Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 189: Hải Sâm Mang Đến Kinh Động




Sở Tiên cùng Lý Long không ngừng trao đổi, cha Lý Long ở một bên tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều, liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

- Sở Tiên, cậu ở chỗ này à, chúng tôi đang thắc mắc tại sao mãi không tìm thấy cậu nha! Lúc này, Cổ Lực cùng mấy người nữa đi tới, nhìn thấy Sở Tiên đang cùng thiếu niên lúc nãy nói chuyện phiếm, liền đi qua gọi một tiếng.

- Ừ, đang bàn bạc một số chuyện! Sở Tiên cười cười

- Đã xong hết rồi sao?

- Ừ, cùng trở về thôi, hiện tại đã hơn một giờ rồi.

Mã Chí gật gật đầu, nói với Sở Tiên.

- Được! Sở Tiên gật đầu, lập tức xoay người chào tam biệt Lý Long cùng cha hắn.

- Sao rồi, Bàn bạc xong hết chưa? Cổ Lực nhìn nét cười trên mặt Sở Tiên, hiếu kì hỏi.

- Bàn bạc xong rồi! Sở Tiên gật đầu.

- Sở Tiên cậu lại có ý tưởng gì vậy? Sao lại muốn đến tận Thái Lan? Mã Chí hiếu kì hỏi.

- Rắn biển, tôi cũng chỉ kinh doanh những thứ dưới biển thôi mà. Sở Tiên đáp lại.

- Kiếm tiền bằng nguồn sinh vật biển à, cũng đúng, trong biển tài nguyên phong phú, chỉ cần chọn được phương pháp, kiếm tiền đúng la vô cùng dễ dàng. Cổ Lực cười nói.

- Haha, cũng đại khái là thế.

Đi lên khoang thuyền du lịch, Mã Chí sắp xếp cho Sở Tiên một căn phòng, vừa nằm lập tức ngủ thẳng tới sang.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Sở Tiên tỉnh dậy đã là hơn tám giờ, rửa mặt chải đầu xong cũng đúng giờ ăn cơm.

- Thật khéo, chị dâu, Rùa đen nhỏ! Sở Tiên nhìn thấy một nhà ba người Cổ Lực đang ăn bữa sang, lập tức đi qua.

- Đại ca, chào buổi sang! Rùa đen nhỏ nhìn thấy Sở Tiên, lập tức hưng phấn đứng lên, nhìn hắn kêu lên một tiếng.

- Chào buổi sáng! Sở Tiên cười cười, sờ đầu rùa đen nhỏ.

- Lát nữa chuẩn bị đi về sao? Phỉ Á cười hỏi Sở Tiên.

- Vâng, đã ra biển năm ngày, cũng nên trở về rồi. Sở Tiên gật đầu cười.

- Sở Tiên, lần này ra biển thu hoạch thế nào? Cổ Lực tò mò.

- Thu hoạch rất tốt! Sở Tiên cười đáp.

- Đại ca, khi nào anh dạy em bắt cá mập đi, coi như không dạy em bắt cá mập, dạy em bắt cá bình thường cũng được! Rùa đen nhỏ đứng dậy nói, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh Sở Tiên, chen vào ngồi cạnh.

- Được, em mau lớn nhanh lên, sau khi em lớn anh sẽ dẫn em đi bắt cá. Sở Tiên cười nói.

- Nhưng hiện tại em muốn bắt cá luôn cơ! Rùa Đen nhỏ đáng yêu mở to mắt nhìn hắn.

- Hiện tại em còn rất nhỏ, bắt không có được!

Cùng với gia đình Cổ Lực ăn sang xong, Sở Tiên liền đi ra bên ngoài.

Biết được Sở Tiên muốn đi, Vương tổng, Mã Chí, Đoàn Khoa đều đi ra chào tạm biệt.

- Được, tôi đi về trước, chúng ta mấy ngày nữa gặp lại! Sở Tiên phất tay với bọn họ.

- Sở Tiên huynh đệ, chúng ta đi du lịch xong nhất định sẽ ngay lập tức tìm đến cậu, sau đó chúng ta có thể thương lượng về vấn đề điện ảnh một chút! Đoàn Khoa nói với hắn.

- Đại ca, em muốn cùng đi thuyền với anh! Lúc này, rùa đen nhỏ chạy tới, nắm tay hắn nói.

- Đại ca có việc phải đi, sau khi trở về sẽ đi chơi sau! Phỉ Á đứng một bên cười, giữ chặt Rùa Đen nhỏ.

- Không được đâu, mẹ à, con muốn đi trên thuyền của đại ca, về sau cũng muốn theo đại ca đi bắt cá! Rùa đen nhỏ náo loạn, không nghe lời nói.

- Rùa đen nhỏ, vậy đi nhìn thử một chút xem! Sở Tiên nhìn Rùa đen nhỏ cười cười, cầm tay hắn hỏi.

- Em muốn đi nhìn luôn được không? Rùa đen nhỏ gật đầu, âm thanh kéo dài.

- Được, được! Anh dẫn em đi nhìn một chút! Sở Tiên ôm lấy hắn, đi vê phía thuyền cá.

- Thật tốt quá, bố, mẹ, cho con đi xem một chút nha! Rùa Đen nhỏ vui vẻ cười.

Rùa Đen nhỏ năm nay mới bốn tuổi rưỡi, đáng lẽ phải gọi Sở Tiên la chú, nhưng cậu bé lại nhất quyết chỉ muốn gọi hắn bằng anh.

- Vậy chúng ta cũng đi theo nhìn mọt cái đi, tôi còn chưa có dịp đi lên thuyền cá đây! Cổ Lực nhìn con mình đi qua, dứt khoát đi theo.

- Ừ, cũng được, đi qua xem đi! Sở Tiên gật đầu.

Sở Tiên ôm Rùa Đen nhỏ đi trên khoang thuyền, cậu bé hai mắt hiếu kì đánh giá xung quanh, lập tức trợn mắt:

- Anh, anh ơi, thả em xuống!

- Ừ! Sở Tiên gật đầu, đem cậu bé thả xuống khoang thuyền.

Vừa được thả xuống, cậu bé liền chạy ngay tới khoang điều khiển của thuyền cá.

- A! Nhưng rất nhanh sau đó, rua đen nhỏ bị dọa sợ, hô to một tiếng, chạy ngược về:

- Anh ơi, anh ơi, bên trong có ngươi xấu!

Sở Tiên nhìn về phía khoang điều khiển, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười:

- Đó không phải là người xấu, đó là nhân viên của anh.

- Người xấu gì cơ, rùa đen nhỏ, con thật nhát chết nha! Phỉ Á nhìn thấy rùa đen nhỏ bộ dáng hoảng sợ, lập tức đi tới.

- Mẹ ơi, ở trong đó! Rùa Đen nhỏ chỉ vào khoang điều khiển.

Mà lúc này ở trong buông lái, Lão Mục và Lão Hoàng lần lượt đi tới.

- Ông chủ! Lão Tầm, Kiếm Nhất, Kiếm Nhị còn tốt một chút, đi thẳng về phía Sở Tiên hô lên.

Nhưng mấy người cá cờ xanh mới cải tạo gần đây, trên mặt bọn họ có chút cứng nhắc, mặt không biểu cảm gì, chỉ nghiêm chỉnh cúi người chào hỏi Sở Tiên.

Bởi vì nguyên nhân là y phục không đủ, nên nửa thân trên bọn họ chỉ đơn giản dùng một miếng vải bọc vào, lộ ra nửa lồng ngực, cả đám người đều cao trên mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, đầu trọc bóng loáng, nhìn hung hãn vô cùng.

Nhin thấy hình dáng cùng âm thanh của bọn họ, Cổ Lực, Mã Chí va mấy người theo sau đều không nhịn được lùi lại vài bước.

- Được rồi, mấy người vẫn nên đi vào trong khoang điều khiển đi! Sở Tiên khoát tay với bọn họ.

Lập tức nhìn về mấy người đang kinh ngạc phía sau lưng, xấu hổ cười cười:

- Cũng là một vài nhân viên của tôi, có mấy người mới, từ một thuyền cá khác tuyển đến.

- Sở Tiên, mấy nhân viên này của cậu dư sức đi làm lính đánh thuê đó, thật sự là quá hung hãn. Cổ Lực cười cười, ánh mắt nhin Sở Tiên có thêm một chút kính nể.

- Haha, không đến mức đó đâu! Sở Tiên cười:

- Mọi người có thể đi trên thuyền nhin thử xem, cũng không có gì mới lạ.

- Anh ơi, ở trên mặt đất có đường kìa! Rùa đen nhỏ nắm tay Sở Tiên nói.

- Có gì sao?

Bị Rùa đen nhỏ một tay dắt lên phía trước, Sở Tiên đi xuống một tầng hầm nhỏ trên tàu.

Thuyền cá dài hai mươi tám mét nên cũng tương đối lớn, mấy ngươi còn lại đều đi theo sau.

- Anh ơi, đây là cái gì? Vừa đi vào, Rùa Đen nhỏ liền to mò nhìn thấy bên trong chất đầy hải sâm, nghi ngờ hỏi.

- Đây là Hải Sâm! Sở Tiên nhẹ giọng nói.

Nhưng mà khi hắn nói dứt lời liền cảm giác đằng sau vô cung yên tĩnh, ngay cả âm thanh hít thở dường như cũng đều biến mất.

Sở Tiên hơi sững sờ, quay đâu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn người đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm hải sâm chất thành đống trong khoang thuyền, Đoàn Khoa dùng sức xoa xoa mắt của chính mình, biểu cảm kinh ngạc tột độ.

- Hải sâm sao? Lại có hải sâm to lớn như thế? Trời ạ, đây không phải là mơ đi! Cổ Lực trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc hô lên.

- Đương nhiên là hàng thật giá thật, không phải mơ. Có thể là do vận khí của tôi tương đối tốt, ở trong biển vớt được một chút. Sở Tiên cười nói.