chặt cửa hàng bán đồ ăn vặt đến một giọt nước cũng không lọt, chủ tiệm không biết nên đau đầu hay nên cười.

Kính của Phó Lộ Bạch bị vỡ một bên mắt kính, hắn ngồi dưới đất, xoa vết máu trên khóe miệng, nheo mắt lại nhìn đối phương: "Tô Lương....Con mẹ nó cậu điên rồi."

Tất cả mọi người đều biết, Phó giáo thảo xuất thân nhà giàu, giáo dưỡng rất tốt, xưa nay chưa từng nói tục.

Hắn vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều hít vào.

Mọi người hưng phấn đến nỗi không dám chớp mắt.

"Tao điên rồi....." Tô Lường từ trên cao nhìn đứng nhìn hắn, trong đôi mắt dài nhỏ xinh đẹp che kín tơ máu hồng dữ tợn, sắc mặt tái nhợt, mang theo sự hận thù khắc sâu tới tận xương: "Thì cũng do mày ép tao điên! Phó Lộ Bạch, mày từ nhỏ có được còn chưa có đủ nhiều sao?! Mày có gia đình hoàn mỹ, có ba mẹ yêu thương, ở trong ngôi nhà giống như cũng điện, sống những ngày tháng thiếu gia của mày. Còn tao có cái gì? Cái gì cũng không có..... mày còn muốn đến cướp người con gái của tao, một lần lại một lần, tao hận không thể giết chết mày....."

Phó Bạch Lộ lại ho khan, hít sâu một hơi, từ dưới đất bò dậy: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì. Còn gia đình của tôi...." Hắn cười lạnh, nhìn chằm chằm thiếu niên tràn đầy địch ý: "Nếu như không có mẹ của cậu, tất nhiên sẽ hoàn mỹ, trong lòng cậu rõ ràng."

Tô Lương xiết chặt hai tay, tiến lên một bước.

Phó Lộ Bạch không lùi không tránh, một tay buông xuống bên người, một tay thì sửa lại cổ áo.

Đối mặt với Tô Lương, hắn trời sinh liền có một loại cảm giác ưu việt hơn người, cho dù dưới tình huống như vậy..... hắn bị thương bị thương không nhẹ, khóe miệng dính máu, ánh mắt nhìn về phía đối phương, vẫn bình tĩnh mà lạnh lùng, ánh mắt cũng từ khiếp sợ ban đầu chuyển thành xem thường.

Tô Lương cười lạnh.

Hắn hận mỗi một người trong Phó gia, đặc biệt là Phó Lộ Bạch.

Tuổi tác xấp xỉ hắn, nhưng lại có tất cả những điều mà hắn (TL) mong muốn, gia đình hoàn mỹ hòa thuận, ba yêu thương, lớn lên trong hoàn cảnh cực tốt, Chu Sở Sở.... còn có, Hoắc Yên.

Chỉ cần một cuộc điện thoại của Phó Lộ Bạch, cái cô gái mọi chuyện đều không để trong lòng kia, liền sẵn lòng bỏ xuống tất cả, tha thứ toàn bộ, trở lại bên cạnh hắn.

Điều hắn mong mà không được, Phó Lộ Bạch lại dễ dàng có được tất cả.

Tô Lương nhớ lại chuyện tối qua.

Suốt cả một đêm, những hình ảnh kia đều quanh quẩn trước mắt hắn, quên đi không được.

Lúc hắn đến Hoắc gia, A Yên đang muốn ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: "Tôi bây giờ đang đi, đúng, qua vài phút sẽ tới..... Anh ở trong phòng chờ tôi? Được, anh thật ngoan, đừng quá dằn vặt...... trước khi chúng ta xuân phong ba lần, anh ngàn vạn phải bảo trọng."

Điện thoại cúp máy.

A Yên nhìn thấy hắn, mặt không đổi sắc: "Tôi đi rồi, cậu đừng có động tới mỹ phẩm của tôi."

Tô Lương nhớ tới đôi câu vài lời vừa nghe được: "Muộn như vậy còn đi đâu?"

A Yên nói: "Phó gia."

Tô Lương cảm thấy rùng cả mình, từ đầu ngón tay thấm vào làn da, theo mạnh máu nhanh chóng lan tràn khiến cho cả người hắn không cách nào nhúc nhích: ".......Cô đến đó làm gì?"

A Yên nhìn hắn, ngữ khí không dao động nhiều nói: "Ngủ."

Sợi dây căng thẳng trong lòng Tô Lương bị chặt đứt, máu tươi tung tóe: "Cô có bệnh sao? Hắn đã sớm nói không thích cô, người hắn thích là Chu Sở Sở, cô còn tới đó chịu kinh thường làm gì? Hắn gọi điện cho cô, cô liền tự mình đưa đến cửa? Cô không cảm thấy mình như vây......"

A Yên không kiên nhẫn nói: "Ai quan tâm hắn thích ai, tôi lại không sống với hắn, xuân phong ba lần, theo như nhu cầu mỗi bên. Cậu tránh ra, tôi còn phải chú ý cuộc tuyển chọn hoa khôi của trường, thời gian là vàng bạc."

Vừa vặn tay nắm cửa, bên hông căng thẳng, sau lưng thình lình dán len lồng ngực hắn, nhiệt độ nóng rực từ cơ thể thiếu niên theo quần áo xâm nhập vào người, hai cánh tay của hắn gắt gao siết chặt lại eo của cô, không chịu buông lỏng chút nào.

Tim hắn đập thật nhanh.

Một nhịp lại một nhịp, thật sống động mà mãnh liệt như thế.

"Đừng đi."

A Yên quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn.

Vẻ mặt Tô Lương quật cường, ánh mắt trong đêm tối giống như bùng cháy: "Hoắc Yên, cô đừng đi..... chúng ta cách xa bọn họ một chút, không được sao? Tôi không tranh đoạt nữa, tôi trời sinh mệnh tiện, không so sánh được với Phó Lộ Bạch, tôi không nghĩ tới cuộc sống giống của hắn nữa, tôi không tranh giành Chu Sở Sở với hắn, chúng ta ngay......"

"Chúng ta không cái gì cả."

Tô Lương ngẩn ra, màu máu từ khuôn mặt đẹp trai kia nhanh chóng mất hết.

A Yên thản nhiên nói: "Tôi đã sớm nói với cậu, cô gái trước kia thích cậu, đã chết rồi. Nếu cậu áy náy, ngày lễ ngày tết, đốt nhiều thêm hai nén nhang, người chết như đèn tắt, nghĩ nhiều, cũng không ý nghĩa gì. Còn tôi..... Đêm dài nắm mộng, tôi không muốn mỗi ngày vì tính mạng gốc rễ của hắn mà lo lắng, nửa đêm nằm mơ cũng sợ hắn gặp chuyện may. Mau tránh ra, đừng cản đường tôi."

Cô đấy hắn ra, vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng kia, tâm tình rất tốt.

Bỏ lại hắn một thân một mình đứng trong bóng tối.

Cái gì hắn cũng không tranh nổi Phó Lộ Bạch.

Có lẽ chưa từng có chuyện gì trong nháy mắt, giống như giờ phút này, hắn thực sự lộ ý nghĩ giết người, muốn cùng người cướp đi tất cả từ trong tay hắn kia, ngọc nát đá tan, cùng đến chỗ chết.

Cũng trong nháy mắt này...... Hắn đột nhiên cảm thấy, hắn thật sự thích một người.

Một người mà hắn từng nhục nhã, tổn thương, bị hắn coi thành kẻ thù, cô gái mà hắn muốn tả thù.

Sớm đã biết. Vậy may của hắn luôn xui xẻo vô cùng.

Tô Lường hoàn hồn, nhìn thiếu niên bình tĩnh nhặt kính vỡ lên, xoay người đi về hướng ngược lại với hắn, đột nhiên nói: "Tao sẽ không nhường cho mày."

Thân hình Phó Bạch Lọ dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn.

Tô Lương nói: "Hoắc Yên là của tao, ai cướp, tao sẽ không bỏ qua cho người đó, cùng lắm thì cá chết lưới rách."

Phó Lộ Bạch nửa ngày không lên tiếng, qua thật lậu, giống như cảm thấy quá mức, hắn châm chọc cong khóe môi, hỏi: "Đây là lý do mà ban ngày ban mặt cậu phát điên sao? Cậu bị cận thị hay là đần độn?"

Tô Lương lạnh lùng nhìn hắn.

Phó Lộ Bạch cười lạnh: "Tô Lương, Hoắc Yên nói không sai, cậu thật sự là cái đồ ngu ngốc. Rõ ràng cái gì cũng không biết, nhưng lại giả bộ ra dáng...." Hắn giơ tay lên, sờ soạng vết thương trên mặt, ý cười càng châm chọc: "Hôm qua, tôi mang Sở Sở ra ngoài, lúc trở về vừa vặn gặp được Hoắc Yên."

Tô Lương cau mày, nhất thời không phản ứng kịp.

Phó Lộ Bạch lại cười lạnh, lắc đầu, rời đi.

Quần chúng vây xem thất vọng thở dài, cho rằng lần này là vở kịch lớn trường học, không nghĩ cứ như vậy kết thúc không rõ ràng.

Ai biết Phó Lộ Bạch đi hai bước rồi đột nhiên lại dừng lại.

Đối diện, có một cô gái tóc dài phất phới đang chạy như bay về phía này, vừa chạy, vừa thở hồng hộc kêu lên: "Anh Lộ Bạch, Tô Lương..... Đừng đánh, không cần đánh!"

Ngữ khí vô cùng lo lắng.

Trong chốc lát, Chu Sở Sỡ đã chạy đến bên người Phó Lộ Bạch, nhìn hắn bộ dáng mặt mũi bầm dập, đau lòng không thôi, còn chưa nói, nước mắt đã rơi xuống trước: "Anh sao rồi? Đau không?"

(khóc, khóc, khóc....... tui cũng khóc được nè, cứ mỗi lần edit đến CSS là tui cũng muốn khóc TT.TT)

Phó Lộ Bạch lắc đầu: "Không có gì?"

Chu Sở Sở dậm chân, nhìn Tô Lương phía sau hắn, ánh mắt phẫn nộ, nói: "Tô Lương, sao anh lại đánh anh ấy? Tay anh Lộ Bạch bị thương, cho dù anh thắng cũng không vẻ vang gì, anh biết không! Cho dù sinh nhật của anh, em không trải qua cùng anh..... Em cũng đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa cũng không phải lỗi của anh Lộ Bạch..... Anh hơi quá đáng rồi!" (????!!!!)

Tô Lương nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ai nói là bởi vì cô mới đánh hắn?" Hắn nhìn Chu Sở Sở, lại nhìn Phó Lộ Bạch mà cô che chở, thế nhưng không có một chút tức giận nào, cười giễu cợt: "Thì gia cô chọn hắn. Vậy cũng tốt......Chu Sở Sở, sau này cô giám sát chặt chẽ Phó Lộ Bạch chút, đừng để hắn nửa đêm gọi điện, để người của tôi đến nhà hắn ngủ với hắn, tôi không đánh phế hắn đã là quá nhẹ, còn có lần tiếp theo, tôi sẽ không để yên cho hắn!"

Hắn vốn là thiếu niên bất lương từng trải, một câu nói cuối cùng, ngữ khí kia bừa bãi đến cực hạn.

Mọi người vây xem khâm phục phát ra tiếng.

Một đám người trừng lớn hai mắt, ánh mắt nhìn trên người Tô Lương, Phó Lộ Bạch cùn Chu Sở Sở bồi hồi bất định, chỉ cảm thấy dưa trong tay quá lớn, vậy mà một ngụm không nuốt vào được.

Má ơi, bọn họ nghe được cái gì?

Này này chuyện này.... cũng quá nóng hổi rồi, nếu đăng Weibo nhất định sẽ hot a.

Chu Sở Sở ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn: "Tô Lương.... anh, anh nói cái gì vậy?"

Tô Lương mím môi, giọng nói lạnh lùng: "Chuyện tốt bạn trai cô làm ra, cô đi mà hỏi hắn."

Phó Lộ Bạch lại lắc đầy, hờ hững phun ra ba chữ: "Bệnh thần kinh."

Đúng lúc này, trong đám người, có người kêu lên một tiếng: "Xã đoàn tà giáo thiếu nữ bất lương lại bơi tới đây rôi!"

Lực chú ý của mọi người lập tức rồi đi chỗ khác.

Chỉ thấy một đội ngũ chỉnh tề từ cổng trường đi ra, dẫn đầu phía trước là A Yên, dáng người cao gầy xinh đẹp, làm người khác chú ý nhất.

Phía sau có hai chàng trai cao lớn giơ cao cờ lớn tiên phong kéo phiếu, phía sau nữa thì chia làm hai hàng, một hàng là nữ sinh, một hàng là nam sinh, đều mặc đồng phục hội viên cổ quái.

Đám người kia vừa đi, vừa phân biệt hai bê nam nữ hô khẩu hiệu.

"Tất cả chúng sinh đều là mây bay, chỉ có duy nhất chị Yêu của chúng tôi mỹ nhan thịnh thế!"

"Ngày hôm nay các bạn đã bỏ phiếu chưa? Nhanh bỏ phiếu, bỏ phiếu!"

"Tất cả chúng sinh đều là mây bay, chỉ có duy nhất chị Yêu của chúng tôi mỹ nhan thịnh thế!"

"Lên mạng bỏ phiếu, số mười Hoắc Yên, người tốt cả đời bình an!"

.......

Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, sau khi từ cửa đi ra ngoài, đi vòng quanh đại lộ một vòng, khẩu hiệu kêu gọi vang động trời, căn bản không để ý đến ánh mắt khác thường của người qua đường.

Trước cửa cửa hàng, các học sinh giống như đã quên mất vở kịch lớn vừa nãy, một đám châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

(Cái tà giáo kiểu này đến sau khi về thế giới thực vẫn có, mà n9 còn buồn bực vì không được vào giáo ý chứ ha ha.)

"Là tôi nhìn nhầm rồi sao? Có phải đội ngũ của bọn họ lại nhiều hơn rồi không?"

"Mới vừa bắt đầu có hơn mười người đi, má ơi, bây giờ có hơn trăm người rồi."

"Không hổ là đệ nhất tà giáo bên trong các giáo."

"Hoắc Yên làm gì mà mặc như người mẫu catwalk show quần áo, lắc lư khắp nơi?"

"Cậu không nhìn thấy trong tay cô ấy giơ lá cờ nhỏ sao?"

"Mẹ nó, lá cờ nhỏ gì?"

"Cậu đến gần một chút là có thể nhìn thấy, mặt trên viết vài chữ...... nhìn tôi nhiều xinh đẹp, chọn tôi chọn tôi!"

".....Tinh thần của Hoắc đại tiểu thư thật sự không sao chứ?"

"Không biết, tôi chỉ biết năng lực tẩy não không phải mạnh bình thường, dù sao không một người nào bên trong cái xã đoàn kia bình thường cả."

"Không phải lúc trước cậu cũng lét lút tới xin ra nhập chứ?"

"Mẹ nó, cậu không nói chuyện sẽ chết người à? Câm miệng?"

"....."

Đội ngũ bơi đến cuối con đường rồi lại quay về.

Tô Lương ôm tay, đứng một bên nhìn, đột nhiên bật cười, đi về phía bọn họ.

Phía sau, có người nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Tô Lương, cậu đừng đi qua, sẽ bị đánh đó, những người kia đều chết rất thảm."

Tô Lương không có nghe.

Đội ngũ được nghiêm chỉnh huấn luyện dừng lại trước cổng trường, trong cổng có mấy người đi ra, họ bắt đầu phát truyền đơn kéo phiếu cho người qua đường, trong tay Tô Lương cũng bị nhét một tấm.

Cúi đầu nhìn xuống, mặt trên là ảnh chụp chân dung của A yên, cô gái cười đến tự tin long lanh, ở trên đầu tờ giấy có một hàng chữ "Số mười Hoắc Yên, cần một phiếu của bạn, người tốt cả đời bình an".

Thật không biết khiến người khác nên khóc hay nên cười.

Trong đội ngũ có người nhìn thấy hắn, hung dữ mở miệng: "Kia không phải Tô Lương sao? Họ Tô, mày còn có mặt mũi tới đây sao? Hương vị ớt cay lần trước như thế nào?"

Tô Lương mặc kệ người kia châm chọc khiêu khích, chỉ nhìn cô gái dẫn đầu cười.

Mẹ nó, cô thật sự cầm một lá cờ nhỏ.

"Hoắc Yên."

A Yên nhìn về phía hắn: "Có chuyện gì?"

Tô Lương đi đến phía trước, trầm mặc môt lát, bỗng nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn môi cô gái một cái.

Một trận yên tĩnh.

A Yên nhíu mày, đột nhiên giẫm mạnh lên giày của hắn: "Là người được đề cử nào phái cậu đến phá hư chiến thuật của tôi?"

Tô Lương bị ăn đau, hít một ngụm khí lạnh: "Cái gì chứ? Chiến thuật cái gì?"

A Yên lạnh lùng nhìn hắn, giơ lắ ờ nhỏ lên trước mặt hắn, chỉ thấy mặt trái thế nhưng cũng có viết chữ..... Tình nhân trong mộng của các bạn, số mười Hoắc Yên, chọn tôi chọn tôi!

"Có đôi tượng có tai tiếng, sẽ ít đi rất nhiều nam sinh bỏ phiếu cho tôi." A Yên nhíu mày, ngắm nhìn người đứng trước của hàng đồ ăn vặt, ánh mắt dừng lại trên người Chu Sở Sở trong nháy mắt, thản nhiên nói: "Tôi dựa vào bản lĩnh của mình kéo phiếu, cậu lại đến phá hư đại kế của tôi, tôi mới mặc kệ có xoát độ hảo cảm của cậu hay không, đánh cậu không thương lượng."

Tô Lương đã quen với chuyện đối phương ăn nói linh tinh rồi, cũng không cảm giác có cái gì không đúng, mở tay ra: "Đưa cho anh."

A Yên nhìn hắn.

Tô Lương nói: "Tờ truyền đơn cho anh, anh phát giúp em."

A Yên không trả lời, bỗng nhiên nghiên người về phía trước, nhẹ nhàng ngửi một cái, không biết đang ngửi cái gì, cuối cùng nói: "Hừm, không phải nói láo." Xoay người lại, hỏi một người nữ sinh một chồng truyền đơn, thấp giọng nói: "Ở ký túc xá nam bên kia tạm thời không có ai phát, cảm ơn cậu, bù lại buổi tối tôi cho cậu một túi ngủ."

Tô Lương nhìn cô xoay người, lại mang theo xã đoàn đi mất, tiếp tục vừa đi vừa hô khẩu hiệu, không coi ai ra gì.

Khóe môi chẳng biết lúc nào đã cong lên, tâm tình cũng trở nên thoải mái.

Cô gái này a.....

Cũng không biết nên nói cô cái gì mới tốt.

Luôn tự mình tùy hứng, sống ở trong thế giới của chính mình, niềm vui, nỗi buồn, giá trị và đạo đức của người khác, không liên quan gì đến cô.

Tô Lương cầm theo tờ rơi, đi về phía ký túc xá nam.

*

Buổi chiều ngày hôm đó, trên trang chủ diễn đàn trường cùng thiếp ba đồng thời nổ tung, có ít nhất năm bài đăng trên trang chủ, có liên quan đến sự kiện đánh người trước cửa tiệm đồ ăn vặt.

Một trong những bài thảo luận nóng nhất, tiêu đề như sau:

Tô Mỹ Nhân và phó học bá thật sự đánh nhau rồi! Lần này là sự thật!

Thủ Lâu:

Tôi tận mắt nhìn thấy, ngay tại cửa hàng nhỏ, lúc đó có rất nhiều người ở đó, mẹ nói trận đánh này bọt máu bay tứ tung a, tôi nhìn cũng sững sờ sửng sốt!

Lầu hai:

Tiêu đề bịa đặt, Rõ ràng là Tô Mỹ Nhân treo đối phương lên đánh, đánh xong còn chạy tới cùng Hoắc yên tranh công, tôi tận mắt nhìn thấy, bảo đảm chân thật.

Lầu ba:

Trước đây nghe được tin đồn liên quan đến hai người bọn họ thật ra là anh em cùng cha khác mẹ, tám phần mười là sự thật đi? Nghe bọn họ nói cái gì gia đình a, mẹ cậu, ba tôi....

Lầu bốn:

Cái gì cái gì? Không phải là hai nam tranh một nữ nên đánh nhau sao?

Lầu năm:

Tôi chỉ biết là, Chu XX hoa khôi của trường xác định ở cùng với với Phó học bá, lúc đó che chở hắn giống như bảo vệ chồng vậy!

Lầu bảy:

Bạn gái Tô Mỹ Nhân sẽ không phải là Hoắc Yên chứ? Buổi chiều hắn ở bên kia ký túc xá phát truyền đơn, giúp Hoắc Yên kéo phiếu a, thật sự là sống lâu mới thấy.

Lầu tám:

Rất tốt, cô gái ngoan ngoãn cùng nam học bá, thiếu nữ bất lương cùng thiếu niên bất lương, ha ha ha, dù sao tuấn nam luôn xứng mỹ nữ.

......

Bài đăng đến khoảng tầng 100, phong cách trả lời đã thay đổi.

Lầu 117:

Mẹ nó, ai TM bịa đặt chị Yên của chúng tôi cùng với tên ẻo lả kia ở cùng một chỗ rồi hả? Mày chờ đó, ông đây lập tức thịt mày, ngày mai sẽ mời mày uống trà.

.....

Lầu 129:

Các bạn học, bộ phận hacker khoa học kỹ thuật trạch nam của xã đoàn tà giáo thiếu nữ bất lương đến rồi! Mọi người mau xóa bài để đảm bảo an toàn a!

Sau khi sự kiện phát sinh, ngày thứ hai, nghe nói Chu Sở Sở thông qua bạn tốt, uyển chuyển tỏ vẻ, cô bây giờ vẫn còn độc thân, cũng không có cùng Phó Lộ Bạch kết giao.

Tô Lương và Phó Lộ Bạch đối với chuyện này không có bất kỳ câu trả lời nào.

Mà một người nhân vật chính khác trong sự kiện.....

Từ đầu Hoắc Yên căn bản không vào diễn đàn, cả ngày chỉ biết giơ lá cờ nhỏ, mang theo tất cả toàn giáo đáng sợ nhất khắp nơi chuyển loạn, chuyên chú kéo phiếu ba mươi năm, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Thế cho nên trong một đoạn thời gian rất dài, tất cả học sinh nội trú đều không thể thoát khỏi cái khẩu hiệu đều nhịp như một kia chi phối sợ hãi, ngay cả trong mơ cùng là tuần hoàn truyền phát: "chỉ có duy nhất chị Yêu của chúng tôi mỹ nhan thịnh thế, mỹ nhan thịnh thế, mỹ nhan thịnh thế".....Thật đáng sợ.