Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 200: Thái Lan




- Cái gì? Tiểu Tiên, anh muốn đi Thái Lan sao?

Trên xe, Tiểu Dĩnh tràn đầy kinh ngạc nhìn Sở Tiên, nhíu mày:

- Có chuyện gì sao?

- Không có, ở Thái Lan anh có một công ty sắp khai trương, muốn đi qua xem một chút! Sở Tiên cười cười đáp.

- Anh có biết khi anh nói dối mặt anh rất mất tự nhiên hay không? Tiểu Dĩnh nhìn hắn rồi bất ngờ nói ra.

- Hả? Sở Tiên sững sờ, cười khổ:

- Được rồi, công ty anh ở Thái Lan gặp một chút phiền phức, anh muốn đi qua xử lý chút, nhưng đây không phải vấn đề lớn, lâu nhất là 1 tuần anh sẽ về.

- Ừ! Tiểu Dĩnh gật đầu.

- Yên tâm đi, cũng không phải chuyện gì lớn! Sở Tiên an ủi nói.

- Vậy anh xử lý đi, xử lý xong thì trở về, nhớ mang em chút quà Thái lan đó!

- Đương nhiên! Bất kể anh đi đến đâu, cũng sẽ không quên bảo bối của anh, cam đoan đúng giờ sẽ gọi điện thoại cho em!

- Hì hì, đây chính là anh tự nói, không được quên nha!

- Đương nhiên!

Sáng hôm sau, Sở Tiên tạm biệt Tiểu Dĩnh, lập tức lên máy bay đi đến Thái Lan.

Đi theo hắn con có Kiếm Nhị, Kiếm Tam, Kiếm Tứ cùng với Lão Mục…

Kiếm Nhất bị giết chết khiến hắn vô cùng phẫn nộ, mỗi người cá của hắn đều là bảo bối, mặc dù sau khi bị giết hắn có thể cải tạo lại nhưng đều mất thời gian để bồi dưỡng.

- Bất luận là ai, đã dám giết Kiếm Nhất thì đều phải trả giá lớn! Trong mắt Sở Tiên lóe ra tia lạnh.

Máy bay dừng ở Băng Cốc, hắn lập tức ngồi xe đi đến Vịnh Thái Lan.

Vịnh Thái Lan cũng coi như là một thành phố nhỏ, đồng thời cũng dựa vào vịnh nước bên cạnh, nên người dân vô cùng ít ỏi.

Vẻn vẹn chỉ có mấy vạn người, nhưng bên trong có hẳn mười dân tộc, đây là một địa phương vô cùng hỗn loạn.

Ở đây từng xuát hiệm một trùm ma túy, tuy nhiên đã bị chính phủ Thái Lan tiêu diệt, hiện tại đây giống như đất vô chủ, có chút loạn.

Tuy nhiên tổng thể về trị an ở Thái Lan cũng coi như không tệ, vẫn là địa điểm du lịch nổi tiếng.

Năm tiếng sau, Sở Tiên đi đến trung tâm, lão Tầm mang theo sung cùng ngươi nhà Lý Long ở một chỗ đợi sẵn.

- Ông chủ, là tôi không tốt! Lão Tầm nhìn thấy Sở Tiên đi qua, tự trách nói.

- Không sao, việc này không trách ông được! Sở Tiên lắc đầu.

- Sở Tiên đại ca! Lý Long cũng đi tới xấu hổ nhìn hắn:

- Chúng tôi cũng không biết…

- Được rồi, chuyện này trở về rồi nói sau! SỞ Tiên cắt ngang lời hắn, hỏi:

- Công ty bên kia thế nào?

- Tạm thời không có vấn đề gì! Lý Long sững sờ đáp.

- Cái gì gọi là tạm thời? Sở Tiên nhíu mày, trên mặt có chút không vui..

- Sở Tiên đại ca, lần trước nhóm người lừa gạt cha tôi cũng có chút thực lực, bọn họ lợi dụng thủ đoạn hèn hạ đoạt được công ty chúng tôi, bây giờ thấy chúng tôi lần nữa mở công ty, còn biết lão Tầm hỗ trợ bắt rắn cho nên mới ra đòn phủ đầu cảnh cáo chúng ta! Lý Long sắc mặt hơi khó xử.

- Vì sao không cho các cậu mở lại công ty? Sở Tiên nghi hoặc.

- Có thể là do tôn giáo không đồng nhất, hiện tại ở đây người Hồi Giáo chiếm đa số, mà cha tôi bình thường đều không hợp với bọn hắn, cho nên…

- Hồi giáo? Dính đến tôn giáo sao? Sở Tiên nhíu mày:

- Nhóm bọn họ là người nào?

- Cũng không phải người đứng đắn gì, nhưng thế lực rất lớn, trong tay còn có vũ khí! Lý Long lo lắng nói ra.

- Tôi biết rồi! Sở Tiên gật đầu, nhẹ nhàng buông lỏng một hơi.

Chỉ cần không phải là người của chính phủ, mọi chuyện đều dễ dàng hơn rồi.

- Trở về rồi nói tiếp! Sở Tiên nói với bọn họ.

Ngồi trong xe, Sở Tiên suy nghĩ một lúc. Loại tình huống này hắn cũng đã sớm tính toán qua, tất nhiên hắn phát triển ở nơi xa lạ thì sẽ có trở ngại, nhưng chỉ không ngờ là tới nhanh như vậy.

- Nếu đã không có bối cảnh thì cứ liều một lần đi, không thể tay trắng ra về! Sở Tiên quyết định.

Xe rất nhanh dừng lại trước một dãy biệt thự, mặc dù cha Lý Long thua mất công ty, nhưng nhà cửa xe cộ thì vẫn còn. Bởi vì cha hắn không biết tiếng Trung, nên trên đường cũng chỉ có Lý Long làm phiên dịch.

- Bây giờ nên làm như thế nào? Lý Long lo sợ hỏi.

- Cứ làm như bình thường đi, tối hôm nay mang súng theo tôi đi ra biển! Sở Tiên nói thẳng.

- Hả, không được! Sở Tiên đại ca, trong tay bọn họ có vũ khí, với bọn họ cũng thật sự dám giết người đó. Lý Long vội vàng nói.

- Trong lòng tôi đã có tính toán rồi! SỞ Tiên lắc đầu hỏi lão Tầm:

- Kiếm Nhất xử lý như thế nào rồi?

- Hỏa táng! Lão Tầm đáp.

- Ừm! SỞ Tiên gật đàu:

- Lý Long, hôm nay thấy cậu mua hai cái súng chống nước, súng này có thể mua được sao?

- Súng này có thể mua được, nhưng là súng ống loại mạnh hơn thì tôi không mua được. Lý Long kinh hoảng nói.

- Tôi biết rồi, cậu đi mua hai cái súng chống nước là được! SỞ Tiên gật đầu.

- Đinh đông! Lúc này, điện thoại của cha Lý Long reo lên, tiếng gầm gừ trong miệng hắn truyền đến, Lý Long ngồi cạnh mặt biến sắc.

- Sao vậy? Sở Tiên cau mày nhìn Lý Long.

- Hình như công ty chúng ta lúc xây lại bị xe ủi không may đâm vào, vừa mới sửa sang lại đều hỏng hết cả! Lý Long sắc mặt tái nhợt nói.

- Đi, chúng ta đi xem một chút! Sở Tiên đứng lên nói.

Công ty mới thành lập, hiện tại đều là tiền của Sở Tiên, nói cách khác bây giờ mà có tổn thất cũng chỉ mình hắn chịu, công ty lại thật sự tổn thất, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm.

- Vâng! Lý Long gật đầu, lập tức cùng cha hắn đưa Sở Tiên lái về phía công ty.

Công ty rắn biển vì thuận tiện nên xây dựng ở vị trí cách đó không xa, hiện tại đang sửa sang lại.

Khi Sở Tiên đi vào nhà xưởng, nhìn thấy một chiếc xe ủi cỡ lớn đâm vào phòng ốc bên trong, xung quanh hỗn loạn, một đám công nhân đang thi công vây quanh.

Cha Lý Long lập tức đi qua hỏi người xung quanh.

- Sở Tiên đại ca, đó là một tên nghèo kiết xác uống say đâm phải, xe là hắn thuê, hiện tại hắn bị cảnh sát mang đi, nhưng có lẽ sau lưng hắn có người chỉ thị, nhiều nhất hắn cũng chỉ bị ngồi tù, không có năng lực bồi thường lại. Lý Long quay lại nói với Sở Tiên.

- Hừ! Sở Tiên hỏi:

- Nếu như chúng ta mở công ty ở trung tâm thành phố liệu có phát sinh chuyện này nữa không?

- Không, trị an ở đây vô cùng tốt, không người nào dám vào trung tâm thành phố làm loại chuyện này!

- Vậy thì tốt, cậu ra trung tâm thành phố kiếm một chỗ để mở công ty, sau đó thuê thêm vài bảo an! Sở Tiên nói.

- Được! Nhưng nếu bọn họ vẫn cố ý nhằm vào chúng ta, chắc vẫn sẽ có phiền phức! Lý Long cau mày nói.

- Chuyện này để tôi giải quyết! Sở Tiên nói với Lý Long:

- Đưa tư liệu mấy người đó cho tôi.

- Vâng, đại ca! Lý Long gật đầu.

Trở lại biệt thự nhà Lý Long, rất nhanh hắn đưa cho Sở Tiên một phần tư liệu:

- Sở Tiên đại ca, đây là tư liệu của bọn họ.

- Ừ! Sở Tiên trầm tư nhận lấy.

Hồ sơ có ba người, một tên là vua cá Vịnh Thái Lan, mở trang trại cá, một tên khác là dân xã hội đen, có khoảng mấy trăm tên thuộc hạ. Người cuối cùng là tổng giám đốc công ty chế tạo thuyền. Ba người bọn họ muốn phá đám công ty cha Lý Long, đồng thời muốn nhiễu loạn việc bắt rắn biển.

- Xem ra cũng không đơn giản! Sở Tiên tươi cười, bảo Lý Long chuẩn bị phòng ngủ.

Đến tối, ăn cơm xong bọn họ liền ra bãi biển.

Hôm nay bâu trời có chút u ám, không trăng, trước bến đỗ từng chiếc thuyền cá, bên trên có ánh đèn dầu mờ mờ.

- Sở Tiên đại ca, đây là thuyền cá chúng ta thuê tạm! Lý Long chỉ một chiếc thuyền gỗ nhỏ tầm mười mét:

- Trước kia công ty cũng có một chiếc thuyền cá, còn là thuyền lớn hơn ba mươi mét, tuy nhiên thuyền để ở chỗ đó, cho nên cũng thuộc về bọn họ.

- Ừ! Sở Tiên gật đầu, nhìn Kiếm Nhị, Kiếm Tam, Kiếm Tứ cầm sung đi đến, liền phất tay:

- Lý Long, các cậu trở về đi, tôi ra biển xem một chút!

- Sở Tiên đại ca, mọi người phải thật cẩn thận, gặp được thuyền cá thì trốn đi, bọn họ có vũ khí đó! Lý Long nhắc nhở.

- Yên tâm đi! Sở Tiên gật đầu.

- Lão Mục, lái thuyền đi!

- Vâng, ông chủ!

- Lần trước các ông bị phát hiện ở đâu? Sở Tiên hỏi lão Tầm.

- Mới ra biển được một đoạn, bọn họ giống như xác định được chỗ chúng tôi, lúc ấy kiếm nhất đang lái thuyền, nếu không cũng có thể chạy trốn. Lão Tầm nói.

- Ừ! Ở trong biển này mà chặn đứng được thuyền sao? Nói xong, Sở Tiên dùng năng lực thị giác, quan sát từng ngóc ngách của thuyền.

- Quả nhiên! Sở Tiên nhìn về phía khoang điều khiển, trên mũi khoang có một vật màu đen đính trên đó.

- Hẳn là đồ định vị, xem ra bọn họ đã động tay động chân trên thuyền rồi, đối với một tổng giám đốc công ty sản xuất thuyền thì đúng là dễ như trở bàn tay.

Sở Tiên nghĩ thầm, nhưng cũng không có lấy máy định vị đi, ngược lại còn mỉm cười.

- Đi về phía nhiều rắn biển đi!