Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 355: Có Người Gian Lận




Dịch: Vô Thần

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

Sở Tiên gật đầu cười với Lư Sơn Nguyệt:

- Vậy cùng chơi đùa thôi!

Sở Tiên vừa nói vừa cầm một ít thẻ bạc mà phục vụ vừa đưa tới, sau đó trực tiếp cầm mười vạn ném vào cửa lớn để đặt cược.

Lư Sơn Nguyệt nhìn thấy hắn trực tiếp đặt mười vạn, sắc mặt đại biến, nhà cái còn chưa gieo xúc xắc mà hắn đã trực tiếp đặt cược, thật đúng là quá phách lối, nhưng Lư Sơn Nguyệt cũng chỉ do dự một chút, rồi cũng cầm mười vạn ném vào sòng bạc, hắn ném vào cửa ngược lại với cửa đặt của Sở Tiên, chính là cửa tiểu.

Nhà cái nhìn thấy bắt đầu giao xúc xắc mà hai người bọn họ đã bắt đầu đặt cược, khẽ nhíu nhíu mày. Hắn là một tay cao thủ gieo xúc xắc, cho nên hắn hoàn toàn có thể khống chế số điểm mà mình gieo ra, nói cách khác, hắn muốn gieo bao nhiêu điểm liền gieo bấy nhiêu, cho nên việc đặt cược trước khi hắn gieo là một việc làm hết sức ngu xuẩn.

Nếu như chỉ có một người đặt cửa đại hoặc cửa tiểu, hắn tất nhiên sẽ khiến tên đặt cược trước kia thua sấp mặt, nhưng tình huống bây giờ là hai người kia mỗi người đặt hai cửa khác nhau, điều này làm hắn cảm khác rất khó nghĩ.

- Gieo ra điểm đại.

Lúc này, trong tai nghe của hắn đột nhiên truyền một thanh âm.

Tay gieo xúc xắc có chút sững sờ, sau đó mặt không đổi sắc đung đưa cánh tay mình.

- Bốn bốn sáu, cửa đại!

Nhà cái nhấc ống gieo lên, đọc kết quả cho người xung quanh nghe.

- Woa, học trưởng đẹp trai, anh thắng ván này rồi!

Tiếu Hiểu nhìn thấy kết quả liền la lớn, mặt mũi tràn đầy hưng phấn vỗ tay.

Sở Tiên nở nụ cười, cầm trên tay hai thẻ đánh bạc đưa cho Tiếu Hiểu:

- Thưởng cho em.

- Ha ha, cảm ơn đại gia, học trưởng đẹp trai!

Tiếu Hiểu không chút do dự trực tiếp cầm lấy, ánh mắt đầy hưng phấn.

Lư Sơn Nguyệt nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Tiếu Hiểu, sắc mặt lập tức đen lại.

Nhưng mấy nữ sinh kia lại không hề chú ý phản ứng của hắn, xúm lại hưng phấn chúc mừng nàng.

- Tiếp tục đặt cửa đại.

Sở Tiên lần nữa ném ra mười vạn thẻ đánh bạc, khuôn mặt mang theo nụ cười nhìn sang phía thanh niên kia, mấy người Tiếu Hiểu cũng nhìn sang.

Lư Sơn Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, con mắt giật giật, sau đó nở nụ cười:

- Lần này, ta đặt cùng cửa với người anh em.

Sở Tiên gật gật đầu.

Nhưng lần này sau khi gieo xúc xắc, kết quả lại về cửa Tiểu.

Mấy người Tiếu Hiểu than thở một hồi, sắc mặt Lư Sơn Nguyệt càng ngày càng đen hơn, mới hai ván đã thua mất hai mươi vạn, thật đúng là ruột đau như cắt.

Sở Tiên nhìn thấy thần sắc của hắn thì cảm thấy hơi buồn cười, cũng không có ý định chơi xấu hắn, đối với hắn mà nói mấy người trước mắt chỉ là tiểu nhân vật không đáng để nhắc tới, nếu như hắn lợi dụng cách này đi ức hiếp người ta quả thật là hơi quá quắt.

- Không cược xúc xắc nữa, đi ra chỗ máy trò chơi nghịch chút đi.

Sở Tiên cười rồi nói với bọn Tiếu Hiểu.

- Được thôi, chúng ta đi đến máy trò chơi chơi thôi.

Tiếu Hiểu không chút do dự gật đầu, hưng phấn chạy đi.

- Máy móc là thứ được lập trình sẵn chương trình, xác suất thắng tiền cực kỳ thấp, tôi nghĩ cược xúc xắc có độ tin cậy cao hơn.

Lư Sơn Nguyệt ở một bên nhíu mày, nhắc nhở.

- Giải trí thôi mà, thắng thua không quan trọng.

Sở Tiên hướng phía hắn cười cười, trực tiếp đi qua bên kia.

Lư Sơn Nguyệt nghe hắn nói như vậy, sắc mặt hơi khó xử, Sở Tiên đã nói như thế kia, nếu như hắn không đi chơi cùng bọn họ, thì chẳng phải đồng nghĩa với việc hắn đang tiếc tiền hay sao? Như vậy còn gì là phong độ nữa chứ?

- Con mẹ nó, đúng là bọn ngốc thường nhiều tiền.

Lư Sơn Nguyệt tức giận mắng một tiếng, rồi cũng đi theo qua máy trò chơi.

Cách chơi trên máy trò chơi có rất nhiều, nhưng muốn kiếm tiền qua máy trò chơi thì đúng là hơi khó khăn, nhưng chơi trên máy trò chơi thú vị hơn rất nhiều, cho nên nó cũng hấp dẫn không ít người tụ tập ở đây.

Sở Tiên mang theo đám người Tiếu Hiểu đến ngồi trước một cái máy rồi bắt đầu trò chơi.

Bởi vì Sở Tiên không quan tâm chuyện thắng thua, cho nên mỗi lần đánh hắn đều cược rất nhiều, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi hắn đã thua năm sáu mươi vạn.

Đám người Tiếu Hiểu mặc dù cược tương đối nhỏ, nhưng cũng rất nhanh đã thua sạch, Sở Tiên lại cho các nàng mỗi người một ít thẻ đánh bạc. Việc này khiến các nàng rất vui vẻ, Tiếu Hiểu lần này được thỏa mãn sở thích đánh bạc của mình, vừa đánh vừa hét chói tai.

Mấy người Lư Sơn Nguyệt chơi một hồi đã thua mất mấy vạn cho nên không chơi nữa, dù sao nếu như muốn hắn thua một trăm vạn thì hắn tất nhiên là không nỡ rồi.

Mấy thanh niên còn lại thì tương đối lý trí.

Sở Tiên cũng không có hứng thú đi kích thích bọn họ, sau đó càng không để ý tới, hắn chỉ chơi cái hắn thích, coi như thỏa mãn trò cá cược một bữa.

- Thua sạch rồi.

Tiếu Hiểu vừa rồi còn hưng phấn, giờ này dùng vẻ mặt cầu xin đứng bên cạnh Sở Tiên.

- Chúng ta cũng thua hết rồi.

Mấy nữ sinh cũng đi tới, giọng không vui.

- Ha ha, ta cũng hết sạch.

Sở Tiên hướng phía các nàng xòe hai bàn tay ra, vừa cười vừa nói.

- Một trăm năm mươi vạn đấy, nháy mắt đã hết sạch rồi.

Tiếu Hiểu đầy đau đớn nói.

- Một trăm năm mươi vạn cũng không phải là em thua, em đau lòng làm gì chứ.

Sở Tiên buồn cười nói.

- Em đau lòng tiếc hai vạn của em thôi.

Tiếu Hiểu nhếch miệng:

- Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, hai vạn của em đã không còn, sớm biết sẽ thua sạch như thế này em sẽ không tới đây, hối hận hối hận quá đi.

Sở Tiên im lặng:

- Vậy cũng tốt, về sau đừng tới đây đánh bạc nữa, đánh mười lần thì chín lần thua mất rồi.

- Đây là lần đầu tiên của bọn em nha, ai ngờ lại là một ký ức không đẹp đẽ!

Tiếu Hiểu kêu than một tiếng:

- Học trưởng đẹp trai, em hết tiền ăn cơm rồi.

- Hả, vậy chúng ta đi đến du thuyền ẩm thực bên cạnh đi, trên du thuyền kia đồ ăn không tệ.

Sở Tiên nói ra.

- Tốt quá đi, em cũng nghe nói ở gần đây có một du thuyền ẩm thực, bên trên du thuyền có rất nhiều món ăn ngon.

Tiếu Hiểu hai mắt sáng ngời.

- Đi thôi, cùng đi chứ?

Sở Tiên hướng mấy người thanh niên chào một tiếng, mấy nữ sinh thì vui vẻ đi theo, mấy người Lư Sơn Nguyệt hơi do dự nhưng rồi cũng đi theo.

Lý Vạn Long cả buổi chú ý đến những việc ông chủ đang làm, vùa thấy ông chủ định đi ăn, hắn lập tức đi chuẩn bị cho Sở Tiên một chiếc thuyền nhỏ.

Bọn Tiếu Hiểu nhìn nhìn Lý Vạn Long, đây là lần đầu tiên bọn họ tới đây nên bọn họ cũng không phát hiện có gì khác thường.

Vừa đi đến tầng ba của du thuyền ẩm thực, Sở Tiên cười nói với các nàng:

- Muốn ăn cái gì thì tự mình gọi nha.

Đám nữ sinh hưng phấn gật gật đầu, một bữa cơm đáng giá mấy vạn tệ, nếu bình thường bảo các nàng đi ăn thì các nàng cũng không nỡ.

- Học trưởng đẹp trai, anh tới nơi này để du lịch à?

Trên bàn cơm, Tiếu Hiểu hiếu kỳ hỏi hắn.

- Không phải, anh có chút việc đi qua đây nên tiện thể đi xem một chút thôi, ngày mai anh sẽ rời đi, sao em không ở trường mà chạy đến tận đây chơi vậy?

- Hì hì, nhân dịp sinh nhật của bạn nên em xin nghỉ mấy ngày.

Tiếu Hiểu hướng phía hắn cười cười.

- Sinh nhật của bạn à? Sinh nhật ai vậy?

Sở Tiên hiếu kỳ nhìn mấy người bọn họ.

- Vẫn chưa tới, là một bạn học thời tiểu học của em, quan hệ chúng em rất tốt, đến lúc đó bọn họ sẽ lái du thuyền tới đây.

- Ừm. Sở Tiên gật đầu.

- Đúng rồi học trưởng đẹp trai, anh lái du thuyền của anh tới đây sao?

Tiếu Hiểu mong đợi nhìn hắn:

- Theo như em biết thì du thuyền của anh trang trí cực kỳ xa hoa lộng lẫy.

- Anh Sở Tiên cũng có du thuyền sao?

Mấy người bạn của Tiếu mặt mũi tràn đầy giật mình nhìn nhìn Sở Tiên.

- Tất nhiên rồi, học trưởng đẹp trai có một du thuyền giá trị hơn trăm triệu, là loại du thuyền xa hoa, anh ấy chính là hoàng tử bạch mã trong lòng tất cả nữ sinh trường chúng ta đấy.

Tiếu Hiểu giống như cảm thấy việc khoe thành tích của Sở Tiên là việc rất đáng tự hào, gương mặt đắc ý nói.

Mấy nam sinh Lư Sơn Nguyệt nghe xong lời Tiếu Hiểu nói, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, có du thuyền giá trị hơn trăm triệu, thanh niên trước mặt này tuyệt đối là một gã con nhà giàu siêu cấp.

- Được rồi, ăn cơm của em đi.

Sở Tiên nhìn nàng lắc đầu.

Tiếu Hiểu cười hì hì một tiếng, không chút hình tượng bắt đầu xử những đồ ăn trên bàn ăn.

Ăn xong cơm trưa, Sở Tiên không đi cùng với bọn họ nữa, hắn lên thuyền nhỏ trở về du thuyền của mình, còn đám người Tiếu Hiểu cùng trở lại du thuyền của bọn họ.

Vừa trở lại du thuyền, đám người Lý Vạn Long lại tới nghênh đón, Sở Tiên đi vào trong văn phòng, hắn nhìn một chút danh sách doanh thu hàng ngày của du thuyền.

- Mỗi ngày kiếm được hai, ba ngàn vạn, nơi này là nằm ở vùng biển quốc tế cho nên không cần nộp thuế, du thuyền này đúng là cái máy kiếm tiền nha!

Sở Tiên trong lòng cảm thán.

- Ông chủ, mời ngài uống cà phê.

Lý Vạn Long gõ cửa, bưng theo một ly cà phê đi vào.

- Ừm. Sở Tiên hướng hắn gật đầu.

Sở Tiên xem hết đống tài liệu của du thuyền thì đến buổi đêm, hắn cùng đám người quản lý song bạc và Lý Vạn Long đến nhà ăn trên du thuyền cùng dùng cơm.

Sở Tiên quan sát một chút đám nhân viên này, nhìn qua hắn thấy khá hài lòng với nhân viên của mình.

- Lý tổng, Lý tổng, dưới kia xảy ra chút chuyện.

Trong lúc bọn hắn đang ăn cơm, đột nhiên một thanh niên chạy vào, hướng Lý Vạn Long hô lớn.

- Hả? Xảy ra chuyện gì?

Lý Vạn Long đang nói chuyện với Sở Tiên, nhìn thấy thủ hạ chạy đến la om sòm, trên mặt lộ ra thần sắc không vui.

- Lý tổng, dưới sòng bạc có người dở trò gian lận, bị người của chúng ta phát hiện.

Thanh niên nhìn thấy các quản lý đều ngồi ở đây, giọng yếu ớt nói.

- Dở trò gian lận? Lý Vạn Long nhíu nhíu mày:

- Việc đó thì cứ dựa theo quy định của sòng bạc chúng ta mà xử lý thôi.

- Lý tổng, bọn người kia là một đám con nhà giàu đến từ đất liền, hình như có thế lực không nhỏ.

Tên kia thanh niên ủ rũ nói ra.

Lý Vạn Long lập tức đứng lên:

- Con nhà giàu ư? Các ngươi xác định chúng là con nhà giàu? Con nhà giàu sao lại đi dở trò gian lận chứ?

- Có một thanh niên cầm trên tay một thiết bị có thể làm nhiễu máy đánh bạc của chúng ta, hắn dùng thiết bị kia thắng hơn 50 vạn, sau đó liền bị người chúng ta chú ý.

Thanh niên nói ra.

- Để ta đi xử lý chuyện này.

Lý Vạn Long gật đầu, dù sòng bạc trên du thuyền hay sòng bạc trên đất liền đều có thể phát sinh đủ loại chuyện, loại chuyện như gian lận cờ bạc, thường chỉ có những người chán sống mới đi làm thôi.

Dựa theo quy cũ của sòng bạc, xử lý nhẹ nhất là trực tiếp phế đi hai tay, nghiêm trọng hơn là phế đi cả tay và chân.

- Ông chủ, ngài cứ ở đây dùng cơm, chút chuyện vặt này cứ giao cho tôi xử lý là được.

Lý Vạn Long cười nói với Sở Tiên.

- Ta đi cùng ngươi xem xem.

Sở Tiên hướng hắn lắc đầu, đứng lên.

- Cái này... Vâng thưa ông chủ.

Lý Vạn Long gật đầu.

Sở Tiên đứng lên, tất cả quản lý cũng đứng lên theo, cả đoàn người cùng nhau đi xuống sòng bạc.

- Ông chủ, mỗi khi sòng bạc xảy ra vấn đề gì đó, để không ảnh hưởng đến kinh doanh của sòng bạc, chúng tôi sẽ dẫn người đến căn phòng chuyên môn này để xử lý.

Đi xuống tầng một, Lý Vạn Long thấy Sở Tiên trên mặt có vẻ hơi ngỡ ngàng, hắn lập tức giải thích cho ông chủ mình.

Sở Tiên gật đầu, nhìn về phía thanh niên nhân viên:

- Bọn họ đến bao nhiêu người?

- Tất cả hơn hai mươi người, trong đó có rất nhiều con nhà giàu, nhìn không giống loại người thiếu tiền, lúc chúng tôi bắt thanh niên gian lận kia, hắn căn bản không quan tâm đến tiền bạc, liền đồng ý trả lại số tiền thắng được cho chúng ta, chúng tôi đang định dựa theo quy củ để xử lý thì đột nhiên xuất hiện hơn hai mươi người, đồng thời nói là chúng ta không nên quá quắt, rồi bảo chúng tôi gọi người phụ trách đến, nếu không hậu quả chúng ta không thể chịu nổi.

Thanh niên nói ra.

- Đúng là một đám con nhà giàu.

Lý Vạn Long vuốt vuốt mi mắt.

- Đi xem tí đã.

Sở Tiên trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, cả đoàn người cùng tiến vào căn phòng.