Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 182: Săn Giết Cá Heo




Cá heo, hai mươi mấy con cá heo vội vã chạy trốn trong biển, mà ở trung tâm ba chiếc thuyền đánh cá kia, lưới đánh cá chỉ còn sót lại vài con.

- Chi chi chít…Từng tiếng âm thanh hoảng sợ truyền vào trong não Sở Tiên, nghe thôi đã cảm thấy hoảng hốt vội vã vô cùng.

Âm thanh cá heo thuộc loại sóng siêu âm, người bình thường không nghe được, nhưng Sỏ Tiên lại có sóng âm nên có thể nghe được rõ ràng, loại tiếng kêu kia chính là hoảng sợ tuyệt vọng, khiến cho mặt Sở Tiên biến sắc.

- Nhanh lên, đừng để bọn chúng chạy! Âm thanh loáng thoáng truyền đến từ phía xa, bọn họ dùng giọng địa phương nên Sở Tiên nghe không hiểu.

- Săn giết cá heo sao?

Sở Tiên nhìn thấy mấy chiếc thuyền đánh cá và đàn cá heo đang vội vã chạy trốn, nhíu chặt lông mày.

Cá Heo chính là sinh vật được bảo tồn cấp độ hai trong nước, ở đoạn Bạch Hải của Trung Quốc, cá heo còn được coi là động vật được bảo tồn cấp độ một, từ trước đến nay, cá heo vốn là loài động vật vô cùng thân thiện đáng yêu.

Chuyện cá heo cứu người cũng xảy ra không ít, chưa kể cá heo còn là loài động vật có IQ cao, trí tuệ còn vươt xa cả khỉ.

Sở Tiên đã từng xem qua một phim phóng sự về cá heo, trong đó miêu tả có mấy người dân trên đảo đi săn giết cá heo một cách tàn nhẫn, khiến một mảng lớn nước biển bị máu tươi nhiễm đỏ.

Xem bộ phim phóng sự đó khiến cho mọi người đều rất tức giận, thâm chí căm hận những người kia.

Tuy nhiên điều đó cũng không thể thay đổi vấn đề hiện thực, vẫn thường xuyên xảy ra những vụ săn giết cá heo ở các hòn đảo, Nam Á, Đông Nam Á, Châu Phi, và Nam Mỹ, thậm chí có vài địa phương như đảo nhỏ còn có phong tục giết cá heo làm lễ tế thần linh.

Ở những địa phương này, săn giết cá heo cùng bắt cá cũng giống như nhau, nhà nước chỉ có thể khiển trách, không thể ngăn cản được, cho dù là tổ chức bảo vệ động vật cấp thế giới cũng không có cách nào bởi đó là phong tục tập quán của dân địa phương mấy trăm năm.

Cái này cũng giống như giết chó, giết mèo ở trên đất liền, người khiển trách tiếp tục khiển trách, người thương xót tiếp tục thương xót, người muốn giết vẫn cứ giết.

- Dù sao mình gặp phải thì cũng sẽ không ngồi im mà nhìn được! Sở Tiên âm thầm quyết định, hắn cũng không phải kẻ yêu thích hòa bình thế giới, cũng không phải thánh nhân tràn đầy tình thương đối với động vật, nhưng mà ít ra hắn cũng là một kẻ có lương tâm, có trách nhiệm với lời nói của mình, nếu hắn đã bảo muốn cứu, tất nhiên có thể cứu.

- Lão Mục, lái thuyền qua đó đi, ngăn cản bọn họ bắt cá heo! Sở Tiên lập tức nói.

- Vâng, ông chủ! Đối với mệnh lệnh của Sở Tiên, Lão Mục chưa bao giờ do dự, lập tức chuyển hướng, lái thuyền đến gần ba chiếc thuyền đánh cá của đảo nhỏ kia.

- Ong ong! Chiếc thuyền đánh cá phía đói diện truyền đến âm thanh đe dọa nhắc nhở, Lão Mục cũng không yếu thế chút nào liền thổi còi.

- Mẹ kiếp! Đây là thuyền đánh cá ở nơi nào? Chẳng lẽ muốn cùng chúng ta tranh đoạt sao? Tên thuyền trưởng trung niên bộ dáng thô lỗ đứng trên thuyền phẫn nộ quát.

- Thuyền trưởng, trên thuyền bọn họ hình như là quốc kỳ của Hoa Hạ. Người đứng bên cạnh thuyền trưởng liền nói.

- Hừ, khốn kiếp, phát tín hiệu cho bọn hắn, hỏi xem bọn hắn muốn làm gì, bảo bọn hắn lập tức rời đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!

- Vâng!

- Ông chủ, chúng tôi vừa nhận được tín hiệu của ba chiếc thuyền đánh cá kia, đối phương để cho chúng ta mau chóng rời đi, không nên quấy rầy bọn họ săn giết cá heo! Người cá đứng bên trên vừa nhận tín hiệu xong, Lão Mục liền nói với Sở Tiên.

- Nói cho bọn hắn, chúng ta chỉ là đi ngang qua, đúng thế, chỉ là đi ngang qua, không có ý định cùng bọn hắn tranh đoạt. Sở Tiên ý cười đầy mặt nói ra.

- Vâng! Lão Mục lập tức gật đầu, sau đó trả lời lại tín hiệu, nhưng thuyền vẫn như cũ lái về phía mấy người kia.

- Thuyền trưởng, đối phương nói là chỉ đi ngang qua.

- Đi ngang qua sao? Khốn kiếp, bảo bọn hắn cút ra cho ta, cút xa xa một chút nếu không ta đây cũng không khách khí! Thuyển trướng thuyền đảo âm trầm nói ra.

- Vâng, vâng!

- Ông chủ, đối phương lại gửi tín hiệu tới? Lúc này, Lão Mục lại nói với Sở Tiên.

- Không cần để ý, chúng ta cứ trực tiếp lái thẳng đến chỗ bọn họ, Kiếm Nhất, Kiếm Nhị, các ngươi cầm hải sâm trên thuyền thu lại hết đi. Sở Tiên lạnh nhạt nói ra.

Sở Tiên cũng không muốn nói chủ nghĩa nhân đạo chính trực gì với bọn dân đảo này, cũng không sợ ba chiếc thuyền đánh cá kia đồng loạt tấn công, hắn chỉ cần lái chầm chậm đi qua, sau đó ngăn cản đường bắt cá của bọn họ, sau khi mười con cá heo này chạy trốn xong liền đi.

- Xem ra bọn họ là cố ý kiếm chuyện! Thuyền trưởng thuyền đánh cá ở phía trung tâm nhìn thấy hướng đi của thuyền Sở Tiên, trên mặt liền lộ ra sát khí.

- Chuẩn bị thủy pháo, còn nữa, phân phó hai thuyền kia đi bắt mười con cá heo kia lại, chúng ta cần phải giáo huấn bọn người không biết tốt xấu này một chút! Tên thuyền trưởng trung niên lạnh lùng nói ra.

- Ông chủ, trên thuyền bọn họ có thủy pháo, cùng loại với thủy pháo lần trước! Lão Tầm đứng ở một bên cầm ống nhòm đi tới nhắc nhở.

- Không có chuyện gì, đem cửa trên thuyền đều đóng lại, chúng ta không cần để ý, coi như trời mưa, đúng, chúng ta chỉ cần ngăn cản cho cá heo chạy trốn, đừng để hai chiếc thuyền kia bắt được! Sở Tiên mỉm cười chỉ huy mọi người.

- Khốn nạn, mấy tên khốn Hoa Hạ các ngươi, cút ngay cho ta! Thuyền đánh cá trung tâm tăng lên tốc độ, tiếp cận khoảng cách bốn mươi mét với thuyền của Sở Tiên, người cá ở trên khoang thuyền rất nhiều, bốn năm cái thủy pháo áp lực lớn nhắm vào bọn họ, từ phía thuyền phát ra vài tiếng hét phẫn nộ, theo sát đó là từng đạo cột nước phun ra mấy chục mét, rơi vào trên người cá đứng đầu thuyền.

- Mẹ kiếp! So với thủy pháo của Long Ngao thuyền còn lợi hại hơn, thủy pháo này đúng là đồ tốt. Những âm thanh liên tiếp bắn vào thuyền đánh cá, Sở Tiên phẫn nộ chửi một câu.

THủy pháo hạng nặng bắn trên boong thuyền, phát ra âm thanh dồn dập vang dội, giống như ở trên biển gặp phải mưa to gió lớn, nhưng bọn người SỞ Tiên đều ở trong buồng lái này, không có bất cứ ảnh hưởng gì.

- Chặn hai chiếc thuyền đánh cá kia lại, đừng để bọn họ bắt được cá heo. Sở Tiên cảm nhận được hai chiếc thuyền đánh cá đang chuyển hướng, lập tức nói với Lão Mục.

Lão Mục gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tự tin, lập tức tăng tốc độ lên.

- Mẹ nó, bọn họ là quyết tâm đối đầu cùng chúng ta! Tên thuyền trưởng trung niên đứng ở thuyền trung tâm phẫn nộ nói ra.

Sở Tiên đang nằm trên ghế trong khoang điều khiển nhàn nhã thưởng thức, mà người cá cũng thỉnh thoảng chạy qua chạy lại, Lão Mục đang lái thuyền, vô cùng vui mắt.

Giờ phút này trên khoang thuyền bên kia, tên thuyền trưởng trung niên đã nổi trận lôi đình, mặt mũi âm trầm nhìn về phía thuyền của Sở Tiên: -Tấn công cho ta, dùng vũ khí mà dánh, nhất định không thể để đám cá heo kia chạy thoát, mẹ kiếp, trong đám cá heo đó thế nhưng lại có một con cá heo màu hồng phấn, trên thế giới này là loại hiếm có vô cùng, cho nên bất kể dùng thủ đoạn gì đều phải bắt lại cho ta, bọn người bên kia muốn tìm chết thì ta phải thành toàn vậy.

- Nhưng thuyền rưởng, ở đây là Ngu Nhạc Khu, chúng ta vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như thế đã khiến người ta chú ý, nếu dùng vũ khí công kích sợ có chút không hay.

- Không cần sợ hãi, nơi này là vùng biển quốc tế, chỉ cần không chết, còn lại đều không có vấn đề gì. Thuyền trưởng trung niên mặt mũi âm trầm: -Cho dù chết một hai người thì cũng đã sao?

- Đúng đúng! Một tên đứng bên cạnh gật đầu, nhìn về phía thuyền của Sở Tiên, lấy ra một chiếc Đại Pháo.

- Pháo cao su?

Có thể coi cái pháo này như một loại vũ khí, có lực phá hoại vô cùng cường đại, nếu bắn trúng người có thể gây ra vết thương trí mạng.

Chủ yếu là phải phá hỏng thuyền của bọn chúng.