Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 66: Câu Đêm




_cá khô tự nhiên! người nói vô tình người nghe hữu ý

cá khô, một là để bảo quản được lâu, hai là hương vị khi nhai giống như thịt khô, ăn vào khiến cả khoang miệng tràn ngập hương vị, nuốt vào bụng cũng có thể khiến cho người ta hồi tưởng lại hương vị của nó.

Nhưng cá khô phơi qua nắng, khiến giá trị dinh dưỡng chỉ giữ lại một phần, cũng dễ bị tổn thất một phần. Trong quá trình phơi qua nắng sẽ có một ít vi khuẩn xâm nhập, thông thường cá khô không có mặt trong các quán ăn lớn, và đây là một trong những nguyên nhân đó.

Nhưng Sở Danh ướp cá khô, Sở Tiên thấy hương vị có thể bì được với vây cá bào ngư, thậm chí còn ngon hơn.

_Chú, cá khô tự nhiên tương đối nhiều phải không? Trong mình cá không bị phân hủy gì chứ?

Sở Tiên giả vờ tò mò hỏi.

_ha ha, chú chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng chú từ trước tới giờ chưa từng nghe qua có loại cá này!

Sở Danh cười ha ha nói.

_cháu đã từng nhìn thấy, có 1 số loại cá chất lượng dinh dưỡng rất lớn, ngoài trong bụng có nước, vẻ ngoài dường như không có nước, loại cá này làm cá khô sẽ ngon chứ?

Sở Tiên nói dối mặt không biến sắc.

_đương nhiên có thể, nếu có loại cá này có thể hấp lên sau đó thêm hương liệu đặc chế, vị tươi ngon và dinh dưỡng của thịt cá cơ bản sẽ không bị mất đi, tuyệt đối là một loại mỹ thực hiếm có trên đời, không biết tiểu Tiên nói đó là cá gì vậy, có thể làm một ít không?

Sở Danh hiếu kì hỏi.

“ là một loại cá biển, hình như trong Trường Giang cũng có, nhưng mà rất hiếm” Sở Tiên đáp.

_ủa? thật sự có, không biết là chú có cơ hội nếm thử một chút không!

Sở Danh có chút mong chờ nói.

Sở Tiên mỉm cười không trả lời, cầm cốc rượu lên uống.

Ba người uống hết một bình rượu, cha Sở buổi trưa uống một chút rượu liền trực tiếp ngã trên giường ngủ luôn, Sở Tiên cũng vì phải lái xe buổi sáng, cũng nằm lên giường.

Khi hắn tỉnh dậy thì trời đã tối, Sở Tiên chơi trên giường một lúc thì rời giường, ăn xong cơm tối cầm cần câu đi ra ngoài.

Mùa hè ở quê, phương thức giải trí vui nhất là câu cá, mỗi buổi tối mùa hè, trong thôn thường có rất nhiều trung niên và người già cầm cần câu đi về phía bờ sông Trường Giang.

Trước đây Sở Tiên thường đi câu cá đêm, người nhà không yên tâm, lái xe không đến 10 phút thì đã tới bờ sông Trường Giang.

đứng trên bờ, Sở Tiên có thể nhìn thấy trên bờ có rất nhiều người có sở thích câu cá đêm cầm đèn pin bên bờ sông, ánh đèn màu lam chiếu trên mặt sông kéo dài về phía xa xa, nhìn qua có chút mộng ảo.

Sở Tiên cầm đèn pin và cần câu bước xuống, số người câu cá đêm khoảng mười mấy người, mỗi người chiếm một vị trí. Đến vị trí cần, Sở Tiên bật đèn pin lên, chiếu vào phía trước.

Chiều rộng hai bên lưu vực sông Trường Giang của quê Sở Tiên khoảng ba bốn nghìn mét, rất sâu, vị trí trung tâm có độ sâu lên tới bảy tám mươi mét, thuyền bè vận chuyển qua lại không ngừng, cá ở trong lưu vực sông có rất nhiều, câu cá một đêm nếu vận khí tốt có thể câu được bảy tám mươi cân, thậm chí có thể câu được mấy con cá to.

Sở Tiên nhớ hồi hắn học cấp 3, trong thôn có người câu được một con cá Tầm Trung Hoa hơn một trăm cân, chiều dài hơn một mét nhưng vì là động vật bảo vệ cấp một quốc gia, chỉ đành thả nó trở lại sông.

Mấy năm gần đây cá tầm Trung Hoa trên sông Trường Giang rất hiếm thấy, một số phần tử xấu dùng mọi thủ đoạn tìm bắt cá tầm Trung Hoa bán đi, thu được lợi nhuận kếch xù, nhưng mấy năm gần đây người nuôi cá tầm Trung Hoa rất nhiều.

Sở Tiên vung cần câu, trên móc câu không có chút mồi câu nào, trực tiếp vung xuống nước.

“Sở thái công câu cá, tự nguyện mắc câu!” Sở Tiên cười hắc hắc.

Câu cá trên sông Trường Giang là khảo nghiệm kĩ thuật của một người, trước tiên đánh ổ, chỉ có thể hấp dẫn cá mới có thể câu được cá ở lưu vực rộng lớn này, giống như Sở Tiên ngay cả loại đánh ổ này cũng không đánh, chỉ đành mèo mù vớ phải cá rán thôi.

Nhưng hắn so với mèo mù còn lợi hại hơn, hắn đến câu cá cũng không cần mồi.

_Thống trị !

Trong lòng Sở Tiên hơi động.

đẳng cấp đã đạt đến cấp 17, hắn có thể thống trị tất cả các loại cá trong vòng chu vi 17 mét, cùng lúc đó, xuất hiện góc nhìn thứ ba, trong lòng hắn khẽ động, ánh mắt nhìn về trong nước phía trước.

Trong khu vực sông Trường Giang cá chép là chủ yếu, tiếp theo là cá trắm cỏ, cá chích, cá chép và cá trắm cỏ tự nhiên so với cá nuôi ở chợ thành phố giá cả đắt đỏ, hương vị cũng ngon hơn rất nhiều.

trong tầm mắt hắn, trong vòng mười bảy mét phía trước có một con cá chép năm sáu cân, ngoài ra còn có một vài con cá trắm cỏ tự nhiên.

_mẹ nó, bây giờ cá càng ngày càng ít đi!

Sở Tiên nhìn cá trong tầm mắt mắng.

Môi trường ô nhiễm và con người đánh bắt cá quá nhiều làm cho cá trên sông Trường Giang càng ngày càng ít, quê hắn hai năm trước đã cấm đánh bắt cá quy mô lớn, đặc biệt là khi hắn học năm thứ nhất đại học, có mấy nhà máy mở ra, phế thải xả ra khiến cho cả khu vực này dường như không còn con cá nào.

Suy nghĩ Sở Tiên khẽ động, một chú cá chép quẫy đuôi tiến gần về phía hắn, đến vị trí câu cá, chủ động há miệng mắc câu.

_haizz, thật là quá tàn nhẫn!

Sở Tiên cười hắc hắc, thoải mái nhẹ nhàng kéo cá chép lên.

Sở Tiên nhìn chú cá chép tự nhiên bốn năm cân cười mỉm, hiện nay giá trị cá chép tự nhiên ở quê hắn khoảng mười lăm đồng một cân, nếu đem lên chợ thành phố có thể bán được giá ba bốn mươi đồng, hắn cho cá và trong lưới sau đó lại tiếp tục vung cần câu.

Dùng phương pháp cũ, Sở Tiên lần nữa nhẹ nhàng bắt được một chú cá, nhìn con cá chép béo mập, lần nữa hé miệng cười.

_haizz, con cá chép đó đã bơi ra ngoài phạm vi thống trị của mình rồi, biết thế này sớm biết cách khống chế một chút!

Sở Tiên nhìn con cá chép cuối cùng đã khuất khỏi tầm mắt, lặng lẽ vỗ vỗ đầu, lập tức cầm cần câu đi sang bên cạnh.

Sở Tiên đi về phía bên phải có ít người, ở bên phải, cỏ dại tương đối nhiều, không có người ở hướng này.

Tắt đèn, Sở Tiên chìm trong trong bóng tối, nhưng dưới thống trị của hắn, trong bán kính mười bảy mét vẫn có thể nhìn rõ ràng tất cả mọi sinh vật.

Nhìn các loại cá hiếm hoi trên sông, Sở Tiên nhẫn nại tiếp tục đi về phía bên phải.

_ta xem, đây là?

trong góc nhìn thứ ba, một thân ảnh to lớn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn, Sở Tiên sửng sốt, thân ảnh con cá đó liền biến mất trong phạm vi thống trị của hắn.

_cá tầm Trung Hoa, có thể gặp được cá tầm Trung Hoa, không ngờ ở khu vực này lại có đại gia hỏa này, thật đúng là hiếm thấy!

Sở Tiên trong lòng cảm thán, đáng tiếc, trong lúc hắn sững sờ thì mất dấu, nếu hắn phản ứng nhanh có thể khống chế được, tuy không thể mang về nhà, nhưng có thể làm cho nó bơi tới phía bờ của mình nhìn kỹ một chút, cá tầm Trung Hoa tự nhiên hắn còn chưa được thấy lần nào đâu.

_đám cỏ! đây là?

đột nhiên lúc này tim Sở Tiên nảy lên, mở to mắt nhìn vào sông!