Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 196: Giải Thi Câu Cá (2)




- Vâng, đây là bạn trai em! Tiểu Dĩnh điềm đạm nhìn Sở Tiên rồi trả lời.

Tống Thanh Phong nở một nụ cười khó coi, nhìn về phía Sở Tiên hỏi:

- Huynh đệ, cậu cũng là vừa tốt nghiệp sao? Đang làm công việc gì vậy?

- Tốt nghiệp hơn một năm, tự mình kinh doanh buôn bán một chút! Sở Tiên vừa nói vừa gật đầu với hắn, đưa tay cầm lấy tay Tiểu Dĩnh:

- Cẩn thận một chút, bờ sông hơi trơn trượt.

Mẹ của Tiểu Dĩnh đứng một bên nhìn thấy động tác của Sở Tiên, vô cùng hài lòng gật đầu. Tống Thanh Phong nhìn thấy cảnh này thì khó chịu trong lòng.

- Nghe mọi người trong thôn nói xe của cậu không tệ, xem ra cậu cũng làm ăn buôn bán khá tốt hả?

Sở Tiên nhìn Tống Thanh Phong, hơi hơi lắc đầu:

- Cũng bình thường thôi, xe là do một người bạn tặng.

Tống Thanh Phong như có điều suy nghĩ liền cười cười, trong lòng có chút mừng thầm, bạn tặng sao, vậy thì chắc cũng không phải loại tốt.

- Hiện tại kinh doanh thì đúng là hơi có chút khó khăn nha! Tống Thanh Phong nhìn Sở Tiên khẽ lắc đầu:

- Đúng rồi, cậu bán cái gì?

- Cá cảnh cùng bể thủy sinh! Sở Tiên khẽ nói.

- Cá cảnh cùng bể thủy sinh sao? Tống Thanh Phong nghe vậy trên mặt lộ ra nụ cười, bể thủy sinh thì hắn không biết, nhưng nếu là cửa hàng cá cảnh, chắc cũng chỉ là đơn giản bán mấy loại cá vàng, tôm tép vớ vẩn, một cửa hàng nhỏ tí xíu mười mấy mét vuông mà thôi, thật không có tiền đồ.

- Mới tốt nghiệp, bước chân vào xã hội kiếm tiên cũng không dễ dàng gì nhỉ? Tống Thanh Phong ra vẻ cảm thán, khẽ lắc đầu.

- Cũng đúng nha, kiếm tiền thật sự không dễ dàng gì! Mấy người thanh niên bên cạnh nói chen vào:

- Nếu như cũng có thể giống như Thanh Phong, bằng này tuổi liền có thể tiến vào công ty lớn như vậy, thì đúng là thỏa mãn đó.

- Haha, cũng bình thường thôi, một tháng cũng chỉ có tiền lương mấy vạn, cũng không thể cùng những ông chủ lớn so sánh được.

- Mấy vạn còn chê ít sao, chúng tôi một năm mới có thể kiếm được mấy vạn đó.

- Tiểu Dĩnh này, về sau em có định trở lại đây làm không?

- Cái này để em suy nghĩ sau nha! Tiểu Dĩnh nghe bọn họ nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy nhắc đến tên mình, nhìn Sở Tiên hơi lắc đầu.

- Thành phố Hải Thanh mặc dù là đô thị hạng hai, nhưng chỗ đó là thành phố du lịch, giá phòng không rẻ, so với thành phố Cửu Vân của chúng ta thì đắt hơn rất nhiều. Một thanh niên nói.

- Đúng vậy, đắt hơn thành phố của chúng ta rất nhiều! Tiểu Dĩnh gật gật đầu.

- Đúng rồi, vị huynh đệ này là người thành phố Hải Thanh sao? Tống Thanh Phong bất ngờ nhìn về phía Sở Tiên hỏi.

- Không phải, nhà của tôi cũng ở nông thôn thôi!

Sở Tiên cười cười đáp lại, một màn này có chút quen thuộc nha.

- Haha, vậy áp lực của cậu cũng vô cùng lớn, thuê được phòng trọ, sửa sang lại cũng ít nhất hơn một trăm vạn, với lại cũng không thể ở đó thuê phòng cả đời được nha! Tống Thanh Phong vưa cười vừa nói.

- Bọn em bây giờ thuê phòng ở ngoài cũng rất tốt mà! Tiểu Dĩnh thuận miệng nói ra.

- Haha! Tống Thanh Phong cười rộ lên.

Mẹ Tiểu Dĩnh đứng bên cạnh vẻ mặt cũng tràn đầy ý cười, trong lòng đắc ý vô cùng, con rể mình vừa tốt lại vừa có tiền, chủ yếu là đối xử với con gái mình tốt vô cùng, mua biệt thự cũng muốn hỏi ý xem con gái mình có đồng ý hay không, còn muốn mua xe hơi đắt tiền sang trọng cho con gái mình nữa.

- Được rồi, được rồi. Nếu như muốn tham gia giải thi câu cá, mời mặc vào áo đồng phục này, chỗ này bọn cháu chuẩn bị sẵn cần câu rôi, mọi người có thể ngồi ở chỗ này chơi một chút, hai giờ sẽ có người tới giám sát, hai rưỡi sẽ bắt đầu.

Tống Thanh Chí nói với mọi người, mấy nhân viên phục vụ bên cạnh lập tức đem quần áo tới.

- Mọi người tìm vị trí thích hợp đi, xung quanh chỗ này bọn cháu đã chuẩn bị sẵn ghế ngồi rồi. Tống Thanh Chí nói lần nữa, lập tức nhìn em trai mình đang đứng bên cạnh Tiểu Dĩnh, nói:

- Thanh Phong, em tìm cho mấy người nhà bác Trương một chỗ đi.

- Vâng anh! Tống Thanh Phong gật gật đầu:

- Bác Trương, chúng ta ở chỗ này đi, Tiểu Lý, cầm ba cái cần câu đến đây.

- Vâng, quản lý Tống! Một nhân viên cách đó không xa nghe xong gật gật đầu.

- Làn phiền cậu, quản lý Tống! Cha Tiểu Dĩnh cười haha nói ra.

- Bác Trương, vẫn đừng nên gọi cháu một câu quản lý Tống, hai câu quản lý Tống như vậy nữa, rất tổn thọ a! Tống Thanh Phong vội vang khoát tay.

- Đây cũng là do thói quen cả, haha! Cha Tiểu Dĩnh cười cười nói.

- Vâng, vâng, đành tùy bác vậy! Tống Thanh Phong cười gật đầu.

- Bác Trương, nào, uống chút nước đi! Tống Thanh Chí cầm mấy bình nước đi tới.

- Tiểu Dĩnh, năm nay em tốt nghiệp rồi sao? Có hứng thú vào làm công ty của bọn anh không, dù sao em cũng là sinh viên đại học, anh cùng Thanh Phong sẽ sắp xếp công việc hợp lý, một tháng tiền lương khoảng bảy, tám ngàn cũng không có vấn đề gì.

- Không cần đâu ạ, cảm ơn ý tốt của anh Thanh Chí! Tiểu Dĩnh cự tuyệt nói.

- Cũng được, dù sao cũng vừa mới tốt nghiệp, muốn xông xáo trải nghiệm nha, chờ đến lúc em đổi ý, có thể đi tìm Thanh Phong, đúng rồi, Thanh Phong, em cho Tiểu Dĩnh phương thức liên lạc đi, haha, dù sao cũng là đồng hương, ở bên ngoài cũng nên giúp đỡ cho nhau! Tống Thanh Chí nói lần nữa.

- Vâng ạ! Tống Thanh Phong gật gật đầu.

- Ôi, Thanh Chí à, con trai của tôi cũng sắp tốt nghiệp, có thể đi vào công ty các cháu làm hay không, chỉ cần vào được, làm mấy nhân viên văn phòng nhỏ bé cũng được.

Một người trung niên đứng bên cạnh mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn Tống Thanh Chí.

- Có thể, có thể, chỉ cần em ấy có năng lực, cháu nhất định sẽ chuẩn bị chỗ tốt cho em ấy. Tống Thanh Chí cươi gật đầu,

- Vậy thì cám ơn cháu, Thanh Chí. Vẫn là hai huynh đệ các cháu có tiền đồ, hiện tại có nhà có xe, con trai ngốc của tôi mà được bằng một nửa các cháu thì tôi đã mãn nguyện rồi.

- Còn chưa đủ mà, Thanh Chí còn phải cưới được một nàng dâu xinh đẹp nữa, đúng rồi, Thanh Phong bây giờ có đối tượng vừa ý chưa, nếu cháu chưa có chỉ cần nói một câu, nhất định sẽ tìm cho cháu một cô nàng xinh đẹp!

- Làm phiền các bác lo lắng rồi. Tống Thanh Phong vội vàng khoát tay, lập tức vừa cười vừa nói:

- Nếu như Tiểu Dĩnh có chị em gái thì tốt, nhất định cũng vô cùng xinh đẹp.

- Haha, Tiểu Dĩnh đúng là cô gái xinh đẹp, đáng tiếc, người ta đã có bạn trai rồi, nếu không thì cùng với Thanh Phong đúng là trời sinh một đôi, thật đáng tiếc. Một người đứng cạnh Tống Thanh Chí cười nói.

- Lão già này, ông lại nói bậy nói bạ cái gì đó? Tôi đối với con rể hiện tại vô cùng hài lòng đó, haha, có cho vàng tôi cũng không đổi ý đâu! Mẹ Tiểu Dĩnh nghe được lời người trung niên kia liền có chút không vui nói ra.

- Ôi cái bà này, tôi đây cũng chỉ là thuận miệng nói ra một chút, tuy nhiên Thanh Phong bây giờ cũng thật sự không tệ mà, ngươi ta có điều kiện tốt, lại có chí tiến thủ, trong suốt mười dặm tám thôn này, làm gì có ai so được với Thanh Phong chứ, mọi người xem tôi nói thế có đúng hay không?

- Đúng đó, cũng không phải là nói ngoa đâu, thằng nhóc Thanh Phong này quả thực là vô cùng tốt, dùng một câu mà bây giờ bọn trẻ đang thịnh hành thì gọi là gì nhỉ, ồ đúng rồi, gọi là Cao phú soái nha, vừa đẹp trai vừa cao ráo sang sủa lại còn rất có tiền, haha!

Mấy người xung quanh đều hướng về phía anh em Thanh Chí, Thanh Phong mà vuốt mông ngựa, hết lời khen ngợi.