Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 168: Tranh Đoạt Bầy Cá (lI)




- Á! Trên du thuyền, mấy đứa trẻ nhìn qua ống nhòm thấy mấy người trọc đầu đột nhiên rút ra một thanh kiếm dài, sắc bén thì hét lên kinh hãi.

Người lớn đứng bên cạnh nhanh tay lấy ống nhòm đi, nói:

- Đừng nhìn nữa cháu.

- Sẽ không làm chết người chứ? Một vài du khách có chút lo lắng nghĩ.

Toàn bộ đám người Nhất Kiếm đều đã leo lên thuyền đánh cá, lạnh lùng nhìn đám người trên thuyền Long Ngao vẫn không hay biết bọn họ đang đứng sau lưng, từ từ bước tới.

Năm người bọn họ bước tới, rất nhanh liền khiến cho bọn chúng chú ý, một thanh niên tay ôm súng bắn nước quay đầu thấy đám người Nhất Kiếm trong tay cầm thanh kiếm dài thì nhất thời sửng sốt, nuốt nước miếng một cái, không kìm được mà buông tay lui về phía sau vài bước:

- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?-

- Tên ngu ngốc, ngươi làm thế nào mà… Hắn vẫn chưa nói hết câu thì mắt liền liếc về phía Nhất Kiếm, sau đó cả người đột nhiên cứng lại.

- Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Gã thuyền trưởng cũng nhận thấy được có điều bất thường ở phía sau, quay đầu thấy bọn họ, con ngươi không nhịn được co rúm lại.

- Ngươi nói xem chúng ta muốn làm gì? Súng bắn nước chơi cũng không tệ lắm nhỉ! Nhị Kiếm tướng mạo hung ác tiến về phía chúng.

- Các ngươi muốn làm gì? Gã kia có chút luống cuống, nhìn đám người cầm kiếm sắc bén, ngay cả dũng khí đánh trả bọn hắn cũng không có.

"Bịch!" Nhất Kiếm bước lên trước, bắt lấy gã thuyền trưởng ném lên phía trên thuyền cá, khiến hắn ngã mạnh xuống đất.

- Ngươi nói muốn biết chúng ta làm gì à? Không phải vừa nãy còn mạnh mồm lắm sao? Nhất Kiếm nhấc bổng hắn lên lần nữa, sau đó đá mạnh vào người hắn.

"Khụ khụ". Gã thuyền trưởng ho mạnh một tràng, nói:

- Các ngươi muốn làm gì, các ngươi có biết thế này là trái pháp luật không?-

- Ha ha, trái pháp luật? Vậy ngươi thử báo cảnh sát xem? Nhất Kiếm hừ lạnh một tiếng, lại tung chân, đá cho hắn phát nữa.

Thủy thủ và ngư dân ngơ ngác đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, cũng không dám lên tiếng.

- Dám cướp cá của bọn ta sao? Đúng là muốn chết rồi! Nhất Kiếm ánh mắt quét qua gã thuyền trưởng đang quỳ rạp trên mặt đất, ngay sau đó liền nhìn về bầy cá của con tàu Long Ngao II, trên mặt lộ ra tia giảo hoạt.

- Nhị Kiếm, các cậu trông chừng hắn, tôi đi lái thuyền! Nhất Kiếm quay ra nói với đám Nhị Kiếm.

- Cậu muốn làm thế nào? Nhị Kiếm có chút nghi ngờ, hỏi.

Nhất Kiếm cười cười đáp:

- He he, cho va chạm một phát!

Nhất Kiếm nói xong liền đi thẳng vào khoang điều khiển.

Ở bên trong, hắn đặt mông ngồi vào bàn điều khiển trước con mắt sợ hãi của nhân viên lái tàu.

Phía bên ngoài, Nhị Kiếm thấy hành động của Nhất Kiếm thì mỉm cười, sau đó lạnh lùng nhìn vài tên thanh niên đang đứng ở một bên.

Gã thuyền trưởng đang nằm dưới đất bỗng bỗng có một dự cảm không tốt, nhưng hắn cũng không dám hành đọng bừa bãi, chỉ có thể đau lòng ôm lấy lồng ngực.

"Tinh tinh". Có tiếng điện thoại, gã ngẩng đầu đám người Nhị Kiếm, phát hiện bọn họ không có để ý, từ từ móc điện thoại ra.

- Lão bản!

Thấy cái tên trên màn hình, gã bèn nhỏ tiếng gọi.

- Chuyện này là thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ lại chạy được lên thuyền của chúng ta! Trên du thuyền, Từ tổng vẻ mặt âm trầm quát, ở bên cạnh hắn, người đẹp cùng với vài lão giả nhìn nhau không nói gì.

Gã thuyền trưởng nhìn đám Nhị Kiếm một chút, sợ hãi nói:

- Tôi cũng không biết là tại sao, nhưng bọn chúng đã khống chế thuyền của chúng ta rồi, trong tay chúng lại có vũ khí, chúng tôi không dám phản kháng!

Nghe đến đây, Sắc mặt Từ tổng có chút khó coi:

- Hung khí? Bọn chúng vẫn chưa làm gì quá đáng chứ?

- Vẫn chưa! Gã rất muốn nói là mình bị đánh một trận, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.

Từ tổng khẽ cắn môi, ra lệnh:

- Được lắm. Cho bọn chúng bầy cá đi, chúng ta không cần nữa!

- Vâng, lão bản! Trung niên thuyền trưởng gật đầu, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Nhị Kiếm, nói:

- Bầy cá này chúng tôi từ bỏ, làm phiền ngươi thả chúng tôi ra.

Nhị Kiếm bỏ mặc gã thuyền trưởng, không để ý tới gã nữa.

Gã thuyền trưởng thấy bọn họ không có động thái gì, sắc mặt có chút khó chịu, tiếp tục hỏi:

- Các ngươi còn muốn cái gì? Chúng ta đã nói là không cần bầy cá này rồi, các người làm ơn thả chúng tôi ra.

"Vèo vèo". Lúc này, thuyền đánh cá đột nhiên di chuyển.

Gã thuyền trưởng sửng sốt, lập tức khó chịu nói:

- Các ngươi muốn làm gì?

- Đợi lát nữa ngươi sẽ biết! Nhị Kiếm nhếch môi, đáp.

Bên trong buồng lái, Nhất Kiếm với vẻ mặt hung ác điều khiển thuyền đánh cá. Sắc mặt người điều khiển ở bên cạnh lộ ra kinh ngạc cùng sợ hãi, hỏi hắn:

- Vị đại ca này, ngươi muốn làm gì?

- Đương nhiên là bồi thường lại một chút tổn thất của bọn ta rồi! Nhất Kiếm lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Nhất Kiếm lái xe khá tệ, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng ở ở bên cạnh lão Tầm, thế nên lái đơn giản thì chắc không vấn đề gì.

Thuyền đánh cá dưới sự điều khiến của hắn đã đạt tốc độ năm mươi, không tính là nhanh nhưng cũng không phải là chậm, lao thẳng về phiá mục tiêu là con tàu Long Ngao II.

- Ngươi muốn đụng thuyền? Gã điều khiển hiển nhiên đã đoán được ý đồ của Nhất Kiếm, nhất thời cảm giác sợ hãi tột độ.

- Ngồi im đi, yên tâm, không đam chìm tàu đâu! Nhất Kiếm cười cười, tốc độ thuyền đánh cá cũng không nhanh, vì thế cho dù có va cạm thì tối đa cũng chỉ làm thuyền cá bị hư hại chút ít, còn lại cũng không có vấn đề gì.

Gã lái tàu hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, vẻ mặt khổ sở đứng ở một bên, nếu mà có va chạm thì tổn thất chí ít cũng hơn mười mấy nghìn vạn.

- Các ngươi, các ngươi, các ngươi mau dừng lại! Gã thuyền trưởng đang nằm dưới đất cũng phát hiện ra ý đồ của bọn họ, vội vàng hô lên.

Đối với lần này, Nhị Kiếm bọn họ cũng không thèm để ý.

Trong lúc đó thì đám người trên tàu Long Ngao II vẫn chưa phát hiện ra điều gì, bọn họ vẫn nghĩ rằng tàu số I đã giải quyết nhanh gọn xong đối thủ, vì thế vẫn ung dung đi phía sau bầy cá.

- có chuyện gì trên thuyền cá kia vậy? những người trên du thuyền có chút nghi hoặc, nhưng vì khoảng cách quá xa, cho dù trong số họ có người có ống nhòm thì cũng không nhìn rõ được, nên không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì.

- oh my god, sắp có va chạm rồi! Đột nhiên có người trên du thuyền hét lên.

Chỉ thấy phía sau con tàu Long Ngao I là tàu số II đang lao thẳng tới với tốc độ không giảm.

Thuyền trưởng của Long ngao II phía cũng phát hiện ra điều bất, nhanh chóng dùng vô tuyến điện liên hệ, lớn tiếng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà rất nhanh, hắn liền trợn tròn cả hai mắt.

"Binh!"

Liền sau đó, có tiếng va đập mạnh vang lên, hai con tàu đâm thẳng vào nhau, mà chỗ bị đâm nhanh chóng bị lõm sâu vào.

Chiếc thuyền đánh cá dừng lại, Nhất Kiếm lập tức bước ra khỏi buồng lái, nở nụ cười.

- Làm đẹp lắm! Đám Nhị Kiếm gật đầu, lập tức nhìn đám người trên thuyền, ngang ngược tuyên bố:

- Bầy cá thuộc về bọn ta, nếu như các ngươi dám tranh giành, có thể tiếp tục thử xem!

" Tùm, tùm "

Nói xong, Nhất Kiếm, Nhị Kiếm nhảy luôn xuống biển, đám người cá đứng cạnh đó cũng đã nhanh chóng bước tới.

Năm gã người cá thoải mái leo lên thuyền, lái về phía bầy cá.

Phía sau,đám người của Long Ngao trợn mắt hốc mồm nhìn nhóm người có kiếm “sự liễu phất y khứ, ẩn sâu thân dữ danh” (1) kia, trong lòng đầy bất lực.

- Đây chính là cách tranh cá trên biển sao? Kích thích quá đi!

- Mấy người đầu bóng loáng kia, thực sự là lợi hại, trực tiếp nhảy vào trong biển,rồi trực tiếp đánh lên thuyền cá!

Trên tàu chở khách, một đám du khách hai mắt sáng lên nhìn, kích thích như vậy, chân thực như vậy, không biết điện ảnh có hay không?