Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 245: Bảo Tàng Trong Con Thuyền Đắm(2)




Xác nhận được trên thuyền buôn đều là đồ sứ, nhân viên cũng chỉ dám vớt thuyền theo phương pháp thủ công, đành phái thợ lặn cẩn thận từng li từng tí vận chuyển đồ sứ từ bên trong thuyền buôn mang lên trên bờ.

Rất nhanh, trên chiến hạm đều đã được đặt rất nhiều đồ sứ. Lão Thạch ở một bên tặc lưỡi đau lòng nhìn những đồ sứ bị phá nát ở trên khoang tàu. Trừ những đồ sứ ra, còn có thêm mấy cái ngọc khí, mặt khác là một số loại hình tơ lụa, tuy nhiên những vật này qua thời gian đã bị hủy hoại hoàn toàn.

- Cũng không tồi, tuy nhiên rất nhiều đồ vật đã bị hủy hoại, nhưng không ít thứ có thể sửa chữa lại được, giá trị cũng ít nhất một tỷ. Lão Thạch kiểm tra lại một chút, đồ sứ còn tốt có hơn một trăm kiện, cònn lại chính là ngọc khí, trên cơ bản cũng tương đối hoàn hảo, không có tổn hại gi, mấy trăm kiện khác đều đã bị phá nát.

- Một tỉ? Sở Tiên nhịn không được có chút đau xót, nếu như mấy thứ này do chính hắn tìm ra, chẳng phải là trọc phú rồi sao.

- Xem ra sau này ở trong biển nên chú ý nhiêu hơn một chút tới mấy loại thuyền đắm tàu chìm này, nếu có thể vớt được mười cái như nay, tùy tiện đem bán cũng trở thành tỷ phú nha, so với đi cướp ngân hàng còn kiếm tiền nhanh hơn. Sở Tiên nghĩ xong, trong mắt có một tia nóng rực. Cả thế giới này số lượng tàu đắm vượt qua trăm vạn chiếc, tuy nhiên có rất nhiều cái chỉ là tàu cá bình thường, giá trị không cao, nhưng những loại giá trị vài tỉ, thậm chí vài chục, vài trăm tỉ cũng có rất nhiều.

- Để bọn hắn đem toàn bộ chiếc thuyền vớt lên đây xem sao, tôi muốn xem bên trong có văn vật gì không? Lão Thạch nói với Pháp Đại Nguyệt một tiếng. Đồ vật trên thuyền liền được chậm rãi đem lên, chiếc thuyền cũng rất nhanh trồi lên mặt biển, Sở Tiên nhìn chiếc thuyền buôn này trong lòng có chút cảm thán.

- Bảo tàng nằm yên dưới đáy biển mấy trăm năm cuối cùng cũng đào được rồi, haha!

Lão Thạch đứng ở một bên cười cươi nói:

- Đúng nha, bảo tàng nằm yên mấy trăm năm, toàn bộ nam hải này không biết còn có bao nhiêu bảo tàng chôn sâu dưới đáy biển chưa được khai quật ra đây?

- Ồ? Ở nam hải rất nhiều thuyền buôn bị đắm sao? Sở Tiên hiếu kì hỏi

- Đương nhiên rồi, Nam Hải ở nước ta nổi danh toàn thế giới là con đường tơ lụa trên biển, nối liền với địa trung hải, biển Caribe, được thế giới xưng tụng là “Tam đại thuyền đắm chi mộ” nha! Có học giả đã từng suy đoán, chỉ từ thời Tống Nguyên đến nay, đã có hơn một trăm ngàn chiếc thuyền cổ bị đắm ở đây. Bởi vì thuyền trang bị hàng hóa để thông thương giao dịch rất nhiều, bình thường một chiếc thuyền buôn trung bình đều trang bị hơn một vạn kiện đồ sứ, đầu này của con đường tơ lụa còn được xưng tụng là “Sứ hương chi lộ” đó. Đồ sứ ở đây khẳng định là nhiều nhất.

- Không biết nước ta trước đây đi ra nam hải tốn bao lâu mới vớt được đồ sứ? Độ hoàn hảo có giữ được nhiều không? Khoảng bao nhiêu đồ vật? Nam Hải này thật sự là nơi có lượng đồ sứ nhiều nhất sao? Sở Tiên lần đầu tiên nghe thấy dưới đáy biển còn có cả một thế giới bảo tàng như vậy, còn vượt xa so với suy nghĩ của hắn, liền kinh ngạch hỏi.

- Đúng thế, bắt đầu từ khoảng năm tám mươi bảy đến bây giờ, mất khoảng hơn hai mươi năm thời gian, chỉ riêng chi phí dụng cụ vớt cũng đã phải tiêu tốn mất khoảng ba trăm triệu, nhưng thu hoạch cũng vượt xa so với suy nghĩ của mọi người, ở Nam Hải đã với ra được hơn tám vạn văn vật, giá trị vượt qua ba ngàn tỉ đô la, tuy nhiên những thứ văn vật này có giá tị lịch sử không thể dùng tiền đo lường được, có thể sánh ngang so với Tần Binh Mã Dũng.

- Ba ngàn tỉ đô la? Sở Tiên trợn mắt há mồm, ba ngàn tỉ đô la là cái khái niệm gì, đây cũng coi như một siêu cấp tài phú a, thật sự lại phải dùng lời nói trước kia, đúng là phú khả địch quốc, phải biết người giàu nhất trên thế giới hiện nay tư sản cũng không đạt đến trăm tỉ, có lẽ đem mười người giàu nhất gộp vào cùng một chỗ mới có thể miễn cưỡng có hơn ba ngàn tỉ đô la. Rung động, quá rung động, con số này thật sự đã làm Sở Tiên không thể nói lên lời.

- Haha! Lão Thạch nhìn thần sắc kinh ngạc của Sở Tiên cười đùa nói:

- Bảo tàng dưới đáy biển dù sao cũng là vô số, còn không có ai quản lý, nói không chừng về sau cậu cùng mấy con Dunkleosteus cũng có thể gặp được loại bảo tàng này, đến lúc đó Tiểu Tiên nhà chúng ta coi như phát tài rồi.

Sở Tiên giống như có điều suy nghĩ, gật gật đầu:

- Nói không chừng cũng sẽ có ngày như vậy.

- Haha! Động lòng rồi sao? Lão Thạch cười rộ lên.

- Tuy nói có chút khó khăn, nhưng cậu có được mấy con Dunkleosteus kia, nói không chừng thật đúng là có thể tìm được, cũng có thể tự vớt lên được, nếu quả thật gặp được nhớ gọi lão già tôi tới xem qua cổ vật một chút, đương nhiên, cậu yên tâm, tôi cũng sẽ không tranh đoạt bảo tàng của cậu đâu.

Sở Tiên cười cười, không có để ý tới lời lới trêu đùa của Lão Thạch, nghe được chuyện Lão Thạch nói, thực sự là hắn đã động lòng một phen. Phát hiện một chiếc thuyền đắm liền có thể thu hoạch được bảo tàng vài tỉ, thậm chí vài chục tỉ, cái này so sánh với nuôi cá, bán bể thủy sinh còn lãi hơn. Hắn đang suy nghĩ có lẽ hắn nên tạo ra một tiểu phân đội chuyên đi tìm bảo bối hay không, chuyên môn đi tìm mỏ vàng và thuyền đắm. Chỉ cần có thể tìm được, việc vớt lên đối với hắn mà nói là chuyện quá đơn giản, trực tiếp cho người cá xuống biển, đi dưới biển như đi trên mặt đất, hoạt động dễ dàng vô cùng, có thể lấy bảo bối đi lên.

- Cậu có yêu thích văn vật hay không? Muốn đem về sưu tập không? Lão Thạch cười hỏi Sở Tiên.

- Đối với mấy thứ này tôi không có hứng thú lắm! SỞ Tiên cười đáp.

- Ngày mai chúng ta đi đến địa điểm thuyền đắm kia, chiếc thuyền kia không biết giá trị như thế nào nhưng hẳn là vượt xa giá trị chiếc này đi. Pháp Đại Nguyệt vỗ vỗ bả vai hắn. Sở Tiên gật đàu.

Một ngày một đêm này, Sở Tiên không trở về, mà cùng với bọn Lão Thạch ở trong kí túc xá của chiến hạm, ban đêm hắn đã tra tìm rất nhiều tư liệu về các vụ đắm thuyền, ý nghĩ đối với các bảo tàng trong thuyền đắm trên thế giới này càng thêm mãnh liệt. Ví dụ như tàu Suzel của nước Anh, bên trong có có số lượng vàng tương ứng với hai mươi tư tỉ bảng anh, thuyền đắm San Jose, trên thuyền chất đầy vàng bạc, tất cả đều xảy ra ở sâu dưới đáy đại dương. Có người nói nếu như đem toàn bộ tàu đắm dưới đáy biển đều vớt lên, có thể mua cả nước Nhật Bản.

Ngày thứ hai, Sở Tiên dẫn theo Dunkleosteus đi vào địa điểm thuyền đắm còn lại, theo như Pháp Đại Nguyệt nói, cái thuyền đắm này đã được phát hiện từ thập niên chín mươi, nhưng đáng tiếc mực nước ở đây đã đạt tới hơn hai trăm mét, thợ lặn có thể xuống dưới nhiều nhất cũng chỉ có bốn năm người, để trục vớt cũng vô cùng khó khăn, bên trong đa số đều là thanh đồng thời Tây Hán, giá trị so với chiếc thuyền số hiệu Lysa hôm qua còn nhiều đồ cổ quý giá hơn. Sở Tiên nghe được cũng hơi tặc lưỡi.

- Haha, Tiểu Tiên, cậu cũng đừng nghĩ tất cả thuyền đắm đều có giá trị, có rất nhiêu thuyền đắm nhưng giá trị không phải là rất cao, có khả năng chí có ngàn vạn, thậm chí trăm vạn, có những chiếc thuyền đắm ngay cả giá trị gì cũng không có. Lão Thạch nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Sở Tiên liền nhắc nhở.

Sở Tiên gật gật đâu, trong đầu có một chút ý nghĩ từ bỏ.

- Pháp đại ca, cho tôi mượn một binh dưỡng khí, tôi đi xuống dưới xem một chút. Sở Tiên nói với Pháp Đại Nguyệt.

- Có thể không? Bình thường chỉ có thợ lặn vô cùng chuyên nghiệp mới có thể lặn xuống độ sâu hơn hai trăm mét đó.

- Haha, yên tâm đi, đừng nghĩ rằng tôi nói nói khoác, nhưng những thợ lặn chuyên nghiệp đó trình độ so với tôi còn kém xa nha!