Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính

Chương 27: Thần mẹ nó lạm phát




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Bệnh viện nhân dân số một, phòng bệnh 510.

"Cô tiếp tục giả trang Trương Dao đi, chỉ có điều sau này cô nhanh chóng dành ít thời gian quay về nhà trọ một chuyến với tôi, giải thích thẳng với Trương Dao. Mặt khác, cô nên biết người quỷ khác đường, âm khí của cô sẽ tạo thành thương tổn với vợ chồng Trương Chính."

"Vương Bát Bình, anh không thể giúp Trương Dao một chút ư? Đường đường là người thừa kế gia tộc do tổ sư Đạo sĩ sáng chế, chắc chắn là anh có rất nhiều pháp bảo, tùy tiện lấy ra một vài pháp bảo cho vợ chồng Trương Chính, từ đó bọn họ cũng không lo âm khí nhập thể nữa."

"Đúng rồi, có phải lá bùa hộ mệnh chỗ tôi có thể bảo vệ tôi, không để bản thân bị âm khí nhập thể không?"

Từ sau khi biết được câu chuyện giữa Trương Dao và hồ quỷ, Sở Lỵ Lỵ rất quan tâm và cảm động, cũng đặc biệt quan tâm chuyện của Trương Dao.

"Gia tộc do tổ sư Đạo sĩ sáng chế?" Sắc mặt Trương Dao biến đổi lớn.

Cô ấy kinh hãi nhìn về phía Vương Bình.

Một câu nói trong lúc vô ý của Sở Lỵ Lỵ đã nói ra thân phận kinh người của Vương Bình.

"Khụ... chuyện này mấy người biết là tốt rồi, đừng nói ra, tôi không thích lấy thế đè người, khiêm tốn một chút."

Vương Bình ho khan, nghiêng mặt đi, che giấu vẻ lúng túng vừa lóe lên trong mắt.

Mẹ trứng, nha đầu ngốc này sẽ không thật sự tin tưởng chuyện ma quỷ do mình bịa ra đó chứ? Ngay cả hồ quỷ cũng tin sái cổ.

Hình như... quỷ thắt cổ cũng tin.

Cũng đúng, lúc đầu khi mình nói những lời này vốn để lừa gạt quỷ, quỷ có tin cũng bình thường.

Không được, sau này mình phải tận lực bớt nói tới vấn đề này, nếu không đợi khi sự tình bại lộ, nha đầu ngốc kia không bóp chết mình mới lạ.

Vương Bình có thể tưởng tượng được, một khi Sở Lỵ Lỵ biết mình vốn không phải người thừa kế thế gia đạo sĩ gì cả, nhất định cô ấy sẽ thẹn quá hoá giận bóp chết bản thân mình.

Cửa phòng bệnh được mở ra, lão Hà, vợ chồng Trương Chính cùng đi đến.

"Vương Bình, tôi đã chuyển hai chục ngàn nguyên vào thẻ ngân hàng của cậu." Lão Hà nói khẽ.

Lời vừa nói ra, Trương Dao và Sở Lỵ Lỵ rõ ràng nhìn thấy, vẻ mặt lão Hà, vợ chồng Trương Chính khi nhìn Vương Bình có mang theo tâm tình phức tạp.

Hiển nhiên, lão Hà đã đưa Trương Chính đi xem video, cũng chuyển nguyên lời của lão bảo vệ trưởng cho Trương Chính.

Mà sau khi Lưu Mỹ rời khỏi phòng bệnh, tìm được Trương Chính, cũng đã xem video.

Vương Bình tùy ý gật đầu, hắn vốn không dự định giấu giếm, có một số việc cứ để vợ chồng Trương Dao biết, tương lai cũng tiện kịp chuẩn bị.

Về phần để lão Hà biết, đó là vì hắn muốn cầm được tiền.

Trong lúc nhất thời, phòng bệnh rơi vào im lặng, lặng ngắt như tờ.

Thật lâu sau Trương Chính mới mở miệng nói.

"Vương Bình, cậu thật sự là du học sinh từ nước Mỹ về sao?"

"Không phải."

Mọi người: "..."

Mẹ nó cậu trả lời thật dứt khoát!

Có thể dè đặt một chút không, trước tiên cứ do dự một chút, sau đó lại nói cho chúng tôi biết chân tướng, chúng tôi cũng dễ tiếp nhận hơn nhiều.

Cậu cứ dứt khoát như vậy khiến mấy người bị cậu lừa dối như chúng tôi thật giống kẻ ngu si.

Đúng lúc này.

Vương Bình lấy ba tấm bùa bản thân mua được trên sạp hàng lúc trước ra.

Gia trì ba tấm bùa, điểm thuộc tính -3.

Ánh sáng màu vàng óng lưu chuyển, lá bùa lướt nhẹ lên, lơ lửng trên tay Vương Bình, thần kỳ phi phàm!

Ba người vợ chồng Trương Chính và lão Hà trừng to mắt, trên mặt hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

"Này..." Lão Hà chấn động đến không biết nên nói gì cho phải.

Quang hoa nội liễm, lá bùa bay lại về trong tay Vương Bình.

Cầm lá bùa trong tay phân biệt nhét vào tay ba trong vợ chồng Trương Chính và lão Hà, Vương Bình lên tiếng nói.

"Một lá bùa hộ mệnh một vạn, trả thù lao đi, chi trả bằng tiền mặt hay Alipay gì cũng được."

Nói xong, Vương Bình cầm điện thoại di động lên mở Alipay quét mã hai chiều.

Toàn bộ hành trình gọn gàng mà linh hoạt, không có chút dài dòng dây dưa nào.

Ba người Lão Hà ngây người, Sở Lỵ Lỵ và Trương Dao cũng ngây tại chỗ.

CMN!

Tên Vương Bình này đang làm cái quái gì vậy?

Mới vừa rồi bọn họ còn đang hỏi chuyện du học, thế nào thoáng cái đã nhảy đến chuyện bán bùa cho bọn họ rồi.

Cậu có thể làm màn dạo đầu trước được không? Cũng tiện cho chúng tôi kịp phản ứng, hiện tại chúng tôi nên dùng biểu tình gì để đáp lại đây? Khiếp sợ? Hay là sững sờ thì tốt hơn?

Chờ khi bừng tỉnh, lão Hà chần chờ nói.

"Vương Bình, cậu đang?"

"Đưa bùa hộ mệnh bảo vệ tính mạng cho mấy người, không nên sao? Không nên thì quên đi."

Vương Bình thẳng thắn, đưa tay muốn lấy lại lá bùa trong tay lão Hà.

Lão Hà vội vàng dùng hai tay bảo vệ lá bùa, sợ bị Vương Bình thu hồi, trong miệng liên tục nói.

"Muốn, muốn, đương nhiên muốn."

Đùa giỡn gì vậy? Hiện tại chúng tôi đã biết trên đời này có quỷ quái, có chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, có một lá bùa hộ mệnh có thể bảo toàn tánh mạng, sao lại không nên!

Đừng nói là một vạn, cho dù hai vạn cũng muốn.

Lão Hà thầm nghĩ như vậy.

Vương Bình nghe vậy, mở miệng nói.

"Được, một tấm hai vạn, trả tiền đi."

Sắc mặt lão Hà hoàn toàn thay đổi.

CMN! Đạo sĩ đuổi quỷ còn mang skill phụ độc tâm thuật?

"Không phải một vạn một tấm sao? Vì sao lại biến thành hai vạn?" Lão Hà hỏi.

"Đã nghe nói tới lạm phát chưa? Đã nghe nói tới thị trường chứng khoán lên cao chưa?"

Toàn trường không lời.

Thần mẹ nó lạm phát.

Thần mẹ nó thị trường chứng khoán lên cao, chỉ có điều dựa theo tốc độ lên cao của cậu, thị trường chứng khoán đã sớm bị đóng băng.

Lão Hà bị dọa đến vội vã cầm điện thoại di động lên quét mã trả tiền.

Vợ chồng Trương Chính cũng nhanh chóng tự mình quét mã trả tiền.

Có trời mới biết chờ một chút nữa, giá cả có thể tăng lên hay không. Tuy rằng bọn họ một người là người làm ăn, một người là phó viện trưởng, đều là người có tiền, nhưng cho dù có tiền hơn nữa cũng không phải tiêu như thế.

Vương Bình lấy tiền, trên mặt lộ ra dáng tươi cười thỏa mãn.

Lần tới bệnh viện này, trước sau đã thu vào tài khoản gần 10 vạn.

"Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước." Vương Bình trực tiếp rời khỏi, dù sao thì chuyện ở đây đều đã được giải quyết, nên trở về nói cho Trương Dao một tiếng.

Lão Hà, vợ chồng Trương Chính ngăn cản Vương Bình.

"Cái kia... Vương Bình tiên sinh, cậu còn bùa hộ mệnh không? Tôi muốn mua cho mỗi người nhà tôi một tấm." Lão Hà cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Vợ chồng Trương Chính không mở miệng, nhưng lại đưa mắt nhìn về phía Trương Dao, biểu tình này đã nói rõ tất cả.

Bọn họ muốn mua cho Trương Dao một lá bùa hộ mệnh.

"Có, đương nhiên là có, một tấm ba vạn, bớt cho ông, một tấm hai vạn rưỡi."

Vương Bình cười cười với lão Hà, sau đó lại nhìn về phía vợ chồng Trương Chính nói.

"Trương Dao không cần, tôi đã sớm đưa cho cô ấy một tấm."

Hiện tại Trương Dao là quỷ phụ thân, muốn bùa hộ mệnh không phải là gọi lôi thượng thân sao? Muốn chết sao?

Khóe miệng Lão Hà co quắp.

Tặng một tấm?

Mối quan hệ chết tiệt này!

Lão Hà thật muốn điên mất, một tấm hai vạn đã đủ khiến hắn ta thịt đau, bây giờ còn một tấm hai vạn rưỡi, trong nhà tính cả vợ và hai đứa nhỏ, còn cần ba tấm, cũng chính là bảy vạn rưỡi.

Tính cả bùa hộ mệnh của mình, trước sau tiêu gần 10 vạn.

Đúng rồi, nếu như tính luôn cả thù lao đuổi quỷ của Vương Bình, con số này đã vượt lên trước 10 vạn.

Cuối cùng lão Hà thở dài, tôi mua!

Không phải hắn ta mua với giá một tấm hai vạn rưỡi, mà hắn ta mua với giá một tấm ba vạn.

Nếu như mua giá hai vạn rưỡi, chẳng phải đang nói mình là một tên khốn kiếp sao(1)?

(1) 25: tên khốn kiếp.

Toàn bộ quá trình, Sở Lỵ Lỵ vẫn nhìn, ngẩn người, trong lòng cứ phải gọi là chấn động.

Tốc độ kiếm tiền của Vương Bình cũng quá nhanh đi, thoáng cái đã kiếm được doanh thu 10 vạn.

Theo tốc độ này, phú hào Trung Quốc có cưỡi ngựa cũng khó giữ được vị trí.

"Chuyện của tôi đừng nói với bất kỳ người nào, chuyện bùa hộ mệnh cũng không thể nói ra, hôm nay cứ xem như tâm tình tốt tôi mới bán bùa hộ mệnh cho mấy người."

Vương Bình nói xong, liếc nhìn lão Hà đang cảm thấy thịt đau bên cạnh, cười ha hả.

Lão Hà là người không tệ, theo lý thuyết hắn không nên hãm hại lão Hà.

Nhưng cũng vậy, ai kêu khi lão Hà cho mình nhậm chức bảo vệ, lại nói với người trong bệnh viện, bản thân mình là người khiến đám du học sinh mất thể diện kia chứ?

Nói xấu sau lưng người ta thật không hay đâu.

Bên ngoài bệnh viện nhân dân số một.

"Vương Bình, anh chờ một chút!"

"Có chuyện gì sao? Ngực lớn." Vương Bình hướng về phía Sở Lỵ Lỵ đuổi theo tới, cười nói.

Nghênh tiếp hắn lại là một cú cắn hung hãn.

"Ban nãy trong phòng bệnh có quá nhiều người, nên tôi quên mất chuyện chính."

"Ách, hôm nay không phải cô đến để cố ý nghe Trương Dao kể chuyện xưa sao?"

"Ai nói với anh tôi tới đây để nghe Trương Dao kể chuyện xưa? Tôi nhận ủy thác của người khác tới tìm anh, lúc trước không phải anh nói cần đao đồ tể ư, có tin tức rồi."

...